Là tiểu mỹ nữ đã cân qua tất cả các loại tiểu thuyết từ nam tần, nữ tần, Ninh Ninh đương nhiên không có ngốc, nàng đã hiểu được ý tứ của Nhϊếp Chấp.
Hành động bây giờ thật dễ làm người khác hiểu lầm, nếu cứ cứng miệng phản bác nữa, chỉ sợ là càng bôi càng đen.
Trong cốt truyện, sau khi nguyên chủ nhục mạ nam chủ xong sẽ xoay người bỏ đi, nhưng trong cái trường hợp xấu hổ này, nàng không nghĩ nhiều lắm, nhưng vì không muốn cho nam chủ tự mình đa tình, vẫn cố tình bổ sung một câu trước khi đi “Ta thật sự không thích ngươi.”
Bùi Tịch nhìn biểu hiện trên mặt nàng...
May mà trên mặt hắn cũng không có biểu tình dư thừa nào khác, mắt phượng hẹp dài nhìn thoáng qua, âm thanh vừa lạnh lùng lại mang theo chút sát khí còn sót lại nhấn mạnh “Ta cũng chưa từng nói ngươi thích ta .”
Ninh Ninh câm nín.
Tên nam chủ này là chó đúng không ! Không cắn lại một câu này ngươi sẽ chết à!
Giờ thì hay rồi, đổi thành bản thân nàng tự mình đa tình.
“Còn các ngươi nữa.”
Bùi Tịch là một khối sắt lạnh băng, nàng sẽ không ngốc đến nỗi nhắm vào hắn, vì vậy ánh mắt liếc đến hai kẻ kia “Không được có suy nghĩ đó!”
Nhϊếp Chấp gương mặt biểu hiện ‘vâng vâng, chúng tôi đều hiểu, đại tiểu thư cô thích thế nào thì như thế ấy’, cái đầu giống như tay mấy con mèo chiêu tài, không ngừng gật đầu “Vâng vâng vâng, tuyệt đối sẽ không nghĩ gì.”
Ninh Ninh sắp bị hắn chọc cho tức chết.
Nhưng nàng cũng hết đường chối cãi, chỉ có thể đối mặt với tầm mắt của Bùi Tịch, sau đó cắn răng nói một câu - hệ thống bắt buộc phải nói - của nguyên chủ ác độc trong nguyên tác “Chúng ta sẽ còn gặp lại, ngươi cứ chờ mà xem.”
Ninh Ninh :......
Nàng cảm thấy hành động này như có gì sai sai, giống như nàng liền biến thành một tiểu thư ngạo kiều đang thổ lộ tình cảm với nam chủ vậy !
‘Sẽ còn gặp lại’. Cái loại lời thoại này đặt trên người nguyên chủ có bao nhiêu mạnh mẽ, tạo cho người ta cảm giác không rét mà run, nhưng đặt trên người nàng....
Nghe giống như cảm giác không chờ nổi mà muốn gặp người trong lòng thế !
Ninh Ninh bị cái không khí này tra tấn cho sắp hít thở không thông, không chút do dự mà xoay người, không chút lưu luyến vướng bận mà bỏ đi, để lại ba tên đệ tử biểu tình khác nhau ở trong phòng.
Nhϊếp Chấp khô cằn cười một tiếng, hai mắt mang theo sợ hãi mà nhìn Bùi Tịch “Nàng ta đối với ngươi tình cảm thật sâu nặng nha, chúc mừng, chúc mừng a.”
Vị tiểu tổ tông kia đi rồi, còn lưu lại đây cái tên Bùi Tịch giống như con chó điên này, hắn cảm thấy bản thân sắp xong đời rồi.
Năm đó lúc khảo nghiệm nhập môn, Bùi Tịch bất quá chỉ là một tên tiểu tử nghèo mạt rệp, linh lực mỏng, trong cơ thể cũng còn sót lại một phần huyết mạch của ma tu, tiền không có, năng lực lại càng không, vừa hay thích hợp trở thành bao trút giận cho hắn và Thẩm Ngạn Kiều.
