chương 7

Sào huyệt của Sơn Âm quỷ mẫu nằm dưới chân Trích Tinh Các, Ninh Ninh theo đó tìm đường đi xuống dưới, cầu thang cứ như vậy nối liền thành một vòng dài, nhìn như không có điểm cuối.

Nơi đây có rất nhiều phòng bao, màn lụa mỏng manh, ánh đèn sáng trưng, tiếng trai gái cười đùa như đang dự lễ hội, lầu son gác tía, yến oanh thành đàn.

Nhưng nếu tinh ý sẽ nhận thấy một cổ sát ý mơ hồ như có như không ở nơi này, làm người ta khó mà yên lòng.

Hai bên hành lang và hiên nhà treo đầy đèn l*иg mờ mờ ảo ảo, nhìn qua như cất giấu rất nhiều yêu quái trong đó, ánh sáng ảm đạm như nước chảy, như nuốt trọn thân hình mảnh khảnh của nữ.

Ánh nến theo gió mà không ngừng lay động, chiếu vào mặt tường chạm trổ phong cách xưa cũ, từng hình khắc mặt người vui buồn, cười nói như ẩn như hiện, so với một cái hành lang, càng giống như bị lác vào động quỷ dữ.

Ninh Ninh men theo lối cầu thang mà đi, Sơn Âm quỷ mẫu hẳn đã phát hiện ra có con rối bị gϊếŧ chết, nhất định sẽ phái một con rối khác đến thăm dò.

Nàng đã sớm rời khỏi nhã gian, đi ra bên ngoài đông như trẩy hội, cực kỳ náo nhiệt, quỷ mẫu nếu muốn tìm người tính sổ, chỉ e như mò kim đáy bể.

-- Ninh Ninh quyết định tìm nó trước.

Ở lầu một có hầm ngầm, bên trong giấu một cái mật đạo, Ninh Ninh đối chiếu theo nguyên tác, cuối cùng cũng tìm được mật đạo kia. Cửa mật đạo trong nháy mắt mở ra, ngay lập tức ngửi được một luồng khí tanh tưởi của máu.

Nàng hơi nhíu mày một chút, song cũng không có biểu hiện quá mức chán ghét, chỉ là hít một hơi sâu, sau đó xoay người đi vào địa đạo.

Phần đầu địa đạo cực kỳ hẹp, hai bên tối tăm nhìn không ra chút ánh sáng nào, cũng may kiếm tu đã qua lễ tẩy rửa xương cốt, giác quan tinh tường hơn người thường rất nhiều, cho dù đang trong môi trường nhìn không thấy năm ngón tay vẫn có thể miễn cưỡng cảm nhận được con đường phía trước.

Càng đi vào sâu, thông đạo càng lúc càng sáng.

Hai bên vách treo mấy cây đèn, nhìn như lửa ma trơi trong đêm. Bóng đen xung quanh cũng vì vậy mà bớt đi không ít. Trong ánh lửa lay động lại lộ ra một cỗ sát khí không tên, khiến cho người ta hoảng sợ trong lòng.

Thông đạo hẹp dài dần trở nên rộng ra, phía cuối hình thành một cái huyệt động hình tròn, có vẻ được xây theo hình giọt nước. Ở giữa huyệt động lúc này là một con quái vật nửa người nửa nhện.

Chính là Sơn Âm quỷ mẫu nổi danh một phương.

Nghe thấy tiếng chân người, hai mắt vô hồn của quỷ mẫu mở ra. Cái đầu nó khi nhấc lên phát ra tiếng răng rắc của xương cốt.

