Chương 1: TG1: Ân oán hào môn

Chương 1: Ân oán hào môn

Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của tiểu thiếu gia Sầm Phi nhà họ Sầm ở W thị, đám người hầu trong căn biệt thự cũ của Sầm gia đã bắt đầu chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay từ chiều hôm qua.

Sầm gia trước đây hoạt động kinh doanh trong thế giới ngầm, mấy năm nay mới mang sản nghiệp trên tay ra từ từ tẩy trắng, mức độ tài phú được tích góp tăng lên gấp mấy lần như quả cầu tuyết chỉ từ thế hệ trước đến thế hệ này, vị thế của Sầm gia hiện giờ ở W thị rốt cuộc càng thêm vững vàng, coi như là gia tộc số một số hai.

Mặc dù cũng có một vài gia tộc hết thời coi thường việc Sầm gia bỏ đen theo trắng, nhưng hiện tại cả thế giới này đều nhìn tiền mà nói chuyện, cho dù trong lòng không muốn, nhưng trên mặt vẫn phải cười hì hì nói chúc mừng.

Vợ chồng Sầm gia chỉ có một đứa con trai là Sầm Phi, hơn nữa mãi khi có tuổi mới có con, đương nhiên càng phải yêu thương chăm sóc. Tiệc sinh nhật mừng trưởng thành 18 tuổi cũng được tổ chức vô cùng hoành tráng, buổi tiệc sinh nhật này đã bắt đầu được chuẩn bị từ mấy tháng trước, gần như nửa giới kinh doanh được mời tới yến tiệc.

Dù vẫn còn sớm nhưng các vị khách cũng đã tới, vào lúc yến tiệc chưa bắt đầu, có một số người nhắc đến tiểu thiếu gia Sầm gia, sau đó không khỏi lộ ra vẻ tiếc hận.

Có người nhỏ giọng cảm thán nói: “Tiểu thiếu gia kia tuy rằng tốt số, đáng tiếc lại là kẻ ngu, sau này toàn bộ Sầm gia chưa chắc đã rơi vào tay ai đâu.”

“Nghe nói vợ chồng Sầm gia mấy năm trước đã từng nhận nuôi một đứa trẻ, chẳng lẽ là đang bồi dưỡng người kế thừa Sầm gia?”

“Con nuôi bên ngoài làm sao so được với huyết mạch trong nhà, Sầm gia cũng có không ít nhánh phụ sao có thể đem gia sản trong tay giao cho một người ngoài.”

“Nói cũng đúng.”

……

Hiện tại mới là bốn giờ chiều, trong phòng ngủ tầng hai, Sầm Phi ngủ trưa vừa mới tỉnh dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đỏ bừng, trên mặt còn có vài vệt đỏ do tì xuống giường khi ngủ mà ra, hắn ngồi ở trên giường nhìn ra cửa sổ, giống như đang đợi ai đó.

Trong phòng ngủ chủ yếu là gam màu lam, giấy dán tường có hoa văn gợn sóng bao quanh toàn bộ căn phòng, trên sàn trải một tấm thảm màu vàng nhạt, ga trải giường màu trắng gạo có họa tiết phim hoạt hình bị Sầm Phi cuốn thành một quả cầu đẩy trên đầu giường.

Sầm Phi mỗi khi nghe được bên ngoài có người đi qua đều sẽ vểnh đôi tai lên, hắn cũng không phải ngu ngốc giống những người đó nói, chỉ là khả năng phản ứng của hắn so với người bình thường chậm hơn một chút, người xung quanh nói chuyện với hắn thì hắn cũng phải mất một khoảng thời gian dài mới hiểu được ý tứ trong lời nói của họ, sau đó mới phản ứng lại.

Mà hầu hết mọi người đều không có kiên nhẫn chờ Sầm Phi phản ứng lại.

