Bên ngoài ảo cảnh, trong phủ của Thiên Tiện Tử.
Thanh niên mặc áo bào trắng lười nhác ngồi trong đình viện dưới tán cây, ánh mặt trời xuyên qua từng chiếc lá chiếu lên người hắn, phác họa một khuôn mặt tuấn mỹ.
Trên không trung có treo một huyền kính lớn màu vàng đồng, trên đó chiếu lại cảnh đang diễn ra ở Trích Tinh Các, không biết là thấy cái gì, Thiên Tiện Tử kinh ngạc nhướng mày.
“Sư đệ!”
Trên nóc nhà vang lên một âm thanh nam nhân hùng hậu, một kiếm nhanh như gió, lạnh lẽo thấu xương từ đâu bay đến, khiến không khí ngập tràn mùi sát khí “Rút kiếm!”
“Đừng đừng đừng.” Thiên Tiện Tử luyến tiếc dời mắt khỏi huyền kính, vung tay hóa giải chiêu thức của nam tử kia “Ta còn bận xem tiểu đồ đệ lịch luyện, hai ta ngày khác lại tái chiến.”
Người tới là vị trưởng lão lớn nhất trong sáu đại trưởng lão Huyền Hư phái, cũng là thân sư huynh của Thiên Tiện Tử, Chân Tiêu kiếm tôn.
Thiên Tiện Tử ngoại trừ nghèo và yêu kiếm như mạng thì không có gì giống kiếm tu.
Kiếm tu nên là người thế nào? Chính trực như kiếm, sắc bén như kiếm, nghiêm nghị như kiếm, gặp người không vừa mắt hay chuyện không hợp ý liền rút kiếm ra đánh, chưa bao giờ nói lời vô nghĩa. Đâu giống Thiên Tiện Tử hắn, một cái miệng luyên thuyên suốt ngày, ăn uống chơi bời cái gì cũng biết, còn am hiểu nhất là sử dụng mánh lới.
Chân Tiêu không giống vậy.
Hắn là loại kiếm tu truyền thống, cả ngày ôm kiếm không nói chuyện, còn kế thừa đức tính tốt đẹp của kiếm tông, một lời không thuận liền rút kiếm.
Cường giả thì thích cùng cương giả so chiêu, cho nên thú vui lớn nhất của hắn là đến nơi này tìm Thiên Tiện Tử tỷ thí--- tiền đều tiêu ở đây.
Hắn vui vẻ, sư đệ có tiền, ai cũng không lỗ.
“Lịch luyện?”
Chân Tiêu hừ lạnh một tiếng, ôm kiếm đến cạnh Thiên Tiện Tử “Trích Tinh Các, cái loại cửa ải nhỏ như kiến này cũng cần ngươi phí công lo lắng?”
Thiên Tiện Tử cười cười “Không không không, Trích Tinh Các lần này cùng những lần trước không giống nhau.”
Gió mạnh thổi qua là cây cối xao động.
Chân Tiêu chần chờ một lúc, sau đó nhíu mày “Đây là---”
Đôi mắt kiếm tôn sâu không lường được hạ xuống một chút, cuối cùng dừng ở trên mặt huyền kính “Đệ tử của ngươi hẳn là mới tới Kim Đan kỳ phải không? Đυ.ng phải một con quái vật lớn như vậy, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.”
“Kia cũng không nhất định.”
Thanh niên lười nhác cúi đầu rũ mắt, đầu ngón tay xẹt qua mặt kính, làm gợi lên một chút gợn sóng, vừa lúc chỉ lên mặt thiếu nữ áo tím “Quái vật kia mặc dù nguy hiểm, nhưng tiểu đồ đệ của ta... Cũng có vài hành động ngoài dự liệu.”
Trong gương là cửa chính Trích Tinh Các, ngựa xe tới lui không dứt, ở đó có một thiếu nữ đang cười càn rỡ, cực kỳ xinh đẹp, một bộ dạng ăn chơi đàn đúm.
Chân Tiêu nhàn nhạt nói “Ta nhớ rõ trước cửa Trích Tinh Các có một ác bá, tháp Phù Đồ đổi thành nữ khi nào vậy? Lại còn trái ôm phải ấp, đám người thiết kế ảo cảnh kia thật có thú vui khác người.”
