chương 8

Màu đỏ đậm như lửa luyện ngục, xương trắng chất đầy.

Trong Trích Tinh Các ca vũ thành đàn, đèn đuốc sáng rực, đám nam nữ đang tầm hoan trong kia đương nhiên không thể ngờ đến, dưới chân họ đang có hai con quái vật vừa mới đánh nhau sứt đầu mẻ trán.

Tinh Ngân tỏa kim quang tứ phía, ở nơi tăm tối như vậy nhìn giống như ngọn hải đăng giữa biển đêm, lung linh nhưng cũng không thiếu phần sắc bén. Nhện độc đến một đám bị diệt một đám,xác nhện cứ như vậy mà chất đầy đất.

Sơn Âm quỷ mẫu lắp bắp kinh hãi.

Ả tưởng nha đầu này chỉ là thùng rỗng kêu to, nhưng mà nhìn kiếm chiêu kia, tu vi này ít nhất cũng đã ở Kim Đan kỳ trung kỳ cao nhất trở lên.

Nếu ả vẫn còn mười phần thực lực, giải quyết Ninh Ninh tuyệt đối không khó. Nhưng ả vừa mới trải qua một trận đại chiến với Bạch Cốt Tinh mất hết bốn phần công lực. Dù bây giờ dùng hết toàn lực mà đánh, hai người cũng chỉ được xem là ngang tay.

Trăm triệu lần không thể nóng vội.

Ả ở trong lòng an ủi chính mình, kiếm tu chính đạo đa phần đều độc lai vãng lai, nếu là một đấu một, còn có thể chiếm thế thượng phong, nhưng đối mặt với bốn bề nhện độc, hẳn sẽ khó lòng đánh trả--

Bỗng ả bất động.

Sơn Âm quỷ mẫu cảm giác một bàn tay hung hăng vả lên mặt mình, đau đến nỗi làm ả ngốc luôn.

Chỉ thấy Tinh Ngân kiếm đột nhiên đổi hướng, thân kiếm đi theo quỹ đạo quỷ dị khó lường. Kiếm quang hóa thành mấy đạo tàn ảnh trắng, bay loạn xạ trong không khí, nhìn rất tùy ý nhưng lại vô cùng chuẩn xác nhắm đến bầy nhện độc.

Động tác cực nhanh, kiếm khí tàn nhẫn, thân pháp biến đổi khó đoán, đừng nói yêu quái như ả, ma tu nhìn thấy, phỏng chừng sẽ hô to nói nàng giống người Ma giáo.

Đây là kiếm phái mà chính phái nên học sao?!

Bên ngoài, Chân Tiêu kiếm tôn hơi hơi gật đầu “Bán quần kiếm pháp.”

Y còn chưa quên chuyện sư đệ nhà mình bán quần mua bộ kiếm pháp kia.

“Là Kim Xà kiếm pháp! Nàng vừa học không tới vài ngày, cư nhiên lại có thể sử dụng thuần thục như vậy!”

Thiên Tiện Tử mới không thèm để ý đến khối băng chán ngắt đó, xem diễn đến vui cười hớn hở mà vỗ tay “Tùy cơ ứng biến, không tồi không tồi. Xem ra lần này quỷ nhện mẹ bị rắn ăn luôn, haha.”

“Kiên nhẫn xem đi.” Thần sắc Chân Tiêu vẫn nhàn nhạt “Quỷ mẫu có hành động.”

Sơn Âm quỷ mẫu không ngốc, cũng hiểu giờ không phải lúc phát sinh xung đột chính diện với Ninh Ninh. Hiện tại Ninh Ninh đã bị lũ nhện con kia vây quanh, đây là lúc tốt nhất để đánh lén.

Yêu ma không có cái gọi là ra vẻ đạo mạo như phái chính đạo, chỉ cần có thể thắng, bọn họ có thể dùng hết mọi thủ đoạn.

Trong giây lát, trên môi nữ nhân hiện lên nụ cười, tám chân nhện thon dài chờ phát động, sau khi chuẩn bị, đột nhiên phát lực. Động tác của ả nhanh đến nỗi khó phân biệt, chờ Ninh Ninh cảm nhận được phía sau có một trận gió đánh tới, nàng vừa quay đã thấy quỷ mẫu ở ngay cạnh nàng.

