Chương 2:

“Bảo bối? Bảo bối?” Phó Tranh ghé vào bên tai Sầm Phi kêu mấy lần, nhưng Sầm Phi như bị ngốc, không hề có phản ứng gì.

Mọi người trong bữa tiệc dần vây lại xung quanh, cha Sầm mẹ Sầm cũng lập tức chạy tới, mẹ Sầm cau mày nhìn Sầm Phi trong lòng Phó Tranh, dáng vẻ căng thẳng nhìn về phía hắn hỏi: “Phó Tranh, bảo bối bị làm sao vậy?”

Phó Tranh ngước mắt lên liếc nhìn cô gái phục vụ đang cúi thấp đầu ở đối diện, nói với mẹ Sầm: “Vừa bị hất một ly rượu vang đỏ.”

Mẹ Sầm liếc nhìn cô gái đối diện, đương nhiên trong lòng cảm thấy oán hận cô ta, nhưng trên mặt lại không thể hiện gì ra bên ngoài, hốc mắt bà đỏ dần lên, nhíu mày quay đầu nhìn cha Sầm, “Ông có muốn kêu bác sĩ tới không?”

Đám đông xung quanh chứng kiến cảnh này thì xì xào bàn tán, bọn họ hỏi nhau xem vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, khi biết được vị tiểu thiếu gia họ Sầm này bị một ly rượu vang đỏ hất đổ vào người, phần lớn mọi người đều cảm thấy vị tiểu thiếu gia này quá yếu đuối.

“Đợi chút nữa đi, chẳng qua là bị hất rượu vào người, chắc bảo bối chỉ sợ hãi chút thôi, sẽ không có chuyện gì đâu, bà đừng lo lắng.” cha Sầm vỗ nhẹ vào lưng mẹ Sầm an ủi nói.

“Bảo bối, bảo bối?” Phó Tranh lại ghé bên tai Sầm Phi kêu thêm vài tiếng.

Qua một hồi lâu, Sầm Phi dần dần lấy lại tinh thần, điều đầu tiên hắn thấy là gương mặt lo lắng của mẹ Sầm, hắn chớp chớp mắt, mất một khoảng thời gian mới nhớ ra chuyện gì đã xảy ra, nói với mẹ Sầm: “Con không sao đâu mẹ.”

“Không sao thì tốt, không sao thì tốt.” Mẹ Sầm cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm, bà chỉ có một đứa con trai này, tuy rằng không quá thông minh, nhưng cũng là một miếng thịt từ trên người bà rơi xuống, bà đã dành tất cả tình yêu thương nuôi nó lớn, không yêu cầu về sau nó có thể làm được gì, chỉ hy vọng nó có thể bình bình an an sống khỏe mạnh cả đời.

Sầm Phi vẫn dựa vào trong ngực Phó Tranh, chiếc đèn chùm pha lê trên đỉnh đầu hắn tỏa ra những vòng hào quang đầy màu sắc, những âm thanh nhỏ khác nhau xung quanh hắn dường như đến từ nơi vô cùng xa rồi biến mất vào hư vô, không còn gì đọng lại trong đầu.

Hắn nheo mắt, liếc nhìn cô gái phục vụ đang bất lực ở phía trước mặt, sau đó cụp mắt xuống nói với Phó Tranh: “Vừa rồi không phải lỗi của cô ấy, để cô ấy lại đi.”

Sầm Phi biết, nếu hắn không mở miệng bảo giữ cô gái này lại thì có lẽ sau khi bữa tiệc kết thúc cô ta sẽ không bao giờ xuất hiện ở Sầm gia thêm bất kỳ lần nào nữa.

Hắn cũng không muốn giữ cô gái này lại, nhưng không còn cách nào khác, hắn phải làm như vậy, hắn phải giữ lại cô gái này, bởi vì cô là vai chính của thế giới này.

“Được.” Phó Tranh đồng ý sau đó sờ đầu Sầm Phi, trong suy nghĩ của anh, Sầm Phi muốn giữ lại cô gái này chỉ vì hắn quá tốt bụng.

Cô gái đối diện nghe được Sầm Phi nói như vậy trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng, cô cũng không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, cảm giác như bị thứ gì đó vướng vào chân, nhưng rõ ràng nơi này không có đồ vật gì khác.

“Được rồi, được rồi, không sao rồi, cảm ơn các vị quan tâm.” Cha Sầm nói đến đây, liền giải tán đám người vây xem.

Mọi người vừa nói vừa cười, quay lại tiếp tục chuyện nên làm, cha Sầm vẫn có chút không yên tâm đứa con trai bảo bối của mình, lại hỏi thêm lần nữa, “Thế nào, có chỗ nào không thoải mái không.”

