“Bởi vì gấu xám lớn đặt tòa lâu đài vào trong tim anh ấy.” Phó Tranh thấp giọng cười, anh cúi người xuống, hôn lên trán Sầm Phi.
Sầm Phi chớp chớp mắt, không hiểu ý tứ trong lời nói của Phó Tranh lắm, vì sao tòa lâu đài có thể nằm gọn trong trái tim của gấu xám lớn, vì sao thỏ trắng nhỏ lại đồng ý sống trong tòa lâu đài được xây từ băng tuyết.
Những chuyện xảy ra trong hôm nay đã tiêu tốn quá nhiều sức lực tinh thần của Sầm Phi, buổi chiều hắn đã ngủ quá nhiều, nhưng bây giờ vẫn thấy buồn ngủ.
Mí mắt trên và mí mắt dưới rất nhanh đã dính lại với nhau, trong mắt Sầm Phi chỉ còn lại một bóng người mơ hồ nhưng ngay lập tức bóng dáng này cũng bị bóng tối che phủ.
“Anh cũng xây một tòa lâu đài cho bảo bối nhé, được không?”
Vào lúc mơ hồ, Sầm Phi hình như nghe thấy Phó Tranh hỏi gì đó bên tai mình.
Ngày hôm sau Sầm Phi thức dậy sớm hơn so với ngày thường rất nhiều, hắn nửa nằm nửa ngồi trên giường dựa vào chiếc gối sau đầu, bắt đầu tóm tắt cốt truyện của thế giới này.
Hắn phản ứng tương đối chậm, một vài chuyện đơn giản hắn cũng thường mất rất nhiều thời gian để suy nghĩ, muốn sắp xếp lại các chi tiết thật rõ ràng, sẽ càng tốn thêm rất nhiều thời gian.
Trong cốt truyện của thế giới này, nữ chính vốn là thiên kim hào môn, nhưng khi còn nhỏ đã bị bọn buôn người bắt cóc, bán cho một đôi vợ chồng không có con ở nông thôn.
Lúc đầu đôi vợ chồng này đối xử với nữ chính cũng có thể tính là tốt, nhưng thời gian tốt đẹp chẳng kéo dài được bao lâu, từ ngày hai vợ chồng này có con riêng, ngày ngày nữ chính không bị đánh thì cũng bị mắng, không đợi cô ấy học xong sơ trung đã gửi cô ấy lên thành phố đi làm thuê.
Sau hai năm, nữ chính chật vật đi tới Sầm gia làm người hầu, vì trình độ học vấn nên ngày thường cũng không có cơ hội gặp mặt chủ nhân trong nhà, chỉ có thể phụ giúp công việc ngoài vườn.
Chẳng qua tiệc sinh nhật của Sầm Phi thiếu nhân sự nên mới để nữ chính tạm thời xuất hiện một lát, nhưng không ngờ lại phát sinh sự cố như vậy.
Tiểu thiếu gia Sầm gia nhất kiến chung tình với cô hầu gái làm đổ rượu lên người hắn, nhưng nữ chính lại luôn tránh vị tiểu thiếu gia này.
Sau đó biết được nữ chính yêu thầm Phó Tranh, Sầm Phi cũng dần đối xử lạnh nhạt với anh ta.
Sau này, khi Sầm Phi nhìn thấy nữ chính tỏ tình với Phó Tranh, trong cơn tức giận hắn đã đuổi Phó Tranh ra khỏi nhà.
Sau khi bị đuổi ra khỏi nhà họ Sầm, Phó Tranh không hề có nửa điểm suy sụp, anh ta tự thành lập một công ty nhỏ, hơn nữa còn kinh doanh vô cùng thuận lợi.
Cùng lúc đó Sầm gia lại liên tiếp gặp chuyện.
Trong cốt truyện còn nói, Phó Tranh vẫn luôn biết cha Sầm là hung thủ hủy hoại gia đình anh ta. Anh ta nhẫn nhục chịu đựng, dốc sức che giấu trước mặt vợ chồng Sầm gia nhiều năm, cũng biết rất nhiều bí mật của công ty nhà họ Sầm.
Vì vậy chờ đến sau này vợ chồng Sầm gia chết vì tai nạn xe, Phó Tranh nhanh chóng thu mua lại toàn bộ cổ phần mà Sầm gia sở hữu, nắm toàn bộ Sầm gia ở trong tay, trở thành người được bổ nhiệm mới nhất của W thị.
Phó Tranh sau khi giành được Sầm gia thì đuổi Sầm Phi đi, không có sự che chở của hai vợ chồng họ Sầm, không lâu sau hắn cũng chết trong một cuộc ẩu đả của bọn xã hội đen ở một địa phương nhỏ.