Muốn thay đổi kiếm thức cũng cần có thời gian, lấy tu vi của nàng, không có khả năng trong chốc lát làm ra được chiêu thức khác.

Tuy rằng chiêu thức trong Kim Xà kiếm pháp thay đổi thất thường, có thể phân tán lực lượng, thích hợp lấy một địch trăm, nếu gặp kẻ địch thực lực phi phàm mà nói, có vẻ quá yếu.

Một trận này, nhất định ả phải thắng.

Quỷ mẫu cảm thấy trong lòng nắm chắc, nhưng mà ngoài dự đoán là Ninh Ninh không lộ ra thần sắc sợ hãi mà ả mong muốn.

Tiểu cô nương kia như đã đoán trước được, chỉ nhướng mày.

Kiếm trong tay nàng phút chốc chuyển hướng, nhắm ngay đầu quỷ mẫu mà cắm xuống.

Đồng tử của ả co lại.

Kiếm pháp này...!

Bên ngoài huyền kính, Thiên Tiện Tử đột nhiên kích động đứng dậy, mặc kệ tay áo hất đổ ly nước xuống đất “Đây... Chiêu thức này là trong tầng cuối Kim Xà kiếm pháp! Ninh Ninh thế nhưng ngộ ra được kiếm thức cơ bản trong kiếm pháp!”

Chân Tiêu khoanh tay đứng một bên, hiếm khi đáp lại “Không tồi.”

Trước đó, ấn tượng của hắn đối với Ninh Ninh chỉ dừng lại ở ‘người thông minh’. hiểu được phải xem xét thời thế, đầu óc nhanh nhạy, bằng vào mưu kế có thể đánh bại được một người tu vi cao hơn mình là Sơn Âm quỷ mẫu, rất có phong cách của sư phụ nàng - Thiên Tiện Tử.

Nhưng mà cũng chỉ đến thế thôi.

Là một kiếm tu truyền thống, kỳ thật y cũng không quá thích mấy loại đầu óc cong cong quẹo quẹo này.

Nhưng bây giờ nhìn lại, giống như một kiếm tu bình thường chỉ biết rút kiếm bạo lực trừ yêu diệt ma, dù có không thắng được, nhưng cũng xem như vui vẻ đánh một trận, không thiệt đi đâu được.

Nhưng vào giờ khắc này, đại danh đỉnh đỉnh kiếm tôn Chân Tiêu đã thay đổi cách nhìn, môi cũng không nhịn được cong lên.

Trong gương, thiếu nữ tóc bay tán loạn, cùng với hoàn cảnh xung quanh không quá phù hợp.

Vào thời điểm này, Tinh Ngân phát ra một tiếng va chạm thanh thúy, trăm kiếm ảnh tụ lại thành một.

Linh xà xuất động, xà ảnh huyền diệu ngưng tụ trên lưỡi kiếm, trong ánh sáng sắt bén của kiếm, một con Thương Long dần lộ ra, ngẩng cao đầu cực kỳ uy phong.

Ngàn vạn con rắn nhỏ không thể nuốt được cự thú, nhưng rồng thì có thể.

“Đây là chiêu linh xà hóa rồng.”

Trường kiếm mạnh mẽ phá tan tơ nhện, chuẩn xác cắm vào tim của quỷ mẫu. Ninh Ninh nhìn ả, hơi mỉm cười “Ta không luyện kiếm, đại sư huynh liền không cho ăn cơm. Có trách, ngươi hãy trách hắn.”

Ngày trước lúc đọc truyện, nguyên chủ chính là bị thương do những con nhện độc này, Ninh Ninh cũng biết loại tiểu yêu này khó đối phó, vậy nên lúc đại sư huynh dạy Kim Xà kiếm pháp, nàng liền nghiên túc học tập.

Đến cả chiêu thức cuối cùng mang sát thương mạnh nhất này, cũng là vào thời điểm nàng được ăn thịt cá, quá vui vẻ mới lĩnh ngộ được. Đại sư huynh sau đó chỉ thêm vài bước, làm nàng trong lúc sử dụng càng thêm tập trung mà thôi.