Thân thể con quái vật này cực kỳ to lớn, mặc dù nửa người trên mang dáng vẽ nữ nhân quyến rũ, nhưng nửa người dưới thân nhện lại to lớn đến nỗi lấp kín nửa cái huyệt động, nhìn qua có vẻ mập mạp lạ thường. Tóc đen xoăn của nó rũ xuống trên làn da tái nhợt, cực kỳ giống mấy con rắn đang vặn vẹo thân mình; tám cái chân nhện thon dài sắc bén như dao, ẩn chứa bên trong đó là kịch độc chết người, chỉ cần bị chúng nó cắt qua dù một vết nhỏ, cũng đủ khiến người ta đi gặp Diêm Vương.

Chưa kể tu vi của nó rất cao, hấp thu tinh nguyên ở Trích Tinh Các đã nhiều năm, vết thương khi xưa đã khôi phục hơn phân nửa.

“... Ngươi?”

Dù mang gương mặt đầy mị hoặc, nhưng giọng nói của Sơn Âm quỷ mẫu lại khàn khàn như người già “Kiếm tu?”

Ninh Ninh không e dè, nàng mỉm cười, để lộ ra Tinh Ngân kiếm đeo bên hông “Đúng vậy.”

Lại đối diện với ánh mắt của nó “Nghe nói Sơn Âm quỷ mẫu thực lực mạnh mẽ, như thế nào lại lưu lạc đến nỗi phải trộm tinh nguyên của người khác thế này? Trích Tinh Các này hình như cũng không phải của ngươi, không sợ bị chủ nhân chân chính phát hiện ra sao?”

Quỷ mẫu cười lạnh, âm thanh vang vọng trong huyệt động, làm tơ nhện xung quanh cũng rung theo “Tinh nguyên ta muốn dùng liền sẽ dùng, chủ nhân của Trích Tinh Các tới thì sao, chẳng lẽ ta còn phải sợ hãi phế vật kia!”

“A?” Ninh Ninh nhướng mày “Các hạ thân bị trọng thương, chỉ sợ lực bất tòng tâm nhỉ?”

“Buồn cười! Hiện giờ ta mới là chủ nhân chân chính của nơi này. Nữ yêu kia vẫn tự cho rằng toàn cục đều trong tay nàng, không biết được hơn phân nửa tiểu yêu đều đã thành con rối dưới tay ta, chờ thực lực của ta khôi phục, nhất định sẽ đoạt lấy Trích Tinh Các từ tay nàng.”

Lời của Ninh Ninh đã làm đối phương cảm thấy tức giận, tơ nhện bắt đầu tràn ra, xuất hiện giữa không trung “Như thế nào, chỉ là một tên kiếm tu nhỏ nhỏ cũng muốn đánh bại ta?”

Tơ nhện theo tiếng nói của nàng ta cắm xuống đất, mỗi sợi đều sắc nhọn như châm, một đám tơ nhện rậm rạp kết thành một tấm lưới trắng, trong tức khắc hướng về phía thiếu nữ mà bay tới.

Ninh Ninh đứng yên không tránh né--

Một cỗ lực lượng che chở trước mặt nàng, đánh lui cái mạng nhện khổng lồ kia.

“Muốn đánh ngươi, thì cũng phải là ta.”

Khóe môi nàng cong lên, dịch về phía bên phải một bước, trong giọng nói có phần cung kính “Phu nhân, ngài đều đã nghe thấy được.”

Sơn Âm quỷ mẫu cả người chấn động.

Thông đạo là nơi ánh sáng không có cách nào chiếu tới, cũng là nơi ẩn thân tốt nhất.

Một người mặc váy trắng từ trong thông đạo chậm rãi bước ra, màu trắng thuần này quá chói mắt, giống như lưỡi kiếm sắc bén chặt đứt bầu không khí u tịch quỷ dị trong động.

Nói đúng hơn, là làm thế cục thêm căng thẳng, giương cung bạt kiếm.

Bạch Cốt phu nhân một thân váy trắng tóc đen, nhìn như nữ tướng tuyệt thế, băng cơ ngọc cốt, một nửa bầu ngực lộ ra ngoài, thân hình linh lung uyển chuyển, mắt mày nhẹ nhàng, thật giống mỹ nhân trong tranh.

Nhưng lúc nàng ta lạnh giọng nói chuyện, lại là một cảnh tượng đặc sắc khác.

Chỉ thấy Bạch Cốt phu nhân mày liễu nhíu lại, tiếng cười nhạt phát ra từ trong cổ họng “Ta nói, mấy ngày gần đây cứ ngủ không yên giấc, thì ra là có con gà rừng không biết xấu hổ từ đâu tới. Dám trộm tinh nguyên của lão nương, ngươi xứng sao? Cái miệng nhỏ luyến thắng nói cũng dễ nghe đấy, ở đây sủa nghe xem nào? Thử xem lão nương có đánh gãy chân của ngươi hay không!”

Đi ăn trộm bị người bắt được, thật sự không phải chuyện vẻ vang gì.

Sơn Âm quỷ mẫu sửng sốt một chút, ngữ khí lại tăng lên “Làm sao? Ngươi muốn thông đồng với kiếm tu này đối phó ta?”

Tên kiếm tu kia rõ ràng âm mưu trai sò đánh nhau, ở giữa làm ngư ông đắc lợi, muốn chờ các nàng đánh nhau đến sức cùng lực kiệt, sau đó ngồi mát ăn bát vàng đây mà.

Chỉ cần Bạch Cốt không ngốc, nhất định sẽ liên thủ với ả giải quyết tiểu cô nương kia trước.

Hừ, muốn đấu với ả?

Không có cửa đâu.

Hôm nay ả nhất định phải lấy đầu tên kiếm tu này!

Sơn Âm quỷ mẫu bên này vừa mới hạ quyết tâm, Bạch Cốt Tinh mang vẻ mặt vô cảm nghe ả nói chuyện.

Ninh Ninh ở bên cạnh nhẹ giọng cười, một tay kéo xuống tấm mặt nạ da người, lộ ra bộ dạng chân chính.

Cư nhiên lại là.... một nữ yêu mà ả không biết tên, cũng không có ấn tượng với người này.

Trên người đối phương không có hơi thở của con rối, nhưng Sơn Âm quỷ mẫu cũng không xác định được ả có thi triển thuật con rối trên người nàng không.

Rốt cuộc thì tiểu yêu do nàng ta khống chế có qua nhiều, không nhớ hết.

Tính sai.

Thì ra kiếm tu chỉ là lớp ngụy trang, mục đích thực sự của các nàng...

Chỉ vì muốn nghe được chân tướng từ chính miệng ả!

“Không có khả năng!” Sơn Âm quỷ mẫu muốn hộc máu “Trên người ngươi rõ ràng mang bội kiếm, hơn nữa con rối của ta cũng đã bị kiếm tu gϊếŧ, tuyệt đối không thể sai được!”

“Hôm nay trong lâu đúng là có vài tên kiếm tu đến, ai biết là người nào gϊếŧ.”

Triều Nhan vụng về cầm lấy thanh kiếm, giống như tiểu hài tử tò mò nghiên cứu hoa ăn trên thân kiếm “Tên kiếm tu do ta tiếp đãi uống quá nhiều rượu, trong lúc say liền vô tình nói với ta, hôm nay bọn họ đến đây là để tiêu diệt Sơn Âm quỷ mẫu-- Nói ra cũng phải cảm tạ nàng ta, nếu không bọn ta cũng không biết, trong lâu còn chứa một tên trộm.”

Nàng dừng lại một chút, không chút để ý mà nhún vai “Đến nỗi cả thanh kiếm này, cũng là do ta cố tình chuốc say nàng, sau đó trộm được, nếu không, sao có thể lừa gạt hỏa nhãn kim tinh của ngài? Sơn Âm quỷ mẫu các hạ.”

“Ngươi!”

Thế mà lại bị loại tiểu yêu tu vi thấp kém này lừa xoay mòng mòng, Sơn Âm quỷ mẫu tức giận đến phát run, dùng hết sức lực toàn thân, cũng chỉ có thể rặn ra mấy chữ “Ta gϊếŧ ngươi!”

Nói xong liền vung tay, mùi tanh nổi lên từ bốn phía. Tơ nhện trên vách huyệt động di chuyển, lộ ra tầng tầng vết máu.

Trong không khí ngập tràn mùi máu tanh hôi, ánh đèn lúc sáng lúc tối, đột nhiên xẹt qua một trận gió mạnh.

Triều Nhan vẻ mặt không tin được mà lùi về phía sau vài bước, sau đó bị đánh bay đến bên vách đá.

“Đáng giận, một đòn này...”

Nàng ngay cả sức lực đứng dậy cũng không có, giống như cá chết nằm liệt ở một bên, tay phải run rẩy chỉ về hướng quỷ mẫu “Nhìn qua chỉ là một cái phất tay, không ngờ lại ẩn giấu lực lượng to lớn như vậy, độc đã lan vào lục phủ ngũ tạng của ta. Không hổ danh là Sơn Âm quỷ mẫu, đủ ngoan độc!”

Sơn Âm quỷ mẫu :?

Còn rất biết ác nhân cáo trạng trước, không hổ cái đầu quỷ nhà ngươi! Ả căn bản không dùng chút sức lực nào a! Cái gì mà “Nhìn qua chỉ là một cái phất tay, không ngờ lại ẩn chứa lực lượng to lớn”, đây chỉ là một cơn gió mà!

Triều Nhan không thèm nhìn đôi mắt khϊếp sợ của ả, đem đầu chuyển hướng sang phía Bạch Cốt Tinh, hơi thở yếu ớt “Phu nhân, xin người diệt trừ ả.... Trả lại tỷ muội trong lâu của của ta... A! Đau quá!”

Lời còn chưa dứt, đầu đã lệch sang một bên, hai mắt nhắm lại.

Người cứ thể mà không còn.

Sơn Âm quỷ mẫu kinh ngạc.

Tiện nhân này nhất định là cố tình diễn kịch! Ngươi có biết xấu hổ không! Trên đời này sao lại có kẻ mặt dày vô sỉ như vậy!

Nhưng cố tình, Bạch Cốt Tinh ngu ngốc kia lại tin là thật, trong mắt có sáu phần phẫn nộ, bốn phần thương xót, cuối cùng lạnh giọng nói “Cướp tinh nguyên của ta, còn hại chết tỷ muội của ta, nhận lấy cái chết đi!”

Sơn Âm quỷ mẫu : Nương nó!

Đại chiến tới, Sơn Âm quỷ mẫu chỉ có thể ứng chiến.

Tầng tầng lớp lớp tơ nhện phun ra, mỗi sợi đều mang theo kịch độc cùng sát khí nồng đậm, giống như mưa ngân châm từ trên trời trút xuống, muốn lấy mạng Bạch Cốt Tinh.

Nữ nhân váy trắng lạnh lùng liếc mắt, từ sau lưng nàng ta xuất hiện rất nhiều bộ xương khô, như một đội quân có ý thức, đem chủ nhân bảo vệ ở chính giữa.

Mạng nhện đánh xuống, xương trắng liền rơi đầy đất.

Trong nhất thời, huyệt động bị màu trắng bao phủ, trên vách đá vẫn hiện lên một màu đỏ nhớp nháp, càng thêm quỷ quyệt quái đản.

Đoàn quân xương trắng của Bạch Cốt Tinh chết thảm hộ chủ, tiếng kêu thảm thiết, hai hốc mắt trống rỗng như vực sâu không đáy.

Trong nguyên tác không có đoạn miêu tả cảnh hai con yêu quái này đấu nhau, dù sau các nàng cũng một người rồi một người đánh nhau với nhân vật chính.

Nhưng theo giả thiết, Sơn Âm quỷ mẫu thực lực cao hơn một bậc...

Dù sao cũng ăn trộm cơm nhà người ta nhiều năm như vậy, nếu không béo lên chút nào, thật sự có chút không nói nên lời.

Ngón tay của xương trắng cắt qua tầng tầng lớp lớp tơ nhện, tơ nhện lại tựa như dây thừng treo cổ, đem xương người quấn nát vụn.

Hai nữ yêu đánh nhau không ngừng nghỉ, trong màn khói trắng, Bạch Cốt phu nhân phun một ngụm máu tươi, bị đánh ngã ra đất.

Sơn Âm quỷ mẫu tuy rằng còn chút sức lực, nhưng tình trạng cũng không quá tốt. Lúc này ả lộ ra gương mặt cười dữ tợn, thở gấp nói “Không nghĩ tới chứ gì? Đồ phế vật nhà ngươi! Hôm nay là ta ---”

Ả còn chưa nói xong, liền cả kinh.

Người đang nằm bất động trong góc kia đột nhiên mở mắt, trên môi mang theo ý cười nhìn chằm chằm vào ả.

“Triều Nhan!”

Bạch Cốt phu nhân cười ha hả “Mau dùng thần hành tán đưa ta ra ngoài!”

Đây là kế hoạch các nàng đã thương lượng sẵn, nếu Bạch Cốt rơi vào thế hạ phong, Triều Nhan sẽ dùng thần hành tán, mang nàng ta tẩu thoát.

Sơn Âm lão yêu kia cho rằng hôm nay có thể giải quyết nàng ta, nhất định không ngờ nàng ta còn có hậu chiêu này, ha ha, không nghĩ tới đúng không--

Bỗng nhiên, Bạch Cốt phu nhân cũng trở nên sửng sốt.

Trong không khí ngập tràn hơi thở sung sướиɠ, vào thời điểm này có vẻ thật xấu hổ.

Chỉ thấy Triều Nhan thuận tay sờ lên thái dương, nhẹ nhàng lôi kéo.

Gương mặt kia thế nhưng bị kéo xuống, lộ ra...

Bà nó! Vì cái gì vẫn là gương mặt của kiếm tu kia!!!

Ninh Ninh cười đến ôn nhu, nói ra câu mà hai người kia muốn nói “Ha ha, hẳn là không nghĩ tới, ta sẽ chuẩn bị đến hai khuôn mặt.”

Sơn Âm quỷ mẫu cứng đờ người như bị sét đánh, giống như vừa mới nhận ra bị người ta lừa 8000 vạn.

Bạch Cốt Tinh trợn trắng mắt, miệng phun ra một ngụm máu.

Ngươi, vì sao a.

Mọi chuyện phải kể từ một nén hương trước.

Hai vị sư đệ kia không biết đã đi chỗ nào, nếu nàng lãng phí thời gian tìm bọn họ, sẽ đánh rắn động cỏ. Hiện tại Ninh Ninh chỉ có thể dựa vào chính mình, nếu muốn thắng một ván này....

Trên gác mái không phải còn có một Bạch Cốt phu nhân sao!

Dù trong nguyên tác chỉ viết tới một người đánh một người, nhưng không có nói nàng không đươc dùng mánh lới, khiến cho hai con yêu quái này chiến tranh nội bộ!

Bạch Cốt phu nhân, một công cụ tốt như vậy, không dùng thì tiếc quá.

Sau khi diệt trừ Triều Nhan, Ninh Ninh không mất chút sức nào liền lấy được cái mặt nạ giống nàng như đúc. Đương nhiên, cũng không thể quên lấy mặt nạ da người trên mặt nữ yêu kia.

Cứ như vậy, nàng liền có hai cái mặt nạ ngụy tang.

Một mặt là Ninh Ninh, đệ tử của Huyền Hư Kiếm phái, để nói chuyện với quỷ mẫu; một mặt là nữ yêu quái của Trích Tinh Các- Triều Nhan, dùng để đổi lấy sự tin cậy của Bạch Cốt phu nhân.

Triều Nhan đã chết, Sơn Âm quỷ mẫu chắc chắn đã phát hiện, nhất định sẽ phái một tiểu yêu khác đến điều tra.

Những chuyện đó, Sơn Âm quỷ mẫu có thể đã biết, nhưng Bạch Cốt Tinh thì không nha.

Trong lâu dù có hai vị đại yêu quái thực lực mạnh mẽ, nhưng lại là hai phe đối lập.

Quỷ mẫu dù biết con rối đã bị gϊếŧ, nhưng ả là tên ăn trộm trốn trong nhà người ta, thân phận không quang minh chính đại, cũng không thể nói cho Bạch Cốt Tinh biết chuyện này được.

Ả chỉ có thể ngẹn khuất trong lòng, âm thầm sai con rối đi điều tra.

Không nghĩ tới, vào lúc đó Ninh Ninh cùng Bạch Cốt Tinh đã tìm tới hang ổ của ả.

Chỉ cần có thể lợi dụng sai lệch thời gian tình báo làm lý do, khiến hai đại yêu quái hiểu sai sự việc, ván cờ này xem như đã bày bố xong.

Muốn thuyết phục Bạch Cốt phu nhân cũng không quá khó khăn.

Nàng ta không biết đến sự tồn tại của Sơn Âm quỷ mẫu, cũng không có cách nào phân biệt được đâu là con rối, đâu là người thường. Thân phận kiếm tu không tiện, Ninh Ninh chỉ có thể mượn gương mặt của Triều Nhan để thực hiện ý đồ, lộ ra lo lắng của mình khi biết được có Sơn Âm quỷ mẫu ở đây....

Đối phương ban đầu nhất định sẽ hoài nghi, nhưng khi chuyên ăn cắp tinh nguyên bị lộ ra, sự phẫn nộ trong đó đủ để dời đi sự chú ý.

Lúc đó Ninh Ninh đã nói thế nào nhỉ?

“Phu nhân! Tối nay ta tiếp đãi một kiếm tu, sau khi rượu vào, hắn lại kể cho ta nghe mục đích của bọn họ tới đây, là để thu thập Sơn Âm quỷ mẫu ở Trích Tinh Các. Nghe nói quỷ mẫu này cũng dựa vào tinh huyết của nhân loại để tu luyện, mấy năm trước ả không may bị một vị phía chính phái đánh trọng thương, sau đó không rõ tung tích, không lẽ.... Lượng tinh nguyên ngày một ít có liên quan đến ả ta?”

Bạch Cốt Tinh không phải người ngốc, hơi do dự “Kiếm tu?”

“Đúng vậy! Người nọ xưng là đệ tử huyền Hư phái, Triều Nhan không dám hành động thiếu suy nghĩ, liền trước tiên chuốc say nàng ta, sau đó mới đến bẩm báo cho ngài.”

Câu chuyện có đầu đuôi, logic hợp lý, quả thực không chê vào đâu được.

Huống chi Ninh Ninh còn lặng lẽ làm một động tác, đem mặt nạ giấu trong tay áo biến ra giữa lòng bàn tay “Đây là gương mặt của kiếm tu kia, nếu ngài không tin, Triều Nhan tình nguyện thay ngài đi thăm dò quỷ mẫu. Độc phụ kia nhất định sẽ thừa nhận hành động của nàng.”

Thuật biến ra mặt người là độc chiêu của yêu quái trong lâu.

Trung thành như thế, cẩn thận như thế, tri kỷ như thế, thậm chí còn có thể thuận tay biến ra mặt nạ da người.

Đây chắc chắn là Triều Nhan thật! Còn có gì có thể hoài nghi?

Vì thế Bạch Cốt phu nhân bị nàng đưa tới nơi này.

Bạch Cốt Tinh giờ phút này hối hận.

Nàng ta cho rằng bản thân đem theo là tiểu tùy tùng trung thành tậm tâm, kết quả lại là một kẻ phản đồ tâm đen như than, chẳng những từ đầu đến cuối coi nàng ta thành công cụ hình người mà sử dụng, còn không chút do dự hại nàng ta.

Sơn Âm quỷ mẫu cũng hận a!

Ả cho rằng bản thân suy nghĩ đã đủ cặn kẽ, đối phó với hai kẻ này không vấn đề gì, kết quả bị mắc mưu, làm trò trước mặt kiếm tu chính đạo, đem người duy nhất có thể trở thành đồng minh của mình đánh cho nửa sống nửa chết.

Quỷ mẫu lạnh giọng thét chói tai “Cư nhiên lại mang kiếm tu đến sào huyệt của ta, ngươi là cái đồ ngu ngốc, đầu óc bị lừa đá rồi sao!”

Bạch Cốt ở một bên đang thở thoi thóp cững nghiến răng nghiến lợi “Rõ ràng là lão yêu bà ngươi đoạt đồ của ta! Ngươi còn dám ở đây sủa bậy, ta đập nát miệng ngươi!”

“Đồ ngu!”

“Đồ ăn trộm!”

Hai vị này, sao giống tiểu hài tử thế.

Ninh Ninh nghe hai nàng cãi qua cãi lại một lát, chần chừ mở miệng “Cái kia...”

Quỷ mẫu cùng Bạch Cốt Tinh đồng thanh “Câm miệng, đồ kiếm tu thúi!”

Sơn Âm quỷ mẫu thực sự tức giận, cắn răng niệm pháp quyết.

Từ trên vách đá, vô số nhện độc đỏ thẫm được sinh ra từ vết máu loang lỗ, vốn là một động đầy tơ nhện, lúc này cũng bị nhuộm thành màu đỏ máu “Ngươi cho rằng như vậy là xong? Ta là Sơn Âm quỷ mẫu, có thể hiệu triệu ngàn vạn tiểu yêu. Dù hiện giờ thực lực suy yếu, dựa vào một kiếm tu nho nhỏ như ngươi làm sao làm khó dễ được ta.”

“A.”

Ninh Ninh sờ vỏ kiếm Tinh Ngân mát lạnh trong tay, ngước mắt cười khẽ “Ta cũng tự giới thiệu một chút.”

Theo tiếng Tinh Ngan kiếm rút ra khỏi, ngọc trên chuôi kiếm hiện lên sáng quắt, như dải ngân hạ phát sáng.

Kiếm khí như nước, trong giây lát liền đem toàn bộ không gian u ám và mùi tanh hôi trong huyệt động giải trừ hơn phân nửa.

“Ta là đệ tử của Thiên Tiện Tử trưởng lão Huyền Hư phái, hôm nay xuống núi trừ yêu. Các ngươi có thể gọi ta là.....”

Nàng dừng một chút, ngữ khí nửa thật nửa đùa “Bánh ngàn lớp.”

==

“Ha ha ha ha.... Bánh ngàn lớp!”

Phía bên kia huyền kính, Thiên Tiện Tử cười đến cả người phát run, chỉ vào mặt Ninh Ninh đang trong ảo cảnh, giọng điệu khoe khoang “Sư huynh thấy không! Đây là đồ đệ của ta ha ha ha.... Quá đáng yêu rồi!”

Chân Tiêu nhìn thanh niên bên cạnh đang không ngừng đập vào áo bào trắng đầy vụn vá của hắn, còn có bộ dáng vui đến cười không khép được miệng kia.

Chân Tiêu :....

Quả là đơn thuần giản dị, giống như bị đánh về nguyên hình rồi. Một lão già vài trăm tuổi, chỉ số thông minh còn không bằng một đứa con nít.

Chân Tiêu “Không hổ là đồ đệ của ngươi.”

Còn có, lòng dạ nữ nhân thật đáng sợ.

Vẫn là kiếm của hắn tốt nhất.