Tiểu tử này cũng coi như lợi hại, dù năng lực yếu kém, nhưng mỗi lần bị đánh đều sẽ liều mạng phản kháng lại, tất nhiên, mỗi lần như vậy đều sẽ bị đánh càng thảm hơn. Có điều cho dù là bị thương nặng cỡ nào, hắn cũng chưa từng một lần hé răng xin tha.
Giống như một con sói con còn chưa có nanh vuốt, hai mắt đỏ tươi như máu.
Kiếm thuật của Bùi Tịch .... rốt cuộc là từ lúc nào trở nên tiến bộ như vậy?
Câu hỏi này giống như hạt mầm vậy, vừa gieo xuống liền nảy mầm rồi trông ngừng sinh trưởng trong bóng đêm, Nhϊếp Chấp đột nhiên nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Hoàng hôn còn chưa dứt, bóng đêm đã kéo đến, ánh sáng hỗn tạp giống như nước chảy chiếu xuống đây, trong bóng tối phác họa ra hình dáng thiếu niên trước mắt một cách rõ ràng.
Đáy mắt Bùi Tịch mang vẻ âm trầm, khóe miệng tuy cong lên như mỉm cười, nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh như cũ, không mang theo chút độ ấm nào.
Ngữ khí của hắn nhàn nhạt, mang theo chút lười biếng cùng hương vị trào phúng, nốt ruồi son nơi khóe mắt như máu còn đọng lại, làm cho Nhϊếp Chấp theo bản năng cảm thấy lạnh sống lưng “Rút kiếm.”
==
Hiện giờ bên phía nam chủ xảy ra vấn đề gì, đối với Ninh Ninh mà nói một xu quan hệ cũng không có.
Hắn muốn tuyển hậu cung thì tuyển, nhập bí cảnh thì cứ đi, nàng mới không có quan tâm.
Điều duy nhất nàng quan tâm, chính là hiện tại, nàng có thể đi lại bình thường được rồi ! Không chỉ vậy, nàng còn có thể ngự kiếm phi hành nữa nha !
Đời trước nàng mang một thân ốm đau bệnh tật, lắm lúc bị bệnh tra tấn đến thoi thóp nằm trên giường, sức lực xuống đất còn không có, chỉ có thể an tĩnh nằm chờ chết.
Nghĩ lại nghĩ, hình như nàng đã rất lâu rồi không được đi lại tự do như bây giờ.
Như hiện giờ thật là rất rất vui vẻ nha !
Ninh Ninh chạy chầm chậm đi ra khỏi nơi ở của đệ tử, sau đó vào trong núi, tìm một chỗ trống trãi mà đứng, dựa theo trí nhớ đọc một đoạn khẩu quyết.
Thanh kiếm đeo bên hông lập tức phát ra ánh sáng, trường kiếm tự động rút ra khỏi vỏ, nằm vắt ngang trong không trung.
Kiếm này lấy tên “Tinh Ngân”, thân kiếm thon dài đơn giản, lại lộ ra nét uyển chuyển như chim yến, dưới ánh trăng sáng lộ ra hàn quang nhàn nhạt.
Chuôi kiếm gắn vô số viên u châu nhỏ, ánh sáng vừa chiếu tới, thật giống như ba ngàn tinh tú giữa trời đêm, làm người ta thấy đẹp đến lóa mắt.
Nguyên chủ thực yêu quý thanh kiếm này, hoặc đổi cách nói khác mà nói, trong mắt mỗi kiếm tu, bội kiếm của mình chính là bảo vật quý giá vô song.
Người còn kiếm còn, người mất kiếm tan.
Cho dù là phá núi chặt sông, vô luận là xé trời tách đất, rơi vào huyễn cảnh, cũng chỉ cần có một người một kiếm là đủ.
