Chương 4

Vào thời khắc kiếm quyết cùng nhϊếp hồn châm va chạm, khóe miệng của Ninh Ninh vẫn còn duy trì độ cong vui vẻ đó.

Nàng ngàn vạn không có nghĩ đến, kiếm của mình đánh bậy đánh bạ lại gặp phải châm độc của Trần Chiêu, một âm một dương tiêu trừ lẫn nhau, đến vô tung, đi vô ảnh.

Một trận náo loạn lớn như vây, thế mà cái hệ thống kia một chữ cũng không nói.

Lúc trước nhận nhầm Bùi Tịch thành người khác cũng y hệt vậy, cái hệ thống này hình như chỉ biết đốc thúc Ninh Ninh đi ‘làm’, còn việc làm như thế nào thì cùng nó không có liên quan nha.

Ngẫm lại có chút giống nàng lúc làm bài tập hè, chỉ cần lấp hết chỗ trống trong vở là được, ai rảnh tìm hiểu xem đáp án đúng hay sai.

Trần Chiêu mắt thấy nhϊếp hồn châm không có tác dụng, trong lòng hoảng loạn. Một đạo kiếm kia đánh vừa nhanh vừa chuẩn, cực kỳ chính xác đánh vào nhϊếp hồn châm của hắn, phát ra tia lửa va chạm vô cùng nhỏ, có thể làm được đến bước này, hẳn là người có thực lực cao siêu.

Hoặc là thực lực của Bùi Tịch sâu không lường được, hoặc là có cao nhân đang âm thầm trợ giúp hắn ta, cho dù là loại nào, đối với hắn mà nói đều là một trở ngại lớn.

Hôm qua nghe nói đệ tử chân truyền của Thiên Tiện Tử - Ninh Ninh bại dưới tay tên đệ tử ngoại môn này, hắn lúc đó ở trong lòng âm thầm khinh thường không ít lần, cũng âm thầm hạ quyết tâm, nhất định trong trận đấu ngày hôm nay phải hạ uy phong của tên tiểu tử này, không nghĩ đến...

Trần Chiêu vẻ mặt trở nên nghiêm túc, bàn tay cầm kiếm hơi trắng bệch.

Nếu đã như vậy, đừng trách hắn hạ tử thủ.

Cự kiếm vừa giương lên, cuồng phong bắt đầu nổi. Kiếm khí dưới ánh nắng càng thêm lạnh lẽo sắt bén, trong tức thì, thiếu niên ngay lập tức bay lên không trung, đánh về phía Bùi Tịch.

Thiếu niên hắc y ngưng mắt nhìn một lúc, giữa hai đầu lông mày mơ hồ hiện lên sát khí.

Đôi tay của Ninh Ninh vẫn quây ở trước ngực, không nói lời nào chăm chú xem diễn biến kịch liệt đang diễn ra ra đài tỷ thí. Người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề xem môn đạo, thân là một người trong nghề, Ninh Ninh từ đáy lòng không khỏi cảm khái.

Nam chủ thật đẹp mắt a.

Kỳ thật Bùi Tịch lớn lên không giống nam chủ chính phái cho lắm, tính cách và hành động của hắn lại càng cách hai chữ ‘chính phái’ này ngàn dặm.

Hắn từ nhỏ đã bị mẫu thân mình ghét bỏ, còn thường xuyên xem hắn thành phụ thân của hắn mà đánh mắng, hắn đương nhiên sẽ không thể nào trở thành một thanh niên tính cách ấm áp như ánh mặt trời được, tính cách hắn thiên về cổ quái nhiều hơn.

Chẳng những không thích cùng người khác tiếp xúc, còn mang thêm thuộc tính tâm đen miệng độc lớn đến không thể tưởng tượng được, so ra càng giống vai ác hơn, chính là một đại ma đầu đó.

Cho nên, nhân khí của bộ tiểu thuyết này...

Nói một cách uyển chuyển là không quá cao, cũng không biết tác giả lấy động lực ở đâu mà viết hăng hái như vậy.

Trở lại đề tài về Bùi Tịch.

Hắn lớn lên mang theo gương mặt quá mức đẹp, đầu mày đuôi mắt phượng còn mang theo vài phần mị hoặc, nhưng từ trong mắt hắn lại toát ra sát khí nồng nặc, đem phần mị khí kia xóa hơn phân nửa.