Một lúc sau, trên mặt Sầm Phi lộ ra vẻ nôn nóng, mấy sợi tóc ngu ngốc trên đỉnh đầu hắn lúc này tựa hồ còn càng dựng cao hơn, môi bĩu ra, hai mắt chớp chớp, bên trong hình như còn có chút ánh nước.

Mãi cho đến khi nhìn thấy một thanh niên xuất hiện ở cửa, trên mặt Sầm Phi mới xuất hiện nụ cười, hắn cười toét miệng để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ, bên phải gương mặt còn xuất hiện một chiếc lúm đồng tiền, trong ánh mắt giống như lóe lên từng ngôi sao nhỏ.

Đó là một thanh niên mặc áo sơ mi trắng, trong tay cầm vài món quần áo, nhìn qua còn chưa tới hai mươi tuổi, dáng người cao thẳng, tướng mạo tuấn mỹ, không thua bất kỳ nam minh tinh nổi tiếng nào trong giới giải trí.

Chàng trai trẻ này là đứa trẻ được Sầm gia nhận nuôi từ cô nhi viện năm đó, tên là Phó Tranh, hắn xuất hiện ở bên cạnh Sầm Phi từ khi Sầm Phi vừa mới tròn mười tuổi, đến bây giờ hắn đã đi theo bên cạnh Sầm Phi được tám năm.

Phó Tranh đi đến cạnh giường, cong lưng vươn tay xoa đầu Sầm Phi, cười hỏi hắn: “Sao hôm nay bảo bối dậy sớm vậy?”

Sầm Phi giơ hai cánh tay lên cực kỳ tự nhiên mà khoác lên cổ thanh niên, hắn muốn thì thầm điều gì đó với anh trai mình, muốn nói cho anh biết những gì hắn đã thấy trong giấc mơ vừa rồi, nhưng khi nhìn thấy những vệt ấn ký màu đỏ trên cổ Phó Tranh, đột nhiên nuốt hết những lời muốn nói vào trong.

Nhận thấy được cảm xúc của Sầm Phi bỗng nhiên trầm xuống, Phó Tranh vỗ nhẹ vào lưng hắn hai cái, hỏi: “Làm sao vậy?”

Vươn ngón tay ra chọc nhẹ lên dấu vết màu đỏ hai cái, Sầm Phi hỏi Phó Tranh, “Anh, sao trên cổ anh lại có vết đỏ vậy.”

Phó Tranh có chút ngứa vì bị ngón tay hắn chạm vào, rụt cổ lại, trả lời Sầm Phi: “Đêm qua bị muỗi cắn.”

Sầm Phi chớp đôi mắt, nhìn Phó Tranh, qua một hồi lâu, có chút không vui phản bác lại Phó Tranh: “Bây giờ đang là mùa đông, không có muỗi.”

Nhìn thấy trên mặt Sầm Phi là vẻ nghiêm túc còn có chút nóng nảy, Phó Tranh nên nói thế nào cho tiểu thiếu gia ngốc nghếch trước mặt này rằng hôm qua cậu ta trộm uống rượu, sau khi uống say thì ôm hắn không buông, còn cắn vào cổ hắn mấy cái, đó là lý do tại sao lại có vết đỏ trên cổ hẳn.

Không nghe thấy Phó Tranh giải thích, hai mắt Sầm Phi trừng lớn, giống như đang lên án Phó Tranh, hắn nói: “Anh nói dối!”

“Tại sao không?” Phó Tranh đưa tay ra gõ vào trán Sầm Phi, “Còn không phải em là con muỗi lớn đó sao?”

Phải mất một lúc lâu Sầm Phi mới tiêu hóa hết được lời Phó Tranh nói, mặt hắn ngày càng đỏ lên, thật lâu sau mới nhỏ giọng hỏi một câu, “Là em cắn ư?”

Phó Tranh mỉm cười sờ đầu Sầm Phi, không gật đầu, nhưng cũng không phủ nhận.

Sầm Phi cúi đầu xuống, “Thật xin lỗi, anh trai.”

