Chương 3

Ninh Ninh không nghĩ tới Lâm Tầm sẽ đồng ý cùng nàng ngắm trăng.

Sự thật thì Lâm Tầm vừa mới nhập môn không bao lâu, hai người bọn họ quan hệ cũng chỉ dừng lại ở mức quan hệ đồng môn, ngay cả nói chuyện cũng không nói qua được mấy câu.

Trong nguyên tác, nguyên chủ vừa mới đυ.ng vào tay hắn, hắn đã không chút do dự né tránh, đâu có giống như hiện tại, tiểu bạch long không những không bài xích sự động chạm của nàng, thế mà còn đồng ý lời mời cùng nàng đi ngắm trăng.

Ninh Ninh đã có chút hiểu rõ, chữ "thảm" rốt cuộc viết như thế nào.

‘Có điều tiểu sư tỷ, so với việc đi ra ngoài ngắm trăng, chúng ta có phải nên...”

Lâm Tầm ậm ừ trong giây lát, lông mi rũ xuống che đi tròng mắt đen nhánh, lần nữa mở miệng, âm thanh yếu mềm như cục bột trắng “Chúng ta sửa phòng lại cho tốt một chút?”

Lúc hắn nói chuyện thì vẫn cúi đầu, Ninh Ninh liền có thể không kiêng nể gì mà đánh giá hắn trừ trên xuống dưới một lần.

Tiểu bạch long này chính là một nhân vật quan trọng trong nguyên tác nha, tính tình hắn thiện lương, cùng với cái tên độc lai vãng lai Bùi Tịch kia có quan hệ không tồi, đất diễn cùng vì vậy mà nhiều hơn.

So sánh với Bùi Tịch cả người đầy lệ khí, tâm tình bất định mà nói, nhân duyên của tiểu bạch liên ‘bông’ Lâm Tầm có vẻ tốt hơn nhiều.

Thiếu niên anh tuấn, ngọc thụ lâm phong. Ánh đèn chiếu lên mặt hắn, giống như nước chảy, từng giọt, từng giọt nhuộm ra một khuôn mặt sáng nõn tinh tế.

Hắn tuổi còn nhỏ, trên mặt vẫn còn chưa hết nét trẻ con. Một đôi mắt đen như lưu ly đầy ôn nhu, hàng mi dài run rẩy như cánh bướm chớp chớp, nhìn giống một tầng sa mỏng.

Dưới lớp áo bào trắng mỏng đơn bạc là thân hình thiếu niên đĩnh đạc thon gầy, ở trong bóng đêm đen như trường kiếm sắc bén thẳng tắp.

Nhưng mà nhìn cái ánh mắt né tránh này của hắn, cùng với đôi tai phiếm hồng kia, so với thiên tài ngàn năm có một, hắn càng giống tiểu đệ đệ thẹn thùng nhà bên hơn.

Ninh Ninh nhìn hắn, lại nhìn bức tường đen như Châu Phi sau lưng mình, không xác định được hỏi “Đệ nguyện ý cùng ta, dọn dẹp phòng?”

Lâm Tầm không ngẩng đầu, cũng không nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Sự thật chứng minh, Lâm Tầm không giống loại con cháu hoàng gia được nuông chiều từ bé.

Trong lúc Ninh Ninh còn đang từ trong mớ mảnh vụn lò luyện đan nằm trên mặt đất đấu tranh tư tưởng, hắn đã dọn dẹp xong cái bàn thương binh liệt sĩ, ghế dựa ‘sư huynh’ bị đập đến chấn thương sọ não, cùng với đám ‘binh lính’ thư tịch (sách vở) bị tiêu diệt chỉ còn tàn dư.

Hành động này thật sự là quá thuần thục, thuần thục đến nỗi Ninh Ninh không tự chủ được mà mở miệng “Đệ ở nhà thường xuyên làm mấy việc này lắm à?”

“Là sau khi nhập môn thì học.”

Lâm Tầm ngượng ngùng mà cười “Sư tôn nói với đệ, đây là chuyện bắt buộc của kiếm tu.”

Hắn vừa đến đây được bao lâu a, xem sư phụ của nàng bức đứa nhỏ thành cái dạng gì.