Sầm Phi nhìn miệng cha Sầm mở ra rồi đóng lại, nhưng phải mất một lúc giọng nói mới truyền tới tai của bản thân, hắn lắc lắc đầu, “Không sao đâu, cha.”

“Vậy thì tốt.” cha Sầm cảm thấy yên tâm hơn, quay người dẫn theo mẹ Sầm đi qua bên kia tiếp đón khách, trước khi đi cũng không quên dặn dò Phó Tranh: “Phó Tranh, cháu giúp chú chăm sóc em nhé.”

“Cháu biết rồi ạ.”

Chờ sau khi tất cả mọi người xung quanh đã giải tán, Sầm Phi bắt lấy ống tay áo Phó Tranh, dưới ánh đèn đôi mắt hơi ngấn nước, hắn nói với Phó Tranh: “Anh ơi, em thấy hơi mệt, anh cùng em trở về phòng được không?”

Rất hiếm khi Phó Tranh từ chối Sầm Phi, bây giờ lại nghe hắn nói bản thân mệt đương nhiên sẽ càng không làm hắn khó xử, anh vòng một tay ôm phía sau lưng Sầm Phi đỡ hắn đứng thẳng, nói nhỏ bên tai hắn: “Chúng ta tới nói với cha em một tiếng rồi lên phòng được không?”

Sầm Phi ừ một tiếng, đi theo cạnh Phó Tranh tới báo một tiếng với cha Sầm, mặc dù cha Sầm muốn cho Sầm Phi quen biết thêm nhiều cô gái ở đây, cũng muốn để Phó Tranh tiếp xúc nhiều với những người thuộc giới kinh doanh, nhưng khi nghe Sầm Phi nói hơi mệt ông cũng từ bỏ cái tâm tư đó ra khỏi đầu, để hai đứa về phòng nghỉ ngơi.

Buổi chiều Sầm Phi đã ngủ một giấc rất dài nên đáng lý không thể cảm thấy mệt sớm như vậy được, nhưng khoảng khắc ngắn ngủi trong nháy mắt vừa rồi, phảng phất như đã hao hết sức lực cả đời của hắn.

Phó Tranh trải chăn ra giường xong thì Sầm Phi cũng chậm rãi chui vào trong, ngay khi Phó Tranh chuẩn bị ra khỏi phòng, hắn đột nhiên duỗi tay nắm được tay áo Phó Tranh, lần đầu tiên trong giọng nói của hắn mang theo chút ý tứ cầu xin, hắn nhìn Phó Tranh hỏi: “Tối nay anh có thể ở lại cạnh em được không?”

Phó Tranh cũng không suy nghĩ nhiều, thuận theo Sầm Phi ngồi xuống cạnh mép giường, “Vậy anh sẽ ở lại với em một lát.”

Sầm Phi không rõ Phó Tranh có hiểu ý mình hay không, hắn hy vọng Phó Tranh có thể ở bên hắn hết đêm nay, nhưng Phó Tranh lại có vẻ như không có dự định này.

“Đang nhìn gì thế?” Phó Tranh phát hiện hai mắt to tròn của Sầm Phi vẫn đang luôn nhìn mình, anh duỗi tay sờ đầu hắn.

Sầm Phi hừ hừ hai tiếng, nói: “Anh ơi em muốn nghe kể chuyện.”

“Bảo bối muốn nghe cái gì?” Phó Tranh ngồi ở mép giường cúi đầu nhìn hắn, trong mắt phảng phất ý cười.

“Truyện gì cũng được ạ.”

“Ừ……” Phó Tranh mím môi suy nghĩ, thấp giọng nói, “Ngày xửa ngày xưa, có một con gấu xám lớn sống trong rừng, nó thích một chú thỏ trắng nhỏ, thỏ trắng nhỏ này khác với những chú thỏ trắng nhỏ khác, đuôi của có nó màu xám và đôi mắt màu xanh..……”

“Khi mùa đông tới trong rừng rất lạnh, thỏ trắng nhỏ run bần bật vì lạnh, gấu xám lớn rất đau lòng, nó suy nghĩ rất nhiều cách để giúp chú thỏ trắng nhỏ này, nó tìm rơm rạ mềm mại cho thỏ trắng nhỏ, cửa sổ nhà của nó cũng được đóng lại rất chặt chẽ kín đáo, nhưng chúng đều vô ích……”

Sầm Phi một bên nghe Phó Tranh kể chuyện, một bên rơi vào trong suy nghĩ của riêng mình.

Vừa rồi ngay khi nhìn thấy cô gái làm đổ rượu vào người mình, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một phần ký ức khác, đó cũng là ký ức thuộc về hắn, hắn biết.

Thật ra hắn đã chết từ lâu, hắn cho rằng bản thân đã hồn phi phách tán, nhưng lại không hề bị gì. Tuy nhiên, hồn phách của hắn đã lang thang một thời gian dài trong thế giới kia, không xuống âm phủ, cũng không được đi đầu thai.