Một đôi mắt đẹp vừa yêu mị lại không mất đi phần sát khí thị huyết cứ như vậy mà ra đời. Đuôi mắt hắn có một nốt ruồi son, nhìn qua càng giống như nốt chu sa, chỉ một giọt máu giữa nền tuyết trắng, phối cùng sắc môi mỏng tái nhợt của hắn, so với bức tranh non nước thủy mặc phía sau, hắn lại càng khiến người ta muốn chiêm ngưỡng hơn.

Càng không nói đến một thân hắc y đen tuyền phác họa chân thực dáng người thon dài đĩnh đạc kia, dù cho trên người có vài vết thương do kiếm gây ra, lộ ra vết máu đỏ tương phản với làn da trắng nhợt----

Khó trách có nhiều vai phụ thích hắn như vậy.

Lúc này trận giao chiến đã sắp kết thúc, hai bên đều một thân chồng chất vết thương.

So với đệ tử chân truyền như Trần Chiêu, Bùi Tịch thân là đệ tử ngoại môn, chỉ có thể tu luyện vài bộ kiếm pháp cơ bản của Kiếm Tông--- nhưng hắn lại có thể đối chọi với chiêu thức của những người này, không những đánh ngang tay, hiện tại còn chiếm thế thượng phong.

Không có thầy dạy, chẳng lẽ bản thân không thể ngày đêm tự mình khổ luyện; không có kiếm chiêu cố định, vậy trước hết xem thời thế, thận trọng từng bước mà đi, bất kể là thủ pháp nào, chỉ cần bản thân thấy thuận tay là được.

Đây chính là sự chênh lệch giữa có thiên phú và không có thiên phú, Trần Chiêu hoàn toàn thua.

Đánh đến bây giờ, người có mắt cũng sẽ nhìn ra được ai thắng ai thua. Ninh Ninh tâm như gương sáng, nàng biết, nam chủ sắp nghênh đón chuyển biến quan trọng đầu tiên trong cuộc đời hắn.

Sau một trận kiếm quang, trong đám người bắt đầu có tiếng kinh hô nổi lên, Ninh Ninh biết là đến lúc rồi, liền nương theo ánh mắt mọi người nhìn lại.

Trên võ đài lúc này có một thanh u lam cổ kiếm phát ra hàn khí, dưới ánh mặt trời chiếu rọi thu hút tầm mắt vô số người.

Trên thân kiếm có hai người áo trắng, tóc vấn cao, anh tuấn tiêu sái.

Người thứ nhất trong mắt mang ý cười, trên mặt có một tia nghiền ngẫm, khóe miệng cong lên trông lười nhác; một người khác ánh mắt uy nghiêm, khuôn mặt lạnh nhạt, thân mình thẳng tắp, phối hợp với bộ bạch y lại phiêu dật như thiên tiên.

Có người kinh ngạc hô lên “Là ... là Thiên Tiện Tử trưởng lão và Mạnh Quyết sư huynh!”

Ninh Ninh nhìn về phía nheo mắt, liền thấy thiếu niên đứng phía sau đang vẫy tay với mình.

Không sai, cái người tiên khí kia mới là đại sư huynh của nàng, Mạnh Quyết.

Từ cái tên ‘Thiên Tiện Tử’ này có thể thấy được, sư tôn của bọn họ là một người thích làm theo ý mình.

Hắn ở trong Huyền Hư phái có thể xem là một nhân vật thần kỳ, vì muốn học hết kiếm thức của thiên hạ, một năm có 365 ngày thì có 300 ngày đi du lịch khắp bốn phương. Mấy cái đại hội nhỏ lẻ ngày thường sẽ không tham gia, dù không đi ra ngoài cũng đừng mong thấy bóng dáng hắn, người ta còn đang khổ cực luyện tập chiêu thức mới đó.

Trừ những cái này ra, vị sư phụ này của nàng vẫn giống một kiếm tu bình thường, thấy kiếm tốt liền sáng mắt, không chờ được mà muốn mua, là một người đã mấy trăm tuổi mà tính tình vẫn như trẻ con.