Ninh Ninh không nhịn được mà nói ra nghi vấn trong lòng “Rõ ràng chúng ta kiếm tiền khó như vậy, vì cái gì người khác lại dễ dàng mà lấy tiền của chúng ta thế nhỉ?”

“Tiểu sư tỷ.” Lâm Tầm đang ở một bên giúp nàng dọn dẹp giá sách, nghe thế thì dừng lại, hắn chớp chớp mắt một cái sau đó tiếp lời “Đệ có một người bạn, hắn dạy đệ vài cách tiết kiệm tiền... này chỉ là cách làm của vị bằng hữu đó, đệ, đệ chưa từng thử qua!”

Cảm nhận được ánh mắt của Ninh Ninh đang nhìn lại, hô hấp của tiểu bạch long có chút rối loạn “Đại khái là... Nếu có đồ vật nào bị hư, thì không cần mua nữa, chỉ cần tìm một mảnh vải bố trắng cắt ra, dùng thuốc màu vàng vẽ một ít hoa văn rồi trùm lên, là có thể dùng được rồi.”

Ninh Ninh ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía tay áo của hắn.

Hoa văn màu vàng xiêu xiêu vẹo vẹo như bệnh nhân Parkinson, vốn dĩ là hình thêu giao long, nhưng mà đường thêu chỉ thêu ra được biểu tình nhe răng trợn mắt, chân so với cái đầu còn to hơn, hơn nữa, nhìn có vẻ giống con cá chạch lớn.

“Còn nữa.” Lâm Tầm cúi đầu bổ sung “Ngày mưa, nước mưa cũng không thể lãng phí, có thể trực tiếp nấu để tắm rửa, so với nước trong hồ còn sạch sẽ hơn; vỏ dưa hấu hay bí đỏ nấu xong cũng đừng đổ đi, để lại có thể xào lên thành món ăn khác, như vậy liền tiết kiệm được một bữa cơm.”

Ninh Ninh kinh ngạc.

Ninh Ninh thật sự rất muốn hỏi hắn, cái người mà ngươi gọi là bằng hữu, có phải là chính bản thân ngươi hay không?

Chính là vấn đề này thật sự có lực sát thương người quá cao, vì để bảo toàn lòng tự trọng và tâm hồn mỏng manh của tiểu hoàng tử, nàng cố nén không hỏi.

Ông trời đã cho hắn sứ mệnh cao cả, tất nhiên sẽ làm cho hắc chịu nỗi khổ về tâm lý, gân cốt mệt mỏi, đói khát về mặt thể xác.

Đây là Kiếm Tông lớn nhất thiên hạ sao?

Giống như các môn phái khác đều là dạy dỗ, truyền thụ kiếm thuật, chỉ có Huyền Hư phái là thanh nhã thoát tục, nếu được ghi trong sách giáo khoa, sợ là sẽ không phải cái loại phong cách này:

Điều bắt buộc thứ nhất : Học sinh nghèo tự mình phấn đấu

Điều bắt buộc thứ hai : Hộ lý hậu sản và chăn nuôi ngỗng

Điều bắt buộc thứ ba : Ta là một bạn học biết trộm thức ăn - không một xu dính túi - chia sẻ vài điều tâm đắc khi trộm thức ăn.

Tuyệt! Toàn bộ đều là hướng dẫn trở thành một kẻ nghèo-mạt -rệp.

“Đúng rồi đó tiểu sư tỷ.”

Lâm Tầm nhìn sắc mặt nàng càng ngày càng trắng, liền cho rằng Ninh Ninh vẫn còn chưa thoát ra khỏi tin tức phá sản, thật cẩn thận đến cạnh nàng, từ trong ngực lấy ra một viên trân châu sáng bóng “Lần này đệ rời khỏi Long Hải cũng không mang theo bao nhiêu tiền, chỉ có viên dạ minh châu này coi như là đáng giá, nếu sư tỷ không chê, thì nhận lấy nó đi đổi chút linh thạch đi.”

Hắn chỗ nào ‘không mang theo nhiều tiền’.

Lâm Tầm căn bản là một nghèo hai trắng mà rời khỏi nhà, sư môn cũng đã đơn giản mà nói qua cho hắn, kiếm tiên không câu nệ vật ngoài thân.