Mà tiếp theo đó là sân chơi của Phó Tranh với nữ chính, anh ta giải quyết hai vợ chồng ở nông thôn cho nữ chính, còn giúp cô tìm lại người thân thực sự của mình, kết thúc của câu chuyện là Phó Tranh và nữ chính sống hạnh phúc bên nhau.
Có thể nói rằng, quy tắc mà Vô Tướng đặt ra rất khéo léo, nếu ngay khi hắn vừa đến thế giới này đã biết hết cốt truyện thì nhất định sẽ tránh xa Phó Tranh, càng không đặt tình cảm của mình lên người anh ta.
Nhưng bây giờ đã quá muộn, hắn đã coi Phó Tranh trở thành một trong những người quan trọng nhất cuộc đời mình.
Sau khi Phó Tranh gõ cửa bước vào liền thấy tay phải Sầm Phi đang che ở trước trán, thoạt nhìn giống như cơ thể có chút khó chịu, anh vội vàng đi tới hỏi: “Bảo bối sao vậy, có phải thấy khó chịu chỗ nào không?”
Sầm Phi ngửa đầu nhìn Phó Tranh, làm thế nào hắn cũng không thể tin được, tất cả những gì thanh niên trước mặt này làm với hắn đều là giả vờ, anh ta chẳng qua chỉ muốn đạt được lòng tin của tất cả mọi người ở Sầm gia để báo thù cho gia đình của mình.
Sầm Phi không thể dừng được việc nghĩ đến diễn biến tiếp theo của cốt truyện, sau này Phó Tranh không thể chịu đựng được việc Sầm Phi mỗi ngày đều dây dưa với nữ chính, nên đã tìm một cô gái tới để câu dẫn Sầm Phi, chờ đến khi Sầm Phi hãm sâu vào thì vứt bỏ hắn, Sầm Phi vì vậy mà đổ bệnh nặng, trong thời gian bị bệnh hắn thường xuyên gọi cho cha mẹ mình.
Vợ chồng Sầm gia biết được con trai cưng của mình đổ bệnh, lập tức mua vé máy bay gấp gáp từ Q thị trở về, nhưng trên đường trở về lại xảy ra tai nạn xe, hai người đều tử vong tại chỗ.
“Bảo bối?” Phó Tranh đi đến cạnh giường duỗi tay muốn sờ trán Sầm Phi, không ngờ Sầm Phi thấy anh đưa tay tới thì cả người co rụt lại.
Bàn tay của Phó Tranh tay dừng lại giữa không trung, trong mắt anh hiện lên một tia nghi hoặc, hỏi Sầm Phi: “Có chuyện gì thế? Giận anh à?”
Một lát sau Sầm Phi mới nhận ra hành động vừa rồi của mình có chút không ổn, hắn đưa trán mình áp vào lòng bàn tay của Phó Tranh, trên nét mặt mang theo một chút ý tứ lấy lòng, nói với Phó Tranh: “Không có, vừa nãy em suy nghĩ vài chuyện.”
“Em đấy.” Phó Tranh thấy nhiệt độ trên trán Sầm Phi bình thường, thì di chuyển bàn tay lên đầu Sầm Phi xoa nhẹ mấy cái.
Mỉm cười thúc giục hắn: “Thu dọn nhanh chút, nên xuống ăn sáng rồi.”
Sầm Phi khẽ ừ một tiếng, chậm chạp cởϊ áσ ngủ trên người ra, sau đó kéo quần áo bên cạnh của mình lại, lần lượt khoác từng cái lên người.
Phó Tranh cũng không có ý định tránh né, phần ngực trắng nõn của Sầm Phi lộ trong không khí, hai đóa hoa sơn thù du màu hồng nhạt trước ngực khẽ dựng đứng lên trong không khí lành lạnh.
Nhìn động tác của Sầm Phi, Phó Tranh mỉm cười cầm lấy đôi tất trắng bên cạnh lại, giống như ngày hôm qua, nhấc bắp chân Sầm Phi lên đùi mình rồi xỏ tất vào cho hắn.
Sầm Phi lúc này dừng lại động tác, đôi mắt không chớp nhìn Phó Tranh, trên mặt Phó Tranh không hề để lộ ra sự mất kiên nhẫn, có lẽ là do anh ta ngụy trang quá tốt, cũng có lẽ là do thân thể này của Sầm Phi đầu óc quá mức đần độn, vì vậy không phát hiện được bất kỳ điều gì.
Nhưng thật sự Phó Tranh đối xử với hắn quá tốt, mười mấy năm qua cũng được cốt truyện sơ lược lại, chỉ mãi sau năm mười tuổi mới thực sự biết được loại tình cảm này là gì.
Vì vậy Sầm Phi cũng không thể hiểu nổi, làm sao Sầm Phi trong cốt truyện có thể đuổi anh trai mà hắn thích nhất ra khỏi Sầm gia chỉ vì một cô gái?