Theo như nguyên tác, lúc Thiên Tiện Tử vừa trở về môn phái liền nghe nói Ninh Ninh thua trên tay một đệ tử ngoại môn. Vị sư phụ này thích xem náo nhiệt, lập tức ngự kiếm đến võ đài, nhìn thấy một màn Bùi Tịch đang khổ chiến với Trần Chiêu.

Sau đó trong đầu liền nhảy ra một cái suy nghĩ : Đây là thiên tài a! Ừm, sau này chính là đồ đệ của ta.

Vì thế Bùi Tịch từ một đệ tử ngoại môn bỗng chốc như chim sẻ lên cành cao thành phượng hoàng, trở thành đệ tử chân truyền của Thiên Tiện Tử trưởng lão, nhân sinh từ đây liền thay đổi, trở thành người không dễ bị ức hϊếp.

Từ trên võ đài, âm thanh kiếm va chạm vẫn vang lên trầm đυ.c, Trần Chiêu rốt cuộc cũng mất đi ý thức ngã xuống đất; thiếu niên hắc y ở bên cạnh cũng thở phì phò, ngực áo đơn bạc nhẹ phập phồng.

Máu tươi trên quần áo chảy xuống, sườn mặt bị kiếm cắt qua lưu lại một mảng đỏ hồng, đối lập với nước da trắng bệch, câu nhân đoạt phách.

Vừa đúng lúc này, cùng ánh mắt Thiên Tiện Tử bốn mắt nhìn nhau.

Ninh Ninh biết, thành công rồi.

“Không tồi a.”

Người thanh niên ngự kiếm nở nụ cười, bất quá chỉ là một câu nói, liền vô cớ khiến hắn thêm vài phần xuân phong đắc ý, giống như mùa xuân núi băng tan rã, ngữ khí bất cần đời “Có muốn làm đồ đệ của ta không?”

Giờ khắc này nhìn hắn thật sự là quá đẹp, khí chất nhẹ nhàng sạch sẽ như trích tiên, đồ đệ mới nhất định sẽ đối với bộ dạng thần thánh này nhớ mãi không quên, từ đây về sau sẽ đem danh xưng ‘Sư tôn đệ nhất thiên hạ’ dắt ở cửa miệng.

Đôi mắt sư tôn còn nhắm lại.

Thiên Tiện Tử:....

Xem như cấp ngươi một cơ hội nha.

==

Một đệ tử ngoại môn vô danh được trưởng lão thu nhận làm đệ tử chân truyền, cả võ đài lại được một phen sôi trào.

Đệ tử ngoại môn là cái dạng gì? Chính là loại linh lực nhỏ bé, tư chất tầm thường, ngay cả cửa môn phái còn không có tư cách vào, hiện tại có thể được trưởng lão nhận làm đệ tử, đây là cực đại may mắn nha.

Chỉ tỷ thí một trận liền thành đệ tử chân truyền?

Quả thực là chuyện không tưởng.

Bùi Tịch không ý thức được, Thiên Tiện Tử là đối với kiếm khí của hắn có hứng thú, tung ta tung tăng đi theo hắn đến Thiên Hạc Phong quán.

Ninh Ninh nhìn thấy kết quả đã định, đang tính chạy về tiểu viện nghỉ ngơi, không ngờ bên cạnh lại xuất hiện một thân ảnh màu trắng.

Là đại sư huynh Mạnh Quyết.

Bàn về kiếm, sư huynh thiên phú trác tuyệt; bàn thực chiến, sư huynh là trăm trận chưa có đối thủ, chính là một đại sư huynh xứng chức của môn phái, đệ tử nhà người ta.

So với Thiên Tiện Tử không chín chắn, Mạnh Quyết càng giống một sư phó hơn.

Nghe nói vị đại sư huynh này diện mạo đoan chính, khóe miệng trước nay luôn mỉm cười nhàn nhạt, chỉ có Ninh Ninh biết rõ, con người này thật tình không kém hắc liên hoa là bao nhiêu.

Trước khi Mạnh Quyết tu tiên, hắn là con trai độc nhất của một nhà phú thương giàu có. Cha mẹ hắn vì tin lời tiểu nhân, nên năm hắn mười hai tuổi đã chịu tai họa diệt môn, gia sản bị một vị bằng hữu của cha hắn đoạt mất.