Sau đó mới phát hiện ra, sư tôn cũng sẽ ăn vỏ dưa xào, thậm chí còn đích thân sáng tạo ra một món mới, gọi là ‘hoa rụng tỏa trăm hương’.

Chính là món cánh hoa xào với lá cây.

Viên trân châu này chính là vật duy nhất có giá trị trên người hắn, vốn nên bảo quản thật tốt, có điều...

Tiểu bạch long ‘non và xanh’ lấy hết can đảm, liếc nhanh sắc mặt trắng bệch của Ninh Ninh, trong lòng hạ quyết tâm.

Đã là đồng môn, đáng lý ra nên giúp đỡ lẫn nhau. Nếu vật ngoài thân này của hắn có thể đổi cho tiểu sư tỷ một cuộc sống sinh hoạt tốt hơn, vậy hi sinh viên minh châu này, cũng không tính là cái gì.

Hắn là nam hài tử đầu đội trời chân đạp đất nha! Cùng lắm thì lại đi uống sương sớm, ăn lá cây là được; nhưng nếu tiểu sư tỷ phát điên, cuộc đời này của nàng xem như xong rồi!

Ninh Ninh tâm tình thật phức tạp.

Trong nguyên tác, Lâm Tầm thật sự là một người không có tâm cơ, có thể nói là bông sen trắng tâm mềm, khi gặp chuyện bất bình, dù có thẹn thùng đến đỏ mặt, nói năng lắp bắp cũng muốn xả thân vì chính nghĩa.

Cũng có đọc giả một châm thấy máu chỉ ra sự thật, tác giả sỡ dĩ thiết lập loại tính cách này cho hắn, chính là để bù trừ cho tính cách âm hiểm liều mạng, sát phạt quyết đoán của nam chủ.

Nói thật, nếu lấy góc nhìn của đọc giả để xem cuốn tiểu thuyết này, Ninh Ninh cũng từng có cảm giác đồng tình với vị tiểu hoàng tử tâm đẹp như lan này, nhưng mà trong thời điểm nàng trở thành người có được lòng thương hại của hắn----

Đây là tiểu thiên sứ a a a ! Rõ ràng là bản thân nghèo như vậy, cư nhiên có thể lấy ra tài sản cuối cùng đưa cho nàng! Nhìn thế nào cũng thấy Lâm Tầm quá tốt nha!

“Không không không, ta không cần!”

Ninh Ninh nhanh chóng xua tay “Ngươi không phải cũng không có nhiều linh thạch sao?”

Khi nàng nói lời mờ mịt này, đã cố ý lược bỏ chuyện Lâm tầm ăn vỏ dưa, uống nước mưa, cố tình bảo vệ lòng tự trọng yếu ớt của tiểu bằng hữu.

Không ngờ tiểu tử kia vẫn còn ngốc nghếch cười hắc hắc “Không sao đâu, lần trước đại sư tỷ mang đệ đi Vạn Kiếm Tông trộm được rất nhiều dưa, vỏ dưa đủ để ăn được mấy...”

Lời còn chưa nói hết, Lâm Tầm liền lập tức dừng lại.

Hắn vừa có lòng tự trọng cao, lại còn dễ thẹn thùng, trước đó cố tình nói dối là ‘một vị bằng hữu’ làm ra, mà không phải hắn. Hiện tại những lời này....

Có thể xem là tùy tiện chứng thực, vị bằng hữu kia là hắn à?

Khuôn mặt trắng nõn trong phút chốc đỏ lên, ban đầu chỉ như hai rặng mây hồng, một lúc sau liền đỏ hết cả mặt như quả hồng chín.

Quá, quá mất mặt rồi.

Hắn vốn dĩ muốn lưu lại ấn tượng tốt trước mặt tiểu sư tỷ.

Hắn từ nhỏ đến lớn không biết cách giao lưu cùng người khác, mấy lần trước gặp tiểu sư tỷ đều thẹn thùng không nói được lời nào. Hôm nay nghe thấy trong phòng nàng có tiếng động lạ, cái gì cũng không nghĩ đến liền vọt vào sân, không ngờ liền làm ra mấy chuyện đáng chê cười như vậy.