“Xin lỗi cái gì.” Phó Tranh ngồi dậy, đặt quần áo trong tay bên cạnh Sầm Phi, “Mau đứng dậy thu dọn đi, lát nữa em còn phải xuống gặp khách đấy, gặp sau nhé.”

Sầm Phi đảo mắt, tầm mắt dừng trên bộ âu phục nhỏ màu trắng, một lát sau mới lên tiếng, “Ồ.”

Động tác của Sầm Phi cũng chậm chạp, cũng không phải là hắn không thể đứng dậy ngay, chỉ là thói quen sinh hoạt của hắn chậm chạp như con ốc sên nhỏ.

Phó Tranh xem không nổi cũng không thúc giục, anh ta ngồi ở mép giường, nhấc chân phải của hắn đặt lên đùi mình, rồi xỏ chiếc tất màu trắng vào.

Sầm Phi bị hành động của Phó Tranh làm cho sửng sốt, chờ tới lúc nhận ra Phó Tranh đang làm gì, hắn liền thu lại bàn tay đang cài khuy áo, thành thành thật thật ngồi ở trên giường nhìn Phó Tranh.

Nghiêng người về phía trước, Sầm Phi duỗi tay ấn mấy sợi tóc dựng lên trên đỉnh đầu của Phó Tranh xuống hỏi, “Anh ơi, lát nữa anh cũng sẽ đi cùng em đúng không?”

Nhanh chóng đi hai chiếc tất vào cho Sầm Phi, Phó Tranh đứng lên, xoa đầu Sầm Phi, “Bảo bối muốn anh trai đi cùng?”

Sầm Phi nghe được Phó Tranh nói xong thì chớp đôi mắt, đợi một lúc mới nặng nề mà gật đầu hai cái, ngẩng đầu nhìn Phó Tranh, trong đôi mắt to tròn đen nhánh tràn đầy chờ mong.

Phó Tranh mỉm cười đáp lại, vốn dĩ cho dù Sầm Phi không nói, đợi lát nữa ở trong yến tiệc anh cũng không yên tâm để hắn một mình nơi đó.

Vợ chồng Sầm gia đã sớm xuống nhà đi chào hỏi khách, chút nữa ở trong yến tiệc chắc chắn cũng không thể toàn tâm toàn ý chăm sóc cho Sầm Phi được. Sầm Phi phản ứng chậm chạp, Phó Tranh cũng lo hắn sẽ bị người khác bắt nạt.

Mà càng đáng sợ hơn chính là, tiểu thiếu gia của hắn rất có khả năng bản thân bị bắt nạt cũng không biết.

Tuy rằng bây giờ Sầm gia có thể hoàn toàn che chở cho Sầm Phi, để hắn không phải chịu bất kỳ tin đồn thất thiệt nào từ bên ngoài, nhưng tiểu thiếu gia của anh sớm muộn gì có một ngày sẽ phải kết hôn, tương lai vợ chồng Sầm gia chắc chắn sẽ an bài cho hắn một mối hôn sự không tệ. Sau này bên cạnh hắn có người khác, sẽ rời xa anh.

Chỉ là vợ chồng Sầm gia sau trăm năm, người kia có thể bảo vệ hắn được giống như bây giờ?

“Anh ơi, em chuẩn bị xong rồi.”

Nghe thấy giọng nói của Sầm Phi, Phó Tranh ngẩng đầu lên.

Sầm Phi đã xuống giường từ lâu, hắn đứng đối diện với Phó Tranh, Phó Tranh đánh giá hắn một lượt từ đầu đến chân, đưa tay sửa sang lại cổ áo hắn, rồi lui ra phía sau một bước, khóe miệng mỉm cười nhìn hắn lại một lượt, lúc này mới nói: “Được rồi, chúng ta đi xuống nhà thôi.”

Trong yến tiệc ở đại sảnh dưới lầu, vợ chồng Sầm gia đang nói chuyện sôi nổi cùng vài vị nổi danh trong thương giới.