Đòi tiền để làm gì? Có kiếm là được; danh vọng để làm gì? Có kiếm là được; muốn vợ để làm gì? Có kiếm là được.
Đổi cách nói, kiếm, chính thê tử.
--
Thê tử của nàng cũng đẹp quá đi! Tinh Ngân bảo bối yên tâm, mama nhất định sẽ mua quần áo đẹp nhất cho con, biến con thành bảo kiếm đẹp nhất tông môn chúng ta !
Ninh Ninh quyết tâm hạ lời thề son sắt, chân có chút không thuần thục bước lên ngự kiếm, từ trong thân kiếm phát ra một ánh sáng nhỏ, ngự kiếm bay lên không trung.
Ánh tà dương đã bị bóng đêm căn nuốt hầu như không còn, trên không trung còn lưu lại một vài tia sáng yếu ớt giữa trời trăng. Áng mây mỏng manh gần như bị bầu trời nhuộm thành đen, nhẹ nhẹ nhàng nhàng di chuyển, dù thế nào cũng không che lấp được sự xinh đẹp của trăng sao.
Ninh Ninh cúi mắt nhìn xem, không khỏi cảm thấy cứng họng.
Nơi nàng đang đứng là dãy núi Côn Ngô trong Huyền Hư phái, là nơi đứng đầu trong bảy địa điểm linh khí dồi dào nhất.
Nơi này lấy Thái Huyền điện làm chủ, xây xung quanh là bốn tòa điện khác, lần lượt lấy tên điện Lăng Tiêu, điện Khai Dương, điện Ngọc Hành, điện Thiên Hạc, những chỗ còn lại đều là núi non cây cảnh, non nước hữu tình.
Từng dãy núi cao chạy dài, cây cối xum xuê, xa xa lại có từng đợt sương mù khi đậm khi nhạt, lúc này được ánh trăng tưới lên một màu huyền ảo, càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Nếu tinh tế nhìn kỹ, sẽ thấy được các tòa lầu được xây sát cạnh nhau, nhìn dày đặc như tinh tú trên trời. Kiếm đài, kiếm trận, vọng tinh đài,... bên trong đều tỏa ra ánh sáng đèn đuốc, như thắp sáng rực cả một phía, nàng ở trên ngự kiếm nhìn thấy, lại tưởng mình đang gặp thế ngoại đào viên.
Thật là một bức tranh thế gian tươi đẹp.
Cho nên Ninh Ninh thề, nàng tuyệt đối không có cố ý muốn bụng kêu đâu.
Chờ đến khi bụng nhỏ đói meo bất mãn lên tiếng kháng nghị lần thứ ba, Ninh Ninh rốt cuộc đi đến nhà ăn.
Nguyên chủ vì đi tìm Bùi Tịch, thế mà lại bỏ lỡ thời gian dùng bữa quy định của môn phái. Ninh Ninh không có tiền đồ suy nghĩ, nàng thế này có được xem là đánh địch 800 tự tổn hại một ngàn hay không, báo thù quan trọng hơn lấp đầy bụng à ?
Nhà ăn lúc này giống hệt cái bụng của nàng nha, đều rỗng tuếch, cơ mà xem khuôn mặt đáng thương của tiểu cô nương này, nữ đầu bếp lại từ trong quầy bắt ra một con ngỗng, đem đi thịt.
Sau đó bận bịu một hồi, trực tiếp đem con ngỗng chia làm hai phần, một nửa đưa cho Ninh Ninh.
Đây - cái này là ngỗng sống mà.
Chính là cái động tác đó, sao nhìn có vẻ hoa mỹ thuần thục như vậy.
“Trong đêm nay, ngươi đã là đệ tử thứ bảy vào đây xin thức ăn rồi. Hiện tại còn lại không nhiều lắm, tiểu đạo hữu ngươi hãy ăn ít thứ này đi.”