Ngay cả mạng sống của Mạnh Quyết, cũng là nhờ Mạnh mẫu lấy mạng mình ra, kéo dài thời gian, sau đó giao phó hắn cho một nô bộc trung thành đưa đến đại viện, lúc này mới có thể giúp hắn từ cửa chết nhặt về một mạng.

Từ đó trở đi, Mạnh Quyết không tin tưởng bất kỳ ai.

Hắn tuy rằng đối với mọi người đều rất lễ phép lại khéo léo, nhưng lại chưa từng có một tia thật lòng, trong vô hình vẫn luôn bảo trì một loại trừ thái cự người ngàn dặm.

Ban đầu cười với ngươi ôn nhu bao nhiêu, về sau lúc phát hiện ra ngươi phản bội, hắn sẽ không ngại dùng một kiếm, quyết tuyệt lại ngoan độc, đâm chết ngươi.

Thật sự nhìn không ra được, hắn đối với nguyên chủ có bao nhiêu là căm thù, hận đến tận xương tủy.

Ninh Ninh nhìn đôi mắt đầy ý cười của hắn, thu lại suy nghĩ, kêu một tiếng “Sư huynh.”

Hiện tại bọn họ còn tiếp xúc chưa lâu, Mạnh Quyết chỉ coi nàng là một tiểu sư muội bị chiều hư, tuy là không có hảo cảm, nhưng cũng không xem là chán ghét.

Vì thế hắn cũng cười đáp “Ninh Ninh sư muội. Sư tôn trước khi đi nhờ ta chuyển lời cho muội, cần phải chăm chỉ tu luyện, sớm ngày tiến bộ.”

Đây là nhắc nhở nàng việc thua trước một tên đệ tử ngoại môn đây mà.

Ninh Ninh ngoan ngoãn gật đầu, đánh giá thời gian một chút, quả nhiên trong đầu lại hiện thông báo.

[Ting]

[Mạnh Quyết kiếm thuật cao siêu, nhân tài hiếm có, ngươi tuy biết hắn không thích tính điêu ngoa tùy hứng của mình, nhưng vẫn quấn lấy hắn không buông. Không ngừng tìm các biện pháp mỹ nhân kế dụ dỗ, đợi hắn đối với ngươi đã có tâm, lấy bí pháp Bảo Khí không phải là việc dễ như trở bàn tay.]

[Mời ký chủ hướng Mạnh Quyết hoàn thành lời kịch.]

Sau đó liền có một bản thảo chạy dài qua, Ninh Ninh hận không thể lấy hai tay che mắt la lớn : “Mạch Ice, mạch Ice.”

Nguyên chủ, cái loại ý tưởng này không tốt đâu.

Vì sao cứ muốn bám lên người người khác? Ngươi cũng có tay có chân, còn là kỳ tài vạn người ngưỡng mộ, sao lúc nào cũng nghĩ cách ôm đùi người khác như thế.

Nếu thật sự ghét bọn họ, sao không tự mình học hành khổ luyện, sau đó đánh bọn họ răng rơi đầy đất, như vậy không phải càng vui hơn à?

Ninh Ninh không hiểu nổi.

Nhưng mà hệ thống mặc kệ nàng nghĩ thông hay không thông, lời thoại này nhất định phải nói.

“Sư huynh.”

Lúc nói loại lời này nhất định bản thân phải làm ra bộ dáng nhu nhược đáng thương, nhưng da mặt nàng thật sự không có dày như vậy, toàn bộ quá trình đều trưng ra một vẻ mặt không cảm xúc, giống như cái máy đọc lời thoại : “Bại bởi Bùi Tịch, ta thật thương tâm.”

Mạnh Quyết “Ừ.”

“Hiện tại sư tôn cũng muốn nhận hắn làm đồ đệ, muội cũng không còn ai để dựa vào nữa rồi, chỉ có thể dựa vào sư huynh.”

Mạnh Quyết im lặng.

Ninh Ninh hít một hơi sâu, cơ hồ là thấy chết không sờn mà nói tiếp : “Cho nên! Đêm nay vào giờ Hợi! Huynh rảnh chứ!”