Lâm Tầm ấp úng nói không nên lời, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, đang hoảng hốt thì nghe thấy âm thanh Ninh Ninh trả lời, ngữ khí so với trước đó không có gì thay đổi “Dưa cướp được đủ ăn được mấy ngày?! Ngươi với đại sư tỷ trộm nhiều dưa như vậy, Vạn Kiếm Tông không bắt được các ngươi sao?”

Chẳng lẽ nàng nghe nhầm.

Cái hắn nói, là ‘vỏ dưa’.

Hắn tâm tình thấp thỏm, tiểu sư tỷ thần sắc vẫn như thường, có lẽ nàng thật sự nghe không rõ, cũng không đem ‘vị bằng hữu’ kia liên tưởng thành hắn.

Lâm Tầm nhấp môi cười cười, sắc hông bên tai đã giảm đi một ít “Không ít. Tiểu sư tỷ muốn nghe chuyện chúng ta trộm dưa sao?”

Ninh Ninh “Đệ cứ nói đi.”

Vì thế đề tài lúc này chuyển hướng về phía chuyện đại sư tỷ đi Vạn Kiếm Tông trộm dưa, nghe nói sư tỷ từng bảo : Trộm dưa không thể tính là trộm, đây là chuyện của kiếm tu, sao có thể tính là trộm được?

Lâm Tầm nghiêm túc nói, thuận tay còn quét mấy mảnh vụn trên đất, hoàn toàn không chú ý đến Ninh Ninh ở một bên đang lặng lẽ thở hắt ra, như trút được gánh nặng.

Phù, nguy hiểm thật.

Nhìn bộ dáng hốc mắt đỏ ửng, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, may mà nàng còn phản ứng nhanh, giả bộ hồ đồ.

Nếu không thật sự là khóc không ra nước mắt.

==

Sáng ngày thứ hai, Ninh Ninh bị hệ thống đánh thức.

May mà giường ngủ cách chỗ để lô đỉnh khá xa nên không bị hư, tối qua sau khi tạm biệt Lâm Tầm, nàng liền lê thân thể mệt mỏi nằm xuống đó ngủ luôn.

Ngày hôm sau vừa mở mắt ra, liền thấy trong đầu chạy qua mấy đoạn chữ to:

[Ting! Tuyên bố nhiệm vụ mới!]

[Đại hội Kiếm Tông vẫn còn đang diễn ra, hôm qua ngươi thua dưới ta Bùi Tịch, đã thề phải dạy cho hắn một bài học.]

[Thỉnh ký chủ đi đến võ trường, lén ám toán Bùi Tịch.]

Đoạn cốt truyện này cuối cùng cũng tới.

Ninh Ninh từ trên giường mơ màng ngồi dậy, sờ sờ mái tóc rối của mình.

Đây là khởi đầu cho chuỗi nghịch tập của Bùi Tịch, trong nguyên tác miêu ta đoạn này hết sức kỹ càng.

Đại hội so tài này của Huyền Hư phái áp dụng chế độ đào thải cao, hôm qua Bùi Tịch thắng Ninh Ninh, hôm nay sẽ tiếp tục cùng đồng môn khác tỷ thí.

Không biết nên nói hắn vận may không tốt hay không, lần này đối thủ của hắn, vậy mà là đệ tử chân truyền Kim Đan kỳ.

Vị đệ tử kia tên Trần Chiêu, là đệ tử của Thanh Hư chân nhân, thực lực vô cùng lợi hại. Nghĩ đến hôm qua Bùi Tịch có thể đánh thắng Ninh Ninh, liền biết bản thân không thể khinh địch, vì để phòng ngừa vạn nhất, thậm chí là còn dùng ám khí.

--- Ở đại hội tỷ thí Kiếm Tông, ám khí là vật cấm.

Nhưng thứ nhϊếp hồn châm của hắn nhỏ như muỗi, khi dùng sẽ không bị linh lực phát hiện ra, hơn nữa khán đài cách võ đài rất xa, vì thế lúc Bùi Tịch bị ám khí này hại cho mang thương tích thì không có ai phát hiện.

Trừ cái khó khăn này, nguyên chủ cũng thập phần tận tâm mà làm ra chuyện khác.

Nàng tu luyện một bộ kiếm pháp gọi là “Tinh la”, lấy hình thức xuất kiếm nhanh như gió, kiếm thế tinh tế làm chủ đạo, nói tóm là là ‘nhanh-mạnh-tàn nhẫn’, vô tung vô ảnh đánh cho kẻ địch không kịp trở tay.