Nữ đầu bếp thuần thục xé thịt ngỗng, nói với ngữ khí như đã quen thuộc mấy chuyện này từ lâu “Cuộc sống a, chính là lúc nào cũng có hi vọng, ngàn vạn đừng vì hiện tại không có tiền mà luẩn quẩn trong lòng. Chỉ cần còn sống, những vật ngoài thân đó sớm muộn gì cũng đến.”
Ninh Ninh : ???
Bác gái, ngươi hình như hiểu lầm cái gì đúng không? Hơn nữa vì sao nàng lại là người thứ bảy đến xin cơm, mọi người trong phái này đều có đam mê ăn tối trễ à? Hơn nữa việc này với tiền có quan hệ gì, sẽ có người thật sự không có tiền ăn cơm hả, không thể nào ?
Ninh Ninh vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc, thuận miệng tiếp lời “Người thứ bảy?”
Nữ đầu bếp kín đáo thở dài “Trước kia còn nhiều hơn. Môn phái chúng ta là cái dạng gì, tiểu đạo hữu, ngươi còn không hiểu sao?”.... Nàng thật sự không hiểu nha!
Nữ đầu bếp kia cũng không nói chuyện nữa, Ninh Ninh đầu đầy mờ mịt mang theo đồ ăn về tiểu viện của nàng.
Ngoài dự đoán là, phòng của nguyên chủ lại nhìn rất sạch sẽ thoải mái, không giống trong tưởng tượng của nàng, vàng bạc chất đầy, sáng mù mắt chó.
Nơi này không có nồi nấu nướng, củi lại càng không. Ninh Ninh có chút buồn rầu đem toàn bộ phòng ở xem một lần, ánh mắt cuối cùng dừng lại ngay lò luyện đan nằm lẻ loi trong góc phòng.
Này, không phải có nồi rồi sao!
Lò luyện đan hoạt động bằng cách dẫn linh khí vào, không cần củi cũng có thể cháy, so sánh thì có khác gì nồi áp suất ở hiện đại đâu, đem nó trở thành công cụ nướng ngỗng, quá thích hợp nha, nàng đúng là đứa nhỏ thông minh mà.
-- đương nhiên, cái hành vi này có tính nguy hiểm rất cao nha, cái gì mà nồi áp suất, bé lanh lợi, đều chỉ là lời nói bậy của một mình nàng.
Nếu để liệt tổ liệt tông Huyền Hư phái biết được có người lấy lô đỉnh đem đi nướng ngỗng, chắc sẽ tức giận đến mức trực tiếp từ trên Tiên giới hạ phàm, sức mạnh so với thất tiên nữ tìm Đổng Dũng chỉ có hơn chứ không kém.
Đem nửa con ngỗng để vào trong lô đỉnh, lại sử dụng linh khí điều khiển lửa, Ninh Ninh một bên chờ thịt chín, một bên hài hước nghĩ.
Nàng là người thứ bảy lấy được thịt ngỗng từ phòng bếp, theo thứ tự mà nói, nàng chính là ‘thịt ngỗng số 7’, oa, vừa nghĩ đến đã cảm thấy thoải mái.
Được gọi là Thường Nga tiên tử cũng không tồi nha.
Nhưng mà nghĩ một hồi vẫn không hiểu nổi...lời của nữ đầu bếp kia có ý tứ gì?
Nàng vẫn không kịp nghĩ ra đáp án cho cái vấn đề này.
Trước khi đáp án kịp xuất hiện, một tiếng nổ đinh tai nhức óc liền vang lên, sức công phá vô cùng to lớn.
Một luồng nhiệt nóng ập vào mặt nàng, cũng may Ninh Ninh vẫn còn bản năng phòng thân, lập tức niệm ra một tấm màng bảo hộ trước mặt. Tuy rằng vẫn bị sóng nhiệt làm cho lui vài bước, nhưng tổng thể vẫn không có bị thương.
Trong không khí bụi bặm phủ kín, xuyên qua lớp bụi mịt mù đó, nàng miễn cưỡng nhìn thấy tình trạng trong phòng lúc này.