Thực ra bữa tiệc này cũng không trang trọng lắm, nếu Sầm Phi có đầu óc tốt một chút thì vào lúc này nên giới thiệu vị tiểu thiếu gia cho những thương nhân để làm quen, thế nhưng vợ chồng Sầm gia đến cùng không có cách nào giao lại Sầm gia cho Sầm Phi, cho nên bữa tiệc này cũng chỉ đơn giản là để chúc mừng vị tiểu thiếu gia họ Sầm này mà thôi.

Khi Sầm Phi vừa xuống lầu, tất cả những người trong bữa tiệc đều tập trung ánh mắt lên người hắn, bọn họ đều muốn xem đứa con trai bảo bối của nhà họ Sầm ngu ngốc đến mức độ nào.

Nhưng kết quả lại làm cho bọn họ thất vọng, bởi vì vẻ bề ngoài của Sầm Phi không khác người bình thường là mấy.

Phó Tranh vẫn luôn đi theo bên cạnh Sầm Phi, những người đó muốn đi tới nói chuyện với Sầm Phi, đều bị lời nói của hắn đuổi đi.

Bên này Phó Tranh đang cắt bánh kem nhỏ cho Sầm Phi, cách đó không xa cha Sầm bỗng nhiên gọi hắn: “Tiểu Tranh, lại đây một chút.”

“Vâng.” Phó Tranh đáp.

Hắn buông dao nĩa trong tay xuống, quay đầu hỏi Sầm Phi: “Bảo bối, cùng anh qua đó không?”

Sầm Phi liếc mắt nhìn những người bên cạnh cha Sầm, lắc lắc đầu, “Em không muốn qua.”

“Vậy cũng được, em ngoan ngoãn ở đây, anh sẽ lập tức quay lại.” Phó Tranh cảm thấy không yên tâm, lại dặn dò hắn: “Nếu người lạ tới bắt chuyện với em thì em cứ làm lơ bọn họ là được.”

Cho đến khi thấy Sầm Phi ngoan ngoãn gật đầu, lúc này Phó Tranh mới đi lại chỗ cha Sầm.

Phó Tranh vừa rời khỏi không lâu, người hầu gái mặc đồng phục màu tím không biết từ chỗ nào xuất hiện, chân tay vụng về, ly rượu trên khay không ngừng lắc lư, khi gần tới trước mặt Sầm Phi, đột nhiên giống như vấp phải cái gì đó, cô ta hét lên, ly rượu vang đỏ trong tay văng ra ngoài.

“Bảo bối cẩn thận!” lúc Phó Tranh ở bên cạnh cha Sầm vẫn luôn lén lút để ý Sầm Phi, sợ hắn sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng không ngờ anh mới rời đi trong thời gian ngắn, Sầm Phi đã xảy ra chuyện.

Phó Tranh vội vàng đẩy đám đông sang một bên chạy lại chỗ Sầm Phi, nhưng anh vẫn chậm một bước, ly rượu trong tay hầu gái bay thẳng về phía Sầm Phi.

Ly rượu vang đỏ đầy vừa vặn hất thẳng vào ngực Sầm Phi, để lại một mảng rượu màu đỏ trên bộ âu phục thuần trắng, thế nhưng Sầm Phi vẫn đứng nguyên tại chỗ, như thể hắn đã bị dọa cho ngốc.

“Bảo bối sao rồi? Không sao chứ?” Phó Tranh chạy nhanh tới ôm Sầm Phi vào trong lòng, ở bên tai hắn nôn nóng dò hỏi.

Sầm Phi nhìn hầu gái trước mắt, vẫn không nhúc nhích, đầu hắn đau đớn từng cơn, giống như có vô số hình ảnh lướt qua trước mắt hắn, hắn quen thuộc, hắn không quen thuộc, hắn gặp qua, hắn chưa thấy qua……

Hắn nghiêng đầu nhìn Phó Tranh đang ôm mình, đột nhiên nhớ tới vì sao hắn lại đến thế giới này.