Không sai, nguyên chủ chính là đại diện cho hành động tìm chết không có hạn cuối, lợi dụng lúc Bùi Tịch tập trung so kiếm với Trần Chiêu, đánh lén sau lưng hắn.

Ám khí cùng kiếm quyết hai mặt tấn công, Bùi Tịch không có đường trốn. Hắn bị thương nặng đến nỗi nằm thở thoi thóp, nhưng mà lúc lâm vào nghịch cảnh, cũng là lúc tìm đường sống trong chỗ chết.

Nghĩ đến việc này, Ninh Ninh liền dứt khoát xuống giường mặc quần áo, rửa mặt, sau đó tay cầm lấy Tinh Ngân kiếm, không nhịn được lại nghĩ, vai ác quả nhiên đều là đá lót đường cho vai chính mà.

Nhờ có ngự kiếm phi hành, nàng nhanh chóng đến võ đài ở Khai Dương Phong. Bây giờ là thời điểm Bùi Tịch và Trần Chiêu quyết đấu cao trào, trên đài chỉ có hình ảnh kiếm quang lóe sáng.

Sáng sớm ở đài Khai Dương Phong, xung quanh đều là mây trắng bao phủ, ánh sáng mặt trời xuyên qua từng tầng từng lớp sương trắng chiếu xuống, giống như hàng vạn bóng kiếm, hữu hình vô ngân. Ở đây núi non trùng trùng điệp điệp, mây cuộn mây tan, giống như giang sơn ngàn dặm trong tranh thủy mặc.

Bằng mắt thường mà có thể thấy trên đài có hai người lướt nhanh như gió, chỉ thấy tàn ảnh, kiếm ý sắc bén dưới ánh nắng trở nên sáng như tuyết, hai kiếm thi nhau tạo ra kiếm quang trong sương mù, càng hệt như hình ảnh sấm chớp trên đỉnh núi tuyết phủ sương.

Bùi Tịch một thân áo đen, sắc mặt đạm mạc, thân là đệ tử ngoại môn vô danh, thế nhưng trong buổi tỷ thí chưa từng rơi vào thế hạ phong. Mắt thấy Trần Chiêu lâm vào thế không đánh lại, Ninh Ninh liền biết đây chính là thời điểm nàng ra tay rồi.

Nhìn vào đám khói mù ở trung tâm võ đài, Ninh Ninh một tay niệm khẩu quyết, điều động kiếm khí đánh vào phía sau lưng Bùi Tịch.

Hoa rơi nước chảy, tàn kiếm vô ảnh.

Kiếm ý cứ như vậy mà thuận lợi bổ xuống, nhưng mà Ninh Ninh còn chưa kịp lộ ra nụ cười ‘ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi’, khóe miệng vừa giương lên liền cứng lại.

A.

Nàng không có ý tốt mà ra ám chiêu, kiếm ý này...

Hình như lại có gì đó sai sai.

==

Bùi Tịch nhanh chóng nhận ra có kiếm khí đánh tới.

Nhưng kiếm ý này uyển chuyển, nhẹ nhàng linh động, khác hẳn với sát khí của Trần Chiêu, cơ hồ là không làm người khác phát hiện, hắn cảm giác rất quen thuộc, chính là khí tức của nữ đệ tử hôm qua giao đấu với hắn.

Trong đầu hắn vang lên một đạo âm thanh khàn khàn tục tằng, khiến cho hắn theo bản năng nhíu mày “Không tốt, có người đánh lén."

Âm thanh này từ lúc hắn sinh ra đã có, vẫn luôn tồn tại trong cơ thể hắn đến bây giờ, ngoại trừ Bùi Tịch, không ai có biện pháp nghe thấy.

Thanh âm kia tự xưng là kiếm âm (âm thanh của kiếm), nhưng tên thật sự của nó là gì, chủ nhân trước kia là ai, những chuyện này nó đều không biết--- nó, mất trí nhớ.

Nếu Ninh Ninh nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ, nhất định sẽ nói “A, thì ra đây là âm thanh của Thừa Ảnh kiếm.’