Bàn đọc sách bị nổ gãy hai cái chân, tàn tạ ngã ở một bên; mặt tường màu trắng bị nhuộm thành đen như kiểu vừa từ Châu Phi về, đến nỗi cái lô đỉnh nướng ngỗng của nàng...
Lò luyện đan vì nhiệm vụ mà hi sinh quên mình, vì bảo vệ tôn nghiêm của lô đỉnh, vô cùng vinh quang mà vỡ tan.
Nếu không phải ngươi nướng ngỗng, nó sẽ có kết cục bi thảm như thế này sao?
Có điều sợ đói khát lúc nào cũng kí©h thí©ɧ thần kinh con người ta hơn, Ninh Ninh bất chấp mọi thứ, ngừng thở tiến lên vài bước.
Lô đỉnh đã bị vỡ thành nhiều mảnh, khói và khí đen hỗn loạn tràn ngập bốn phía, mà con ngỗng nướng của nàng, lúc này đang nằm trên mặt đất.
Cái màu da ngăm đen kia, giờ phút này nhìn nó giống như màu da người *Ethiopia, có thể tự xưng là Bao đại nhân phiên bản 2.0.
(*)Ethiopia là một quốc gia châu Phi.
Nàng cuối cùng cũng hiểu rõ.
Nàng không có thành Thường Nga tiên tử, nàng đây là không ngỗng tiên tử thì có.
Trong cái cảnh chướng khí mù mịt chưa tan này, trong lúc Ninh Ninh đang cầm ‘đóa hoa Ethiopia’ trong tay, liền nghe thấy mấy tiếng đập của nhẹ nhàng “Tiểu sư tỷ?”
[Ting, tuyên bố nhiệm vụ mới!]
[Đứng ngoài của hiện giờ là Lâm Tầm, tiểu đồ đệ mà Thiên Tiện Tử mới thu nhận, thân là sư tỷ, nhưng ngươi vẫn luôn đố kị hắn cướp mất sự sủng ái của sư tôn, luôn muốn hung hăng trả thù hắn.]
[Vì vậy sau khi mở cửa, thỉnh ký chủ dựa theo cốt truyện, nhanh chóng triển khai câu dẫn hắn.]
Ninh Ninh : QoQ???
Dựa vào cái bộ dạng đầu tóc bù xù, mặt đầy vết bẩn này của nàng để đi quyến rũ người ta? Hiện tại nàng so với nữ quỷ trong phim kinh dị cũng không kém nhau là mấy đâu.
Âm thanh thông báo của hệ thống vang lên bên tai, làm nàng nhớ rõ nhân vật Lâm Tầm này.
Đông Hải long cung tiểu hoàng tử, thiên tài vạn người ngưỡng mộ. Bởi vì hắn từ nhỏ chỉ sống trong cung điện, rất ít khi cùng người ngoài giao tiếp nên tính cách cách trở nên thẹn thùng hướng nội, chạm vào nữ nhân một cái liền đỏ mặt.
Hay gọi tắt là ám ảnh sợ xã hội.
Sau khi hắn bái Thiên Tiện Tử làm sư phụ, hắn đã đoạt mất thân phận đệ tử nhỏ nhất của nguyên chủ, hơn nữa hắn tư chất thông minh, mức độ tăng tiến cực kỳ nhanh, càng làm cho nàng nảy sinh tâm ghen ghét.
Lâm Tầm thân phận tôn quý, nguyên chủ cũng không ngốc mà đi khi dễ hắn, nhưng lại áp dụng một cách làm khác - sắc dụ.
Ý định ban đầu của nàng là làm Lâm Tầm trở nên tin tưởng nàng, sau đó lợi dụng hắn, biến hắn thành công cụ cho bản thân, không nghĩ tới vị công tử này trời sinh đã sợ hãi nữ nhân, nguyên chủ càng cố ý tiếp