Ninh Ninh dù không quá mạnh, nhưng thắng ở điểm cẩn thận, sẽ không để bản thân ở một chỗ mà ngã tận hai lần.

Quỷ mẫu vẻ mặt không thể tin được ngã xuống đất, dần dần tắt thở. Từ vị trí trái tim ả có một viên ngọc màu xanh lục chậm rãi hiện lên, sau đó bị Ninh Ninh cầm lấy.

Nếu đã vượt qua biến hóa ảo cảnh trăm năm khó gặp, tất nhiên sẽ có phần thưởng lớn ở phía sau. Viên quỷ châu này là nội đan của quỷ mẫu, chứa đựng toàn bộ thực lực của ả, cũng là chiến lợi phẩm cao nhất.

Chủ nhân đã chết, kết giới trong đây cũng vỡ ra, huyệt động lúc này lung lay sắp sập.

Ninh Ninh vừa cầm lấy quỷ châu liền chạy nhanh ra ngoài, lúc đi đến thông đạo hẹp lại nghe thấy tiếng bước chân từ xa chạy đến.

Đá trên đỉnh huyệt động đã rơi xuống mặt đất, mạng nhện cũng theo tiếng đó mà rơi xuống, làm lộ ra từng mảng vết máu đỏ trên vách tường bốn phía, có thể nói là vô cùng quỷ dị.

Thông đạo nàng đang đi cũng là nơi nguy hiểm, đá rớt xuống như từng khối từng khối, giống như lở núi. Vất vả lắm mới nhìn thấy ánh sáng cuối đường ra, vừa định hình được tầm nhìn đã thấy một bóng đen quen thuộc.

Một trận gió lạnh quét qua, mang theo kiếm khí lạnh thấu xương hướng về phía nàng.

--Ngay lúc đó, một hòn đá bị đánh bay, phát ra tiếng nứt chói tai, thì ra người ta muốn nhắm tới hòn đá trên đầu nàng.

“Tiểu sư tỷ, tỷ không sao chứ!”

Lại có thêm một cái bóng màu trắng xuất hiện ở cửa động, là Lâm Tầm. Nhìn thấy Ninh Ninh đã bình an vô sự, theo bản năng đưa tay ra nắm lấy cánh tay nàng, lôi kéo nàng đứng cách xa thông đạo đang sập xuống.

Ý thức được hành động này quá mức thân mật, tiểu bạch long trở nên ngượng ngùng, vội buông tay nàng, sừng rồng trên đầu bỗng nhiên đỏ lên, lỗ tai đỏ ửng khả nghi.

Ninh Ninh không chú ý đến sừng rồng của hắn cho lắm, bộ dáng chưa hết hoảng hồn mà vỗ ngực “Làm ta sợ muốn chết! Đa tạ tiểu sư đệ.”

Dừng một chút, lại nhìn về phía Bùi Tịch vừa cứu mình một mạng kia “Ngươi cũng thế, đa tạ.”

Bùi Tịch vẫn mang một bộ dạng cự người ngàn dặm, tròng mắt đen nhánh mang theo sát khí cùng lệ khí, âm thanh có chút ấm ách “Không cần.”

Hắn trả lời rất lãnh đạm, Ninh Ninh cũng không thèm để ý, trong đầu nàng lúc này đang suy nghĩ một chuyện quan trọng.

Nếu nàng không nhúng tay vào, theo nguyên tác, sau khi gϊếŧ được quỷ mẫu người lấy được quỷ châu sẽ là Bùi Tịch.

Quỷ châu mặc dù độc tính mạnh mẽ, nhưng lại có thể khắc chế ma khí trong người Bùi Tịch. Hắn bị ma khí này ăn mòn đã nhiều năm, thân thể không chỉ thường xuyên đau nhức, tâm tính cũng trở nên âm lãnh hung tàn, nếu có quỷ châu này bên người, sẽ dễ chịu hơn.

..... Càng đừng nói tới nàng đã chui vào chỗ trống trong cốt truyện, món đồ này vốn dĩ không phải của nàng.

Trộm cơ duyên của người ta, Ninh Ninh không muốn như vậy.

“Cứ trưng ra cái bộ mặt như người chết vậy, ngươi khinh thường người sao? Bổn tiểu thư cũng không để ngươi cứu không.”