Nàng đương nhiên biết âm thanh này.

Bùi Tịch là thượng cổ Kiếm Thần chuyển thế, bội kiếm Thừa Ảnh trước nay luôn đi theo thân thể hắn. Chỉ tiếc nhiều năm qua đi, thực lực của hắn hiện tại khó lòng khống chế được thần kiếm, ký ức và lực lượng của Thừa Ảnh cũng bị phong ấn theo, biến thành một âm thanh của lão đại thúc luôn miệng lải nhải trong đầu nam chủ.

“Kiếm khí này.... Đúng là nữ tu ngày hôm qua.”

Thừa Ảnh thấp giọng đáp “Không cần biết tâm nàng nghĩ gì, ta chỉ biết nàng không có ý tốt!”

Kiếm khí của Ninh Ninh đến nhanh như chớp, mang theo sát khí hung tàn không gì đỡ nổi, Bùi Tịch bận ứng phó Trần Chiêu, chỉ có thể nghiêng người né tránh.

Không nghĩ đến hắn vừa lộ ra chút sơ hở này, Trần Chiêu liền nhìn thoáng qua rồi lạnh lùng cười, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích.

Nhϊếp hồn châm nhỏ bé rất khó để nhìn ra, yên lặng không tiếng động đến gần hắn, cái cổ truyền đến cảm giác lạnh lẽo. Trước là sói sau là hổ, Trần Chiêu đã đoán được hành động của hắn, Bùi Tịch không còn đường lui.

Hắn, hôm nay nhất định phải trúng một chiêu này.

Thừa Ảnh không thể nhịn được mà kêu gào “Nữ nhân xấu xa này! Xem ta có thu thập ngươi....”

Lời còn chưa dứt đã có biến cố phát sinh.

Một chiêu ‘vũ đánh bay hoa’ kia có quỹ đạo không phải đường thẳng, hơn nữa hướng đứng của Bùi Tịch hiện giờ còn lệch một chút so với hướng ra chiêu, có vẻ thiếu nữ kia không nhằm vào hắn, mà là thứ khác.

Châm độc thế tới rào rạt, kiếm quyết thế như gió tuyết, trong chớp mắt chạm vào nhau---

Cư nhiên là chuyện tốt, vừa vặn đánh vào nhau.

Hai luồng lực lượng không tiếng động mà giao phong, giống như sóng to gió lớn đυ.ng phải sóng ngầm dưới đại dương, làm ra một hồi gợn sóng mãnh liệt.

Kiếm diệt, châm cũng mất.

Thừa Ảnh : ....

Thừa Ảnh kinh ngạc.

Nữ nhân kia, nữ nhân kia làm sao biết được hướng đi của nhϊếp hồn châm! Một kiếm này giống như gãi đúng chỗ ngứa, vừa nhanh vừa chuẩn đem ám khí kia đập không còn một mảnh...

Chẳng lẽ nàng có thể khống chế được những chuyện này sao!

Nó vô cùng kinh hãi dùng thần thức thăm dò trên khán đài, không mất chút sức nào liền thấy thiếu nữ váy trắng kia.

Còn có nụ cười của nàng.

Nàng thế nhưng lại cười.

Nói cách khác, chẳng lẽ nàng thật sự... Cố ý làm vậy ?

Đầu tiên là biết được tên Trần Chiêu kia lòng mang ý xấu, có ý đồ dùng ám khí, sau đó cố tình dùng kiếm quyết bắt Bùi Tịch nghiêng người né tránh, lúc này Trần Chiêu nhất định sẽ dự đoán được hành động của hắn, kích phát độc châm.

Nhưng Trần Chiêu kia không nghĩ đến, nàng thế mà biết được ý định của hắn!

Thủ pháp này, tâm cơ bậc này, còn có tấm lòng toàn tâm toàn ý vì Bùi Tịch mà suy nghĩ---

Nàng là tiên nữ a!

“Ta biết rồi!”

Thừa Ảnh lập tức sửa miệng, đem mấy câu “Nữ nhân xấu xa” gì đó toàn bộ nuốt xuống, xúc động dâng rào làm giọng có chút run rẩy.

“Vị tiên nữ kia không những đang giúp ngươi....”

“Nàng còn là một tuyệt đỉnh cao thủ đó!”