Gương mặt của nàng ngốc ngốc, tiếng nói lớn như tiếng chuông, lúc nói xong, sắc mặt còn tái đi vài phần. Dựa theo cốt truyện, Mạnh Quyết ngay lập tức liền biết tiểu sư muội này muốn hẹn hò với mình, không chút do dự mở miệng cự tuyệt.

--- càng đừng nói trong nguyên tác miêu tả nàng làm các loại động tác gì, cái gì mà ‘âm thanh mị hoặc như tơ’, ‘ngón tay nhẹ nhàng kéo vạt áo Mạnh Quyết’, ‘hương lan tỏa ra bốn phía’. Đến một cô gái như Ninh Ninh còn cảm thấy bản thân sẽ cầm lòng không được, Mạnh Quyết lại có thể trấn định mà nói “Không”.

Hiện tại nàng mang một bộ mặt không tình nguyện, âm thanh cứng nhắc như người máy, hắn nhất định là càng ghét bỏ hơn.

Ninh Ninh vốn đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối.

Không nghĩ tới, Mạnh Quyết chần chờ trong chốc lát, hai mắt hoa đào cong lên vui vẻ “Được.”

Ninh Ninh : Ngươi vừa mới nói cái gì? Là ngươi điên hay là ta điên rồi?

Cái điên cuồng hơn còn ở phía sau.

Mạnh Quyết ý cười càng sâu, thế nhưng lộ ra vẻ mặt thương tiếc “Không bằng để ta dạy muội một ít ... chuyện nằm ngoài độ tuổi của muội, thế nào?”

Ninh Ninh kinh ngạc.

Nếu có thể miêu tả sự chấn động lúc này, cả người nàng nhất định là hoàn toàn nổ tung.

A không phải.

Sư huynh, ngươi nói chuyện đều là trắng trợn như vậy sao? Ngươi là loại người này sao? Mau tỉnh lại đi a, sư huynh!

==

Đêm khuya, trong một tiểu viện.

Sương lạnh đã đọng một mảng lớn, trong bóng đêm yên tĩnh, mặt trăng nửa bị che khuất, ánh sáng chiếu rọi một mảng sân, không gian vắng lặng như tờ.

Ánh trăng sao ít ỏi chiếu lên người Ninh Ninh, phủ lên gương mặt của thiếu nữ hông nhuận.

“Sư huynh.” Ninh Ninh không nghĩ tới Mạnh Quyết nói là làm, thật sự vào giờ Hợi đến tiểu viện của nàng. Hiện tại đêm đã khuya, lưng nàng dựa vào l*иg ngực hắn, sợi tóc ướt nhẹp mồ hôi của hai người chạm vào nhau, dưới ánh trăng lại lộ ra vài phần ái muội.

Cả người bị bao trùm bởi sự khó chịu, nàng cắn môi nhịn xuống tiếng thở dốc đã ngay cửa miệng “Như vậy, không được.”

Mạnh Quyết lúc này cách nàng rất gần, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của thiếu nữ. Trên môi hắn hàm chứa ý cười, mang theo hơi thở tươi mát như trúc, lại có phần ấm nóng phả lên cổ nàng “Tiểu sư muội mệt mỏi rồi à?”

Ninh Ninh đến sức gật đầu còn không có.

Vô nghĩa!

Nếu người luyện kiếm suốt ba tiếng đồng hồ là ngươi, ngươi sẽ không thấy mệt sao! Có thể đối xử với tiểu mỹ nữ đồng môn như thế, Mạnh Quyết, ngươi là cái đồ vô lương tâm!

Vào ban ngày, đại sư huynh nói xong câu kia liền đi, hoàn toàn không cho nàng có cơ hội đổi ý. Ninh Ninh thấp thỏm chờ đến nửa đêm, người không chỉ tới, còn mang theo một cuốn kiếm phổ.

Không sai, đây chính là cái ‘nằm ngoài độ tuổi của muội’ trong miệng Mạnh Quyết.

Cái kiếm phổ này khó đến ma che quỷ hờn, có thể làm cho người ta luyện đến mức nửa sống nửa chết, kiếm pháp cao cấp.

Ở tuổi này của nàng đúng là không tiếp thu nổi.