Ninh Ninh hừ lạnh một tiếng, thập phần chuyên nghiệp bắt chước ngữ điệu của nguyên chủ, đem viên ngọc màu xanh ném cho hắn “Sơn Âm quỷ mẫu dưới huyệt động đã bị ta giải quyết. Viên ngọc nàng từ người ả rớt ra, coi như lễ vật--- ta mới không thèm thiếu ngươi một mạng.”

Nói xong còn không nhịn được trong lòng vỗ tay khen ngợi bản thân, cái gì gọi là tinh thần Lôi Phong, chuyện tốt không lưu danh.

Dù nam chủ vĩnh viễn không biết được nỗi khổ tâm trong lòng nàng, nhưng ai bảo nàng là người mang tư tưởng tốt đẹp của chủ nghĩa xã hội cơ chứ, nhìn bộ dáng hắn đáng thương như vậy, xem như nuôi một đứa con trai đi.

Rốt cuộc thì quá khứ của nam chủ thực sự rất khổ.

Bùi Tịch sửng sốt “Ta không cần.”

“Cho người thì ngươi cứ cầm đi, ta mới không hiếm là cái viên ngọc--- ai da!”

Ninh Ninh còn chưa nói xong, đầu đã bị người ta gõ một cái thật mạnh.

Mở mắt một lần nữa, tòa lầu các xa hoa đã hoàn toàn biến mất, ba người bọn họ đã về lại tiểu viện nghèo nàn của Thiên Tiện Tử.

“Cái gì mà viên ngọc rách nát? Nó gọi là Sơn Âm quỷ châu, bên trong chứa đựng hơn một nửa tu vi của quỷ mẫu, có thể xem là bảo khí thượng phẩm.”

Thiên Tiện Tử cười bất đắc dĩ “Ngươi cái nha đầu này, vốn định khen người ngày hôm nay có biểu hiện tốt, kết quả sao lại không biết nhìn hàng như vậy? Xứng đáng không có tiền.”

Ninh Ninh nhíu mày,ngoan ngoãn im miệng.

Rõ ràng sư tôn mới là người không có tư cách nói những lời này!

“Chuyện xảy ra trong Trích Tinh Các, ta cùng Chân Tiêu sư bá đều đã nhìn thấy hết.”

Thiên Tiện Tử nói “Lâm Tầm tính tình vẫn còn có chút mềm yếu, kiếm từ tâm sinh, kiếm ý khó tránh khỏi không được mạnh mẽ. Bùi Tịch tâm tư kín đáo, kiếm cốt rất tốt, là mầm non tốt, chỉ tiếc sát tâm quá nặng. Còn Ninh Ninh--- nha đầu, là thế nào con nhìn ra được sự khác thường trong Trích Tinh Các?”

Ninh Ninh sờ sờ mũi, bịa đặt “Ta nhận thấy dưới mặt đất có yêu khí, lại từng nghe các sư huynh, sư tỷ nói, Trích Tinh Các không có tầng hầm. Sau đó liên tưởng đến ‘bí văn Phù Đồ tháp’ cũng từng ghi lại một vài cơ duyên hiếm gặp, liền suy đoán là Sơn Âm quỷ mẫu.”

Thiên Tiện Tử cười ha ha “Không tồi! Can đảm lại cẩn trọng, còn có thể ngộ ra biến thức trong Kim Xà kiếm pháp, người biểu hiện tốt nhất hôm nay là ngươi.”

Hắn vừa nói vừa cong hai mắt cười, đưa tay vói vào ống tay áo bên kia tìm kiếm “Ta đã cố ý chuẩn bị một lễ vật để khen thưởng ngươi, sư tôn không có lễ vật nào quý giá, hi vọng Ninh Ninh không ghét bỏ-- lấy cái này đi, cầm lấy để ăn bất cứ thứ gì ngươi muốn.”

Ninh Ninh hai mắt phát sáng.

Ăn bất cứ thứ gì mình muốn! Đây nhất định là một số tiền lớn a! Không đúng, có lẽ không phải tiền, mà là một siêu siêu cấp lệnh bài, khiến cho dì căn tin tự xưng có thể tuyệt đường sống của người khác, thần phục dưới váy nàng!

Cảm ơn sư tôn! Sư tôn tốt nhất! Người nghèo cũng có chân tình a!

