Tử Vi bất lực lắc đầu, ngón tay xấu hổ xoắn một góc váy.
“Không phải là em chưa từng thử qua với những người thuê nhà trước nhưng do linh lực của em quá yếu nên cũng không làm được gì.
Chưa kể nhưng người thuê nhà trước đây đều rất sợ em, lần trước có người cho gọi một lão đạo sĩ đến niệm chú tùm lum, làm em sợ tới mức trốn ở trong bếp suốt hai tháng liền, không dám hiện thân tùy tiện.”
Cô ngước mắt lên, cố nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt tươi cười nhợt nhạt của mình: "Chỉ có anh là không sợ em, muốn cùng em luyện thư pháp.”
Tôi cũng không đành lòng từ chối cô ấy, nhớ đến những chuyện cô ấy đã kể tôi bèn hỏi:
“Vậy ký ức cuối cùng trước khi chết của em là gì, tôi nên bắt đầu từ đâu?”
Vẻ mặt Tử Vi hoang mang khó xử, nhưng cô ấy vẫn cố gắng nhắm mắt và bắt đầu suy nghĩ về khoảnh khắc đó một cách nghiêm túc.
"Em chỉ nhớ rằng đó là trong một khu vườn lớn kiểu Trung Quốc, có rất nhiều hoa đầy màu sắc ở khắp mọi nơi."
"Sau đó không biết vì sao, em luôn cảm thấy chính mình đang cùng người khác luyện thư pháp."
Vườn lớn kiểu Trung Hoa? Hoa khắp nơi? Luyện thư pháp?
Những manh mối bắt đầu làm tôi hơi nhức đầu, tôi pha trò để xua đi sự căng thẳng:
“Đừng có nói là em bị dị ứng phấn hoa rồi ngạt thở mà chết nhé!”
Tử Vi bĩu môi, bất đắc dĩ lắc đầu: "Cũng không phải không thể, nhưng em mơ hồ có một loại cảm giác là trước khi chết em đã rất đau khổ.”
Tôi không nhịn được quay đầu nhìn cô ấy: "Làm sao? Em có nhớ ra được cái ký ức đau đớn đó không?”
Cô ấy đờ đẫn một hồi trước gương nhưng rồi vẫn đưa tay vén nhẹ váy cho tôi xem.
Trên cặp đùi trắng nõn của cô ấy thực sự có những vết đỏ sẫm đã khô lại, giống như một vài vết thương dài sẫm màu, khiến người ta rùng mình.
“Vết thương này của em không bình thường.” Tôi thu hồi ánh mắt và cau mày.
Nếu vậy, có lý do để nghi ngờ gϊếŧ người. Một cô gái còn quá trẻ, nếu không phải vì bệnh tật hay gì đó mà chết sớm như vậy thì thật đáng nghi ngờ.
Tôi cũng đã thử tìm kiếm qua một số tin tức gần đây thì không thấy có tin báo nào về phụ nữ bị mất tích cả.
Có thể là bị người thân hại hoặc kẻ sát nhân đã xóa bỏ dấu vết một cách chuyên nghiệp.
Nhưng mà nói gì thì nói, tôi cũng chỉ là một người trần mắt thịt bình thường, không có một chút tự tin nào trong cái việc mò mẫm trong bóng tối này.