Xem như ngươi lợi hại.

Trong đầu kiếm tu các ngươi đều suy nghĩ cái gì thế? Có thể dùng mạch não của người thường hay không? Lời nói kia của nàng là gấp gáp muốn học kiếm pháp à? Hả?

Nhưng Mạnh Quyết không hề nghĩ giống nàng.

Trước khi tiểu sư muội nói chuyện, hắn theo bản năng nghĩ Ninh Ninh có cái tâm tư kia, đã định cự tuyệt, nhưng mà vẻ mặt của nàng, thực sự, thật sự quá xấu.

Ngươi có gặp qua người nào dùng vẻ mặt người chết để hẹn hò với nam nhân chưa? Ngươi từng nghe ai dùng ngữ khí chịu chết để nịnh hót người khác chưa? Ngươi có thấy qua người nào hai mắt trừng to như miệng chuông đồng, sắc mặt trắng như nữ quỷ sống lại, dùng cái gương mặt như vậy dụ dỗ người khác.

Mạnh Quyết chưa từng thấy.

Hắn đã gặp qua không ít nữ tử vì muốn tiếp cận hắn mà âm thanh nếu không ôn nhu thì cũng mềm mại, ánh mắt ngập nước, hận không thể nhào vào l*иg ngực hắn.

Nhưng tiểu sư muội thì không phải.

Gương mặt của nnagf như chịu nhục nhã, ngượng ngùn lại phẫn uất, rõ nhất trong đó, là biểu cảm thấy chết mà không sờn.

---đây rõ ràng là không cam lòng khi thua dưới tay đệ tử ngoại môn, muốn học kiếm thuật a!

Bởi vì bại dưới tay Bùi Tịch nên cảm thấy phẫn uất, lần đầu tiên chủ động nhờ vả ắn nên cảm thấy ngượng ngùng, hơn nữa lúc hắn dạy kiếm pháp thì rất nghiêm khắc, cho dù nàng mệt đến sống dở chết dở, vẫn tiếp tục muốn học.

Lý giải như vậy, liền có thể giải thích được tất cả.

Đây chính là kiếm tu!

Không thể tưởng tượng được tiểu sư muội ngày thường nhìn ngang ngược, lại có tinh thần hiếu học như vậy, Mạnh Quyết thực cảm động.

“Sư huynh.” Ninh Ninh đã luyện hơn ba tiếng đồng hồ, hai mắt như cá chết, chỉ cảm thấy trong tối nay, mộng kiếm tu của nàng vừa mới chớm nở đã tàn rồi “Muội học không được, thật đó.”

Cho nên, làm ơn buông tha nàng đi mà!

Bị lò luyện đan nổ, bị kiếm pháp tra tấn, bị hiểu lầm thành nữ tu hoa si đi theo nam sinh về phòng ở của người ta.

Nàng chỉ là một nữ phụ ác độc bình thường thôi mà! Đây là mệnh của nữ phụ à? sao nhìn giống như tu tiên phiên bản “Sinh tồn” thế này!

Ninh Ninh cảm thấy so với Tường Lâm tẩu còn oan uổng hơn, nàng quá ngu ngốc.

Nàng cảm thấy toàn bộ sư môn đều không bình thường.

Trừ ba vị đã gặp này, còn có vài đối tượng công lược khác nữa, quỷ mới biết trong đầu bọn họ nghĩ cái gì, sẽ có các biện pháp nào mà hành hạ nàng.

Bên tai truyền đến tiếng nói của vị đại sư huynh xuất trần kia, tiếng nói kia ôn nhuận như ngọc, thật tri kỷ “Tiểu sư muội, kiếm pháp này ngươi đã học hơn phân nửa, chỉ cần chăm chỉ luyện tập, nhất định có thể thành công. Người tu đạo kỵ nhất là bỏ cuộc nửa chừng, không bằng cứ tự tin một chút.”

Ninh Ninh hít sâu một hơi, gật đầu.

Nàng dùng ngữ khí mười phần tự tin chưa từng có, gằn mạnh từng chữ, mỗi chữ đều ẩn chứa sự chắc chắn “Sư huynh ! Muội thực sự học không được! Học không được a!”

Kiếm tu thúi, tự tin chút đi!