Sau đó, nụ cười của Ninh Ninh cứng đờ.

Chỉ thấy Thiên Tiện Tử cười hắc hắc, tay phải khẽ nhúc nhích, từ cổ tay áo móc ra một đôi...

Một đôi đũa.

Ninh Ninh : nháy mắt sụp đổ.

Lấy đôi đũa, đi ăn bất cứ món gì muốn ăn.

Phân tích rất logic, không hổ là ngươi, sư tôn.

Thiên Tiện Tử đưa đũa rồi nói thêm vài lời hay ý đẹp, sau đó bị sư bá lôi đi so kiếm.

Lâm Tầm ủ rũ cụp đuôi về phòng tự ngẫm lại kiếm ý, mọi người đều đi hết, trong phòng chỉ còn mỗi Ninh Ninh cùng Bùi Tịch.

Bùi Tịch tính toán trả quỷ châu cho nàng.

Trước giờ hắn chưa từng nhận đồ của ai, cũng không có ai nguyện ý tặng gì cho hắn. Trước đó Ninh Ninh không biết lai lịch viên ngọc này như thế nào, hắn còn có thể nhận, nhưng Thiên Tiện Tử đã nói trắng ra, đồ vật này rất quý trọng, hiện tại nàng chắc đang hối hận lúc đó hành động lỗ mãng.

Thiếu niên áo đen nhíu mày lại, có chút mất tự nhiên mở miệng kêu ‘Sư tỷ.”

Gọi nàng làm gì.

Ninh Ninh vừa quay đầu liền thấy một đôi mắt phượng đen nhánh của hắn. Rõ ràng là một đôi mắt mị sắc, nhưng lại bị nhiễm vài phần hung ác trời sinh, giống như sói đang nhìn chằm chằm vào nàng.

Nam chủ hẳn là không thích vị sư tỷ ngạo mạn như nàng, đột nhiên gọi như vậy, chẳng lẽ ....

Ninh Ninh nhanh chóng đem đôi đũa giáu vào ngực “Ngươi, ngươi nhìn ta làm gì, hâm mộ ta được đôi đũa này à? Không cho không cho.”

Nói đùa, nữ phụ ác độc có bao giờ hào phóng như vậy sao. Nam chủ nhất định là không vui khi thấy nàng được sư tôn khen ngợi, đến một đôi đũa cũng muốn cướp.

Không phải nàng đã đưa quỷ châu của Sơn Âm quỷ mẫu cho hắn rồi hay sao!

Bùi Tịch :...

Trong tay hắn đã có viên ngọc giá trị liên thành, sao nàng lại chỉ nhìn thấy đôi đũa gỗ kia?

Nhưng Ninh Ninh không cho hắn cơ hội giải thích, xoay người nhanh như chớp chạy mất, trực tiếp không thấy đâu.

“Trời ạ, Sơn Âm quỷ châu đó, trân bảo trăm năm đó, nàng cứ như vậy mà cho ngươi? Ta cảm thấy cô nương này, hoặc là ngốc, hoặc là thích ngươi rồi.”

Thừa Ảnh hít hà một hơi, lời nói thấm thía kết luận “Nhưng người sao có thể ngốc như vậy được, quá không giống người thường. Cho nên, khẳng định là nàng thích ngươi.” Bùi Tịch không nói, rũ mắt nhìn hạt châu bé bằng móng tay kia.

Viên ngọc màu xanh lục màu sắc cực thuần, dưới ánh mặt trời vô cớ sinh ra vài phần mê hoặc. Màu xanh biếc vô cùng bắt mắt, phảng phất có thể lập tức tiến vào trong người người khác.

Từ khi hắn hiểu chuyện đến nay luôn sống trong cảnh bị mẫu thân đánh đập mà lớn lên.

Hài tử trong làng đều biết hắn là con của ma tu, xuất phát từ việc kiêng kị với Ma tộc, không có ai chịu chơi với hắn, ngược lại còn thường xuyên tụ tập thành nhóm, vây hắn ở bờ tường mà đấm đá.

Đây là lần đầu tiên có người nguyện ý tặng đồ cho hắn.

Huống chi còn là một lễ vật quý giá như.