Sau đó, hắn đã đi tới một thế giới khác.

Hắn không biết rốt cuộc bản thân đang ở nơi nào, phóng tầm mắt nhìn xung quanh chỉ thấy từng đám sương trắng, mà trong màn sương trắng mờ mịt này, có một giọng nam mơ hồ vang bên tai: “Ngài Sầm, chúc mừng ngài đi vào thế giới hư vô, tôi là người giám sát thế giới hư vô của ngài, Vô Tướng.”

“Tại sao tôi lại ở nơi này?” Hắn hỏi.

Vô Tướng nói với hắn, “Đáng lẽ linh hồn của ngài đã phải tan biến vào thiên địa, nhưng do nó phù hợp với yêu cầu của chúng tôi, nên chúng tôi đã đưa linh hồn ngài tới đây.”

“Chúng tôi đã tìm thấy một số vai chính đủ tiêu chuẩn trong 3000 thế giới, mục đích là để tiếp xúc với Thần, dạy Thần cách yêu. Vốn dĩ muốn để cho ngài đảm nhiệm vai chính một thế giới trong đó, nhưng không ngờ trong linh hồn ngài vẫn bị thiếu hụt, nên không cách nào đảm nhận vai chính, mà tạm thời chúng tôi cũng không có năng lực đưa ngài trở về, chỉ có thể để ngài sắm vai nhân vật khác của một trong những thế giới đó.”

“Ngài cần đưa ra quyết định mấu chốt trong cốt truyện, nếu như xuất hiện quyết định sai lầm, tuổi thọ của ngài ở các thế giới sẽ nhanh chóng bị rút ngắn lại.”

“Để ngài có thể hoà nhập vào cốt truyện một cách tốt nhất, chúng tôi sẽ phong ấn lại toàn bộ ký ức trước đây của ngài, chờ đến khi cốt truyện bắt đầu, những ký ức này cùng với nội dung cốt truyện của thế giới sẽ tự động truyền vào trong đầu ngài.”

“Xin hỏi ngài có chấp nhận không? Ngài Sầm.”

“Không chấp nhận thì sẽ thế nào?” Sầm Phi hỏi.

Vô Tướng trả lời: “Nếu không chấp nhận, ngài cũng chỉ có thể ở đây chờ Thần rèn luyện từ 3000 thế giới trở về, để hắn tới đưa ngài về.”

“Cần chờ bao lâu?”

“Bởi vì các thế giới chúng tôi lựa chọn không giống nhau, nên thời gian cụ thể chúng tôi cũng không thể xác định chính xác được, ước chừng…… có lẽ là khoảng ba vạn năm.” Vô Tướng nói.

“Ba vạn năm……”

“Đúng vậy.” Vô Tướng lại tiếp tục, “Lựa chọn của ngài là gì? Ngài Sầm.”

Sầm Phi cúi đầu suy xét trong chốc lát, bỗng nhiên lại hỏi: “Những nhân vật chính đó cũng sẽ biết trước cốt truyện của thế giới à?”

“Các vai chính khác không thuộc quyền quản lý của tôi, nên chuyện này tôi cũng không biết được.”

“Nếu do các nguyên nhân khác ảnh hưởng tới sự phát triển của cốt truyện, tôi cũng sẽ phải chịu trừng phạt à?” Sầm Phi hỏi.

“Đương nhiên là không thưa ngài Sầm.”

“Cảm ơn, vậy đưa tôi đi thôi.”

“Tốt lắm ngài Sầm.”

————

Hắn sống ở thế giới này đã mười tám năm, mà trước đó hắn chưa từng hoài nghi mình có phải là người ở đây hay không, đương nhiên, lấy chỉ số thông minh hiện tại của hắn, có nghi ngờ cũng không được gì.

Trong thế giới này Phó Tranh chính là vị Thần mà Vô Tướng nhắc tới, và nhân vật chính còn lại là cô gái đã làm đổ rượu vang lên người hắn ngày hôm nay.

Sầm Phi chỉ là một vai phụ nho nhỏ trong thế giới này, không tới mấy năm nữa cũng sẽ chết đi.

Nhưng hắn luyến tiếc, cũng luyến tiếc Phó Tranh.

Phó Tranh vẫn đang tiếp tục kể chuyện, câu chuyện đã đi đến hồi kết: “Sau đó, con gấu xám lớn đã xây một lâu đài băng tuyết cho con thỏ trắng nhỏ vào ở, vượt qua cái ấm áp mùa đông.”

Phó Tranh kể chuyện xong được hồi lâu, Sầm Phi mới thoát khỏi hồi tưởng, hỏi Phó Tranh: “Vì sao thỏ trắng nhỏ có thể trải qua cái ấm mùa đông trong lâu đài băng tuyết?”