Cốt truyện lý giải rẳng, Sầm Phi từ nhỏ đã cảm thấy không hài lòng với sự hoàn hảo của Phó Tranh, sự ghen tị đã khiến cho hắn phát điên, khiến hắn không thể nhìn thấy chút lòng tốt nào trong sự đối xử của Phó Tranh với mình.
Nhưng làm sao lại có chuyện đó được? Tại sao hắn phải ghen tị với người anh trai nâng niu hắn như trân bảo này?
Khi Phó Tranh xỏ xong đôi tất vào chân hắn, ngẩng đầu lên thấy Sầm Phi đang nhìn mình chằm chằm, anh đưa tay chạm vào chóp mũi của Sầm Phi, cười hỏi: “Nhìn cái gì thế?”
Sầm Phi chớp chớp mắt, lắc đầu, nghĩ một lát rồi hỏi Phó Tranh: “Anh ơi, cô gái ngày hôm qua……”
“Người nào? Cái người làm đổ rượu?”
Sầm Phi vờ như có chút ngượng ngùng cúi đầu, ừ một tiếng.
“Em muốn gặp cô ta?” Nhìn vẻ mặt của Sầm Phi, không đợi hắn trả lời thì Phó Tranh đã hiểu ý, anh kéo Sầm Phi tới bên cạnh giường, ngồi xổm xuống chân đi giày cho hắn, nói: “Chờ ăn sáng xong anh sẽ kêu cô ta tới.”
Sau khi ăn sáng xong, vợ chồng Sầm gia cùng nhau rời đi tới công ty, biệt tự nhà họ Sầm to như vậy nhưng chỉ còn lại hai người bọn họ cùng mấy người giúp việc.
Mà phần lớn thời gian những người giúp việc đều bắt đầu công việc khi không có chủ nhân.
Sầm Phi một mình lẻ loi ngồi trên sopha trong phòng khách xem《 Heo Peppa 》, trên TV Peppa đang phàn nàn với mẹ rằng mình không thể huýt sáo.
Từ đêm qua sau khi Sầm Phi có thêm một phần ký ức, hắn cảm thấy mình không nên tiếp tục xem những chương trình thể loại này, nhưng trong lúc nhất thời hắn cũng không biết xem cái gì ngoài kênh dành cho thiếu nhi.
Qua một lúc sau, Phó Tranh dẫn theo nữ chính tới, nữ chính có chút lúng túng đứng phía sau anh ta, sau khi nhìn thấy Sầm Phi thì nhỏ giọng chào, “Xin chào tiểu thiếu gia.”
Mà lúc này, trên TV Peppa đang nghe điện thoại của Suzy thì nghe thấy tiếng Suzy huýt sáo vì vậy đã tắt máy không chút do dự, Sầm Phi cong mắt cười.
Hắn đặt remote trong tay xuống, quay đầu nhìn nữ chính sau lưng Phó Tranh, lúc này ý cười trong mắt hắn vẫn chưa biến mất, bên trong dường như cất giấu vô số ngôi sao nhỏ đáng yêu, hắn hỏi nữ chính: “Cô tên là gì?”
“Ngô Cầm Cầm.” Nữ chính nói.
“Anh ơi, sau này có thể để cô ấy làm việc ở đây không?” Sầm Phi hỏi.
Cho đến bây giờ, nữ chính mặc dù là người giúp việc của Sầm gia, nhưng vẫn luôn làm mấy công việc dọn dẹp ở vườn hoa phía sau, bây giờ Sầm Phi muốn để cho cô ta vào bên trong Sầm gia.
Phó Tranh hiểu ý của Sầm Phi, anh gật đầu với bảo bối, sau đó để nữ chính trở về thu dọn đồ.
Ngô Cầm Cầm còn cho rằng hôm nay tiểu thiếu gia gọi cô ta tới là để hành hạ mình, ngàn lần không nghĩ là hắn lại sắp xếp cho cô một công việc tốt hơn.
Làm việc bên trong biệt thự nhà họ Sầm đương nhiên tốt hơn bên ngoài nhiều, công việc nhẹ nhàng, tiền lương lại cao, Ngô Cầm Cầm che lại trái tim đang đập rộn ràng trong l*иg ngực, cảm thấy tương lai của mình tràn ngập hy vọng.
Nhìn bóng lưng Ngô Cầm Cầm vui vẻ rời đi, Phó Tranh đi tới ngồi xuống bên cạnh Sầm Phi, vòng tay ôm eo Sầm Phi dựa vào người mình, ghé môi sát bên tai hắn, hơi thở phả vào bên trong thì thầm: “Bảo bối, em thích cô gái kia phải không?”