Tựa như một đứa trẻ chưa bao giờ ăn kẹo được nếm thử ngon ngọt, cho dù biết kẹo thật ngon thật thơm, nhưng đối với một người chưa từng hưởng qua vị ngọt đó như Bùi Tịch mà nói, cảm giác nhiều nhất vẫn là hoang mang mờ mịt.

Hắn không rõ Ninh Ninh vì sao lại đối tốt với hắn như vậy.

Đặc biệt là... Hắn còn mang một bộ dạng bất kham như thế này.

Bên tai vẫn truyền đến tiếng ríu rít của Thừa Ảnh “Nha đầu này thật tốt a! Không những xinh đẹp, tâm địa cũng tốt, còn biết đổi cách để giúp đỡ ngươi. Nếu ta là ngươi, sớm đã trầm luân dưới váy nàng-- này, đừng đi mà! Bùi Tịch, ngươi đi đâu vậy?”

Thiếu niên môi hồng răng trắng sau khi cất viên ngọc, đáy mắt vẫn là một mảnh âm u không tan “Luyện kiếm.”

==

Ninh Ninh ở trong tiểu viện nghỉ ngơi mấy ngày, liền nhận được thông báo nhiệm vụ mới của hệ thống.

[Ting ting!]

[Sau nhiệm vụ tại Trích Tinh Các, ký chủ trở lại trạng thái rảnh rỗi, vì vậy tính đi Thanh Hư Cốc giải sầu, không ngờ ngẫu nhiên lại gặp được trưởng lão Ôn Hạc Miên của Huyền Hư phái đã mất hết tu vi.]

[Mời ký chủ dựa theo cốt truyện, tiến hành lăng nhục Ôn Hạc Miên.]

Khụ khụ khụ! Rốt cuộc cũng tới suất diễn của vị này rồi!

Trong nguyên tác, ngoại trừ nam chủ, Ninh Ninh có ấn tượng sâu sắc với vị Ôn tiền bối này nhất.

Ôn Hạc Miên, kiếm tu trời sinh, thiếu niên thiên tài, là vị trưởng lão trẻ tuổi nhất Huyền Hư phái. Đáng tiếc, trong trận đại chiến Tiên - Ma mười năm trước gặp phải vài cao thủ Ma Tôn, bản thân bị thương nặng, linh lực bị tổn hại, hải thức tan biến, mất hết tu vi.

Sau khi trở về, hắn vẫn luôn ở Thanh Hư Cốc không ra ngoài. Các vị để tử cũng biết đó là nơi ở của tiền bối, thức thời không ghé đến.

Cố tình là, nguyên chủ lúc đó bị thương ở Trích Tinh Các nên tâm trạng không tốt, tâm tình nghé con không sợ cọp, tự tiện xông vào đó.

Nói ra, nguyên chủ cùng Ôn Hạc Miên cũng có một chút duyên phận.

Nguyên chủ khi mới ra đời đã mang theo linh khí nồng đậm, vừa lúc gặp phải Ôn Hạc Miên đi ngang qua Ninh phủ, xuất phát từ tâm mến mộ hiền tài, y thản nhiên nói một ngày kia nàng lớn, nếu có tâm tiến vào Tiên môn, tùy thời có thể đến Huyền Hư phái bái y làm thầy.

Nhưng khi nguyên chủ lớn lên, trận chiến Tiên-Ma kéo dài lại mở ra, sau đó, thiên tài đã ngã, luôn ở Thanh Hư Cốc không ra.

Nếu không phải ngoài ý muốn, Ôn Hạc Miên mới là sư tôn của nàng.

Có lẽ cũng bởi vì vậy, nguyên chủ đối với phá lệ ác liệt--

Nàng luôn cho rằng sư tôn của mình nên ở địa vị cao, nếu là một phế nhân không có tác dụng như vậy, liền có cảm giác bị chê cười.

Trăm triệu không nghĩ tới, Ôn Hạc Miên phần sau của cốt truyện nhận được cơ duyên, ngoài ý muốn mà khôi phục thực lực, khi đó nàng lại đi kêu người ta sư tôn dài sư tôn ngắn...

Ninh Ninh trước kia xem đến đoạn này còn phải cảm thấy xấu hổ thay nguyên chủ.