Thiên Tiện Tử cười hắc hắc, cũng không cho rằng đó là sỉ nhục, mà còn thấy kiêu ngạo “Đây là đồ đệ của ta, không ngờ chứ gì!”
Gương mặt lạnh ngàn năm của kiếm tôn cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt.
Đồ đệ của ngươi thế nào lại so với ác bá còn quá đáng hơn? Hơn nữa cái bộ dạng này, nàng là cưỡng đoạt? Đến ác bá còn không nhịn được mà tức giận!
Hiện tại người trẻ tuổi đều có thú vui khác người như vậy sao?
“Trích Tinh Các yêu thích nhất là huyết nhục của nhân sĩ chính đạo, cứ như vậy, đám yêu nữ kia chỉ sợ sẽ chán ghét nàng vô cùng, sẽ không bị chú ý nhiều. Thú vị a thú vị! Không hổ là đệ tử của ta!”
Chân Tiêu kiếm tôn : không quan tâm, không muốn xem, cùng hắn không có liên quan.
Chân Tiêu “Ta ở đây xem chung với ngươi, chờ bọn họ ra khỏi tháp, chúng ta đến đỉnh núi so chiêu.”
Thiên Tiện Tử hai mắt nhấp nháy “Sư huynh, hôm nay ta cảm thấy mệt mỏi, chỉ sợ---”
“Một vạn linh thạch.”
“Đến a! Vì sư huynh, thịt nát xương ta cũng không sợ!”
==
“Cô nương mời vào trong.”
Đi theo nữ tử áo vàng, Ninh Ninh liền bước vào bên trong Trích Tinh Các.
Nàng vừa mới trái ôm phải ấp đã bị quản sự nhắc nhở, nói rất hoa mỹ răng “Để tránh cho các cô nương vì tranh giành tình cảm mà hỏng quan hệ.”
Ninh Ninh hàm hồ đồng ý, trong lòng lặng lẽ nghĩ, chỉ sợ “làm hỏng quan hệ” mới là thật, “tranh giành tình cảm” là giả.
-- Hai con yêu quái tranh nhau một khối thịt, không sứt mẻ tình cảm mới là lạ.
Nữ nhân mang nàng lên lầu tên Triều Nhan, một thân váy lụa mà vàng mỏng, mang dáng điệu điển hình của thục nữ Giang Nam, giọng nói ôn nhu mềm mại, dáng điệu thướt tha, mắt cong mày liễu. Lúc đi đường, váy lụa phủ xuống như như nước chảy, phác họa ra vòng eo tinh tế không đầy một nắm tay.
Ninh Ninh thực xin lỗi mà nghĩ, nếu nàng là nam nhân, nhất định phải tu luyện trong ảo cảnh này mỗi ngày. Ở đây nhiều tuyệt sắc giai nhân như vậy mặc ngươi lựa chọn, còn không phải trả tiền, oa, đây quả thực là bồng lai tiên cảnh chốn nhân gian.
Chỉ tiếc, một khi các nàng tháo lớp mặt na kia xuống, sẽ chuyển thành truyện Liêu trai chí dị rồi.
Trùm cuối Bạch Cốt phu nhân ở tầng cao nhất của Trích Tinh Các.
Nàng ta và nhóm nữ yêu này lấy huyết nhục người sống làm thức ăn, mượn việc này để tăng tiến tu vi, bởi vì diện mạo khác xa với nhân loại, nên phải dùng một tấm da người để ngụy trang, chỉ khi ăn cơm, cái miệng to như bồn máu kia há ra, mới lộ ra diện mạo thật sự.
Nhưng Bạch Cốt phu nhân sẽ không nghĩ đến, bản thân dùng hết tâm huyết, nhưng nhóm nữ yêu này đã đổi chủ từ lâu--.
Chủ nhân chân chính của các nàng là ‘Sơn Âm quỷ mẫu’, nó ẩn thân ở một góc tối ở dưới hầm, là một thế lực mạnh mẽ. Nó chiến đấu với trưởng lão trong kiếm tông rồi bị thương nặng, nếu xung đột chính diện với Bạch Cốt Tinh, chỉ sợ là lưỡng bại câu thương. Vì thế nghĩ tới nghĩ lui, liền nghĩ ra một diệu kế.
Thân là quỷ mẫu, đương nhiên có năng lực thao túng các tiểu yêu nhỏ khác, đem bọn họ biến thành con rối mà điều khiển.
Nàng ta không thể cùng Bạch Cốt Tinh cứng đối cứng, nhưng đối phó với mấy tiểu yêu vẫn dư dả, không tới nửa tháng, nhóm nữ yêu Trích Tinh Các đã có hơn một nửa trở thành con rối, nguyên dương cũng bị nàng ta hấp thu hơn phân nửa.
Bạch Cốt Tinh chỉ nghĩ là nhân loại tinh lực thấp kém, trăm triệu không nghĩ tới, bản thân mình cực cực khổ khổ lại may áo cưới cho người ta.
Trong nguyên tác, sau khi mọi người hợp lực đánh bại Bạch Cốt Tinh liền nghe thấy dưới mặt đất phát ra từng tiếng gầm to, Trích Tinh Các cứ thế mà sập xuống.
Sơn Âm quỷ mẫu ngủ say lúc này từ dưới đất chui lên, sau khi nó hấp thụ đủ nguyên dương, thực lực đã khôi phục hoàn toàn.
Thực lực của nó hung hãn, mọi người dù liều chết chống lại vẫn rơi vào thế hạ phong, nguyên chủ thậm chí bị thương mà bị đá ra khỏi ảo cảnh. Cuối cùng vẫn là Bùi Tịch ở thời khắc sống chết kích phát sức mạnh tiềm tàng mới có thể bước ra từ cửa tử, rốt cuộc đánh bại được con quái vật này.
Cho nên không thể biểu hiện bản thân là người chính trực được, nếu không đám nữ yêu này sẽ xem nàng như thịt Đường Tăng, nhìn chằm chằm mất.
Không thể đem đám nữ yêu này gϊếŧ chết, nếu chẳng may trùng hợp gϊếŧ chết con rối của Sơn Âm quỷ mẫu, sẽ bứt dây động rừng.
Càng không thể cứng đối cứng với hai con yêu quái này, Bùi Tịch và tiểu bạch long là tuyến nhân vật chính, có hào quang nhân vật chính bảo hộ, một khi xảy ra chuyện, nàng sẽ là người đầu tiên chết trước.
Ninh Ninh thở dài, muốn sống cũng khó a. Nàng chỉ muốn bình an làm một nữ phụ ác độc thôi, vì cái gì lại khó như vậy.
Sơn Âm quỷ mẫu, ta nên làm thế nào với mấy con tiểu yêu của ngươi bây giờ.
“Cô nương đang suy nghĩ gì vậy?”
Triều Nhan rót cho nàng một ly trà, tiếng cười như chuông bạc “Chẳng lẽ cảm thấy Triều Nhan không thú vị sao?”
Ninh Ninh đến cái liếc mắt cũng không thèm nhìn “Đúng vậy.”
Nữ tử áo vàng khóe miệng co rút một chút, sau đó thực nhanh chóng thay đổi thành khuôn mặt tươi cười “Triều Nhan đối với cô nương toàn tâm toàn ý, cô nương lại chỉ nghĩ tới mấy vị tỷ tỷ kia, thực khiến cho người ta thương tâm.”
“Nếu đã chọn Triều Nhan cô nương vào phòng, ta tất nhiên là vừa ý ngươi.”
Ninh Ninh còn đang nghĩ cách làm thế nào đối phó quỷ mẫu, lời nói với nàng ta chỉ như có lệ. Nữ nhân kia nghe vậy thì lộ ra tươi cười, nhưng chỉ trong chớp mắt, tươi cười liền cứng lại.
Chỉ nghe thấy cái kẻ ăn chơi trác táng kia không biết xấu hổ mà nói tiếp “Nhưng ta thích ngươi, với việc ta thích mấy vị tỷ tỷ kia cũng không có gì xung đột nhau a! Ta là người tu đạo, lòng mang chúng sinh, ngươi hay các tỷ tỷ ngươi đều là một loài trong chúng sinh, ta thích tất cả các ngươi chẳng phải là việc đương nhiên?”
Phía bên kia huyền kính, Thiên Tiện Tử thiếu chút nữa phun ra một ngụm trà, lại nghe nàng nói tiếp “Ta thích các ngươi, là vô tư, là đạo nghĩa. Nếu đã như vậy, vì cái gì các vị tỷ tỷ không thể vô tư mà thích ta chứ?”
Nữ nhân áo vàng vẻ mặt vặn vẹo, miễn cưỡng cười “Yêu thích của ta đối với cô nương, thật sự không có lòng khác.”
“Gạt người.”
Ninh Ninh liếc mắt nhìn nàng ta một cái, lời trên môi vẫn chưa dừng, liền mạch lưu loát “Nếu ngươi thích ta, sẽ nghĩ cách làm cho ta vui vẻ. Không thể ở cùng với các vị tỷ tỷ, ta liền không vui-- điều này không phải rất mâu thuẫn với lời ngươi nói sao? Tỷ tỷ, xem ra ngươi vẫn không hiểu được cái gọi là đại ái của kiếm tu chúng ta.”
Lời này vừa nói ra, ngay cả kẻ tự nhận là quỷ nữ như Triều Nhan cũng sững sờ tại chỗ.
Còn cần thể diện không, hả? Còn cần thể diện không? Loại đại ái này tính là cái gì? Cư nhiên đem việc một chân đạp mấy thuyền nói đến thuận lý thành chương, thanh cao thoát tục như vậy.... Kiếm tu các ngươi đều là loại mặt hàng này sao?!
Triều Nhan bị nàng nói đến á khẩu, nhất thời tức giận thật sự.
Tiểu nha đầu này mở miệng ngậm miệng đều là ‘Kiếm tu’, nhưng nhìn cái bộ dạng mỏng manh yếu đuối và tính cách là lơ phất phơ này của nàng, hẳn cũng không phải nhân vật lợi hại gì, thay vì ngồi đây nghe nàng luyên thuyên, chi bằng nhân lúc còn sớm ăn luôn, bớt việc.
Nàng ta đã hạ quyết tâm muốn động thủ, bỗng nhiên lại nghe Ninh Ninh nói “Nói cho ngươi một bí mật.”
Thiếu nữ cách nàng ta gần thêm một bước, hạ giọng nói nhỏ “Ta là đệ tử của Huyền Hư phái, từ sớm đã nhìn ra ngươi là yêu quái.”
Thật ra Ninh Ninh cũng không có ý định bại lộ thân phận.
Nữ nhân này rõ ràng muốn ra tay với nàng, nếu lúc này đánh hay gϊếŧ nàng ta, nhất định sẽ bị phát hiện.
Nàng còn chưa nghĩ ra cách giải quyết quái vật kia, chỉ có thể kéo dài thời gian.
Huống chi, nàng cần nhiều tin tức hơn, cần phải giữ lại nữ yêu này một lúc.
Triều Nhan bị ngốc một lúc.
Sau đó dứt khoát không ngụy trang nữa, mặt đầy sát khí, âm thanh ấm ách mà mở miệng “Ngươi nói bậy! Huyền Hư Kiếm phái toàn là cường giả, sao lại có một tiểu cô nương như ngươi!”
Ninh Ninh bắt quyết, không chút sức lực hóa giải trận gió do nàng ta đánh tới “Nói bậy? Thực lực của ta và ngươi khác xa nhau, cần gì phải nói dối, lãng phí thời gian.”
Ninh Ninh trên người linh khí nồng đậm, tu vi xác thực cao hơn nàng ta rất nhiều.
Triều Nhan thấy công kích của mình dễ dàng bị chặn lại, trong lòng biết bản thân không phải đối thủ của tiểu cô nương trước mắt này, lại ngại nơi này không có người, nàng ta không có biện pháp cầu cứu đồng bọn.
Một khi yêu quái rơi vào tay kiếm tu, bảy phần là xong rồi. Nàng ta âm thầm cắn răng, trong lòng suy nghĩ biện pháp.
Tiểu cô nương này nhìn qua còn rất nhỏ, nàng ta lại mang một bộ da người nhu nhược, nếu nói dối rằng do bị Bạch Cốt phu nhân ép buộc...
Ai ngờ nàng ta vừa mới nghĩ, Ninh Ninh liền lên tiếng “Lần này ta đến Trích Tinh Các là để diệt trừ một đại yêu quái. Tỷ tỷ trông mỏng manh yếu đuối như vậy, nhất định là bị yêu quái kia ép buộc, đúng không?”
Triều Nhan :...?
Từ từ, sao lời kịch của nàng ta lại bị cướp nữa?
Ngốc một lúc, nữ yêu dưới đáy lòng lộ ra nụ cười như nguyện.
Tiểu ngu ngốc này nhất định là nhìn thấy bộ dạng hoa nhường nguyệt thẹn của nàng ta quá nhu nhược đáng thương, cư nhiên lại tưởng tượng ra cốt truyện xưa thiếu nữ bị kẻ xấu cưỡng ép, thật là ngu muội vô tri.
Nhưng lại vừa hợp ý nàng ta.
Vì thế Triều Nhan không chút do dư lên tiếng “Đúng vậy! Là do Bạch Cốt phu nhân cưỡng ép chúng ta làm như vậy, nếu chúng ta không làm theo, sẽ bị nàng đuổi tận gϊếŧ tuyệt. Chúng ta cũng là vạn bất đắc dĩ.”
Ninh Ninh quả nhiên lộ ra biểu tình vui vẻ.
Hừ, đồ kiếm tu ngu ngốc này thế mà lại tin, nhìn cái bộ dạng không có tiền đồ này xem, cao hứng đến thế à.
Triều Nhan vốn đã nghĩ Ninh Ninh cao hơn nàng ta một bậc, nhưng không ngờ, lại là nàng ta cao hơn một tầng nha.
Ninh Ninh chính nghĩa gật đầu “Trong lâu cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì, cô nương có thể nói cho ta không?”
“Chúng ta vốn là yêu quái trong núi bị Bạch Cốt phu nhân triệu đến đây, giúp bà ta hấp thu linh khí người phàm.
Các cô nương trong Trích Tinh Các đều mang một tấm mặt nạ da người, lừa nam nhân khắp nơi.”
Không hổ là tiểu đệ tử thiên chân vô tà, thiếu nữ áo tím thần sắc sợ hãi “Mặt nạ da người... chính là thứ kéo từ trên mặt người thật xuống sao?”
“Không không, đó là từ ma lực của chúng ta hóa thành, phải dùng huyết nhục của nhân loại mới có thể duy trì được. Nếu gặp phải nữ nhân có gương mặt xinh đẹp, bọn ta sẽ biến ra một khuôn mặt giống nàng ta như đúc, sau đó đeo lên sử dụng.”
Vì để an ủi tiểu cô nương đang sợ hãi, cũng để biểu hiện bản thân là người thiện lương, Triều Nhan ngón tay vừa động , trong lòng bàn tay liền xuất hiện một tấm mặt nạ da người giống Ninh Ninh như đúc “Giống như vậy.”
“Ra là thế!”
Ninh Ninh cẩn thận cầm lấy nó, mắt hạnh mở to không có một tia sợ hãi, ý cười càng lúc càng sâu “Ta nghĩ tới.”
Triều Nhan tò mò “Nghĩ tới cái gì?”
Thiếu nữ váy tím hai mắt cong cong, âm thanh mềm nhẹ, nhưng lời nàng nói ra lại làm người ta lạnh sống lưng “Ta đang nghĩ... Hẳn là nên san bằng cái chỗ này như thế nào.”
Dứt lời, khóe miệng nàng cong lên, tiếng nói ngọt như mật “Tỷ tỷ, hẹn không ngày tái ngộ.”
Một đạo kiếm quang nhanh như chớp xuất hiện, như cắt qua màn đêm đen.
Vào thời khắc Tinh Ngân kiếm đâm vào thân thể, trong lòng nữ yêu không dưới một lần mắng mẹ nó.
Nàng ta cho rằng Ninh Ninh là đồ ngu ngốc, không nghĩ tới người ta sớm có dự mưu, coi nàng ta thành công cụ tình báo mà sử dụng.
Nàng ta mang một mảnh chân tâm màu đen, chung quy lại trao cho sai người.
Nàng ta nghĩ bản thân cao hơn Ninh Ninh một bậc, ai ngờ người ta thật sự cao hơn nàng ta đến vài bậc.