Thanh Hư Cốc là nơi tiên gia nghỉ ngơi, địa hình cao nấp sau mây mù, nếu nói theo lời người thường, đây chính là một u cốc xanh tươi mơn mởn.

Cây cỏ vờn quanh, nước trong như gương, mùi hoa cỏ phảng phất lưu luyến, bóng cây cao thẳng tắp dưới ánh mặt trời. Trong một nơi xuân sắc đầy vườn lại có từng bông hoa theo gió mà rơi xuống, từ xa vọng lại tiếng đàn.

Ninh Ninh nghe tiếng tiếng đàn.

Nàng từng học qua nhạc lý, rất có thiên phú âm nhạc. Nghe thấy tiếng đàn vọng tới, thanh nhã thoát tục, lại giấu kín nỗi nhớ thương, giống như nỗi buồn không cách nào xóa bỏ.

Đây là cảnh nàng gặp Ôn Hạc Miên trong sách.

Ôn Hạc Miên dưới sự buồn bực của thất bại, ở trong cốc đánh đàn, nguyên chủ đối với y đã khinh thường, chẳng những nói năng lỗ mãng, còn dùng một cục đá trực tiếp đập nát đàn cổ.

Thật sự không có tìm đường chết nhất, chỉ có tìm đường chết hơn.

Nàng trêu chọc toàn những người ngày sau không thể trêu vào, cái vận khí này nếu mua vé số, nhất định trúng, còn có thể mua luôn một cái biệt thự ven biển ấy chứ.

Ninh Ninh mặt không biểu tình cầm theo một tảng đá lớn, theo hướng phát ra tiếng đàn mà tới.

Nàng đi thực chậm, không biết như thế nào, lại bỗng nhiên không hề có dấu hiệu mà dừng lại.

Ninh Ninh : ?

Ninh Ninh thử dùng sức, đùi phải không thể nhúc nhích.

Bên trái cũng không được.

Toàn bộ cơ thể nàng đều không có sức lực, không nhúc nhích mà đứng sững sờ một chỗ.

“Hệ thống, đây là chuyện gì a!” Ninh Ninh trong lòng không ngừng kêu gọi hệ thống, cái cỗ máy giả chết vạn năm kia cuối cùng cũng không tình nguyện mà xuất hiện.

[Ngươi đã trúng độc mê hồn hoa. Hoa này mọc ở Thanh Hư Cốc, chỉ cần tu giả dưới Nguyên Anh kỳ ngửi phải, toàn thân sẽ bị tê liệt trong một nén hương. Chờ chút nữa thích ứng sẽ tự động giải trừ.]

A không phải chứ.

Để nàng ở đây trong thời gian một nén hương, Ôn Hạc Miên sẽ không trực tiếp bỏ đi chứ? Sao nguyên chủ không đυ.ng phải loại chuyện này? Chẳng lẽ vận khí của nàng so với nguyên chủ còn kém hơn?

Ở căn tin xếp hàng thì bị người ta đoạt mất suất ăn cuối cùng, nhịn đói làm nhiệm vụ, chẳng lẽ mỗi lần tìm đường chết đều đem chính mình làm cho thảm hại vậy sao?

Trong lòng Ninh Ninh tràn ngập dấu chấm hỏi, rất nhanh sau đó liền tụ thành một dấu chấm than thật to.

Trong tay nàng còn cầm cục đá.

Nhưng nàng hiện tại không có sức lực.

Ý thức được chuyện gì sắp phát sinh, Ninh Ninh chỉ có thể cười cam chịu.

Đã từng có cơ hội tìm đường chết đặt ra trước mặt nàng nhưng nàng không quý trọng, đến khi mất đi thì hối hận không kịp. Nếu trời xanh có thể cho nàng một cơ hội nữa, Ninh Ninh nhất định sẽ nói với tảng đá kia :

Nguyên lai tốc độ ngươi rớt xuống, không phải gia tốc 5s/cm. (tự nhiên nói tới đây tui nhớ bài hát 5s/cm của Nhật, phải đi nghe lại đây (-_-))

Hòn đá rơi xuống, tọa lạc trên mu bàn chân nàng.

Năm đầu ngón chân đau đến run bần bật, co lại vào nhau mà run rẩy, rốt cuộc cũng hiểu được cái gì là ôn nhu.

Gió nhẹ thổi qua, mây tan sương tạnh.

Vì thế lúc Ôn Hạc Miên vừa ngẩng đầu, liền thấy một thân ảnh đứng ở xa, âm thầm rơi lệ.

Thiếu nữ xinh đẹp đứng dưới cây cổ thụ, trên người dính đầy hoa rơi trắng trong thuần khiết.

Sống lưng nàng thẳng tắp, cô độc đứng nơi đáy cốc, tùy ý để gió thổi qua tóc dài đen mượt cùng làn váy trắng, váy khẽ lay động, lúc thong thả lúc yên lặng, lạnh lẽo lại mang buồn phiền khó nói.

Bọn họ nhìn nhau không nói một lời, khi y đàn một tiếng, một giọt nước mắt của thiếu nữ lại rơi xuống.

Ôn Hạc Miên không khỏi hơi sửng sốt.

Khúc đàn này ẩn giấu thương nhớ rất sâu, không dễ biểu hiện ra ngoài, người khác dù nghe cũng chỉ cảm thấy thản nhiên tự đắc, thần thanh khí sảng.

Chỉ có nàng, sau khi nghe thì rơi nước mắt.

Đây, đây-- dù tri kỉ cũng chỉ đến thế mà thôi!

Ninh Ninh thấy y đã nhìn ra mình, không rảnh lo chuyện khác, dùng toàn lực cử động môi, dùng khẩu ngữ nói mấy từ xiên xiên vẹo vẹo “Sư tôn cứu ta! Làm ơn mau tới!”

Ôn Hạc Miên lẳng lặng nhìn nàng, nỗ lực phân biệt khẩu hình.

Quên đi mộng cũ... Mau mau thoát khỏi?

Đây là thiện giải cỡ nào, tiểu đệ tử tri thư đạt lễ, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ ôn tồn như vậy. Nàng nhất định biết được tao ngộ của y, đến đây a ủi y.

Nhưng cái bóng của quá khứ, sao có thể dễ dàng thoát ra như vậy.

Ôn Hạc Miên nhẹ lắc đầu đáp lại nàng, dùng tiếng đàn đáp lại, tay càng thêm ra lực, tiếng đàn như tiếng ai khóc sầu thảm.

Thấy hắn ngồi một chỗ lắc đầu, Ninh Ninh hận không thể phun ra một búng máu, khóc đến lợi hại hơn.

Lão cẩu tặc! Không những không tới giúp nàng, còn đánh đàn đến cao hứng như thế! Cầu ngươi đó, làm người đi!

Không phải lúc trước không làm đồ đệ ngươi thôi sao, tính cách bị chiều hư chút thôi mà! Nàng cũng chỉ là tiểu hài tử a hu hu!

Tiếng đàn thêm nặng, vang vọng trong gió.

Lông mi dài của Ôn Hạc Miên rũ xuống, môi mỏng tái nhợt lộ ra độ cong rất nhỏ.

Cô nương kia quả là người biết đồng cảm, nghe ra được bi thương trong tiếng đàn của hắn, chẳng những lộ ra biểu hiện càng thương tâm hơn, nước mắt chảy không ngừng.

Đã không biết bao lâu rồi.

Rốt cuộc cũng có người nguyện chú ý đến phế nhân bị thiên hạ lãng quên như y, rốt cuộc cũng có người nghe hiểu được tiếng đàn của y.

Tri âm khó gặp, khúc nhạc khó dứt.

Thanh niên cô đơn lâu năm gặp được tiểu cô nương tri kỷ không biết tên, không chút tiếc rẻ tiếng đàn của chính mình, phất tay tiếp tục đàn.

Hắn thấy nữ hài tử vẫn đứng đó khóc, chắc là nhớ đến chuyện cũ thương tâm nào đó, liền tức cảnh sinh tình.

Trong lòng mỗi người đều cất giấu một bí mật không muốn ai biết, y không muốn quấy rầy nàng, liền lẳng lặng ngồi một chỗ chờ nàng khóc xong.

Vì thế ngón chân Ninh Ninh vẫn luôn sưng.

Trong lòng mắng y như bắn rap, tùy theo nhịp điệu tiếng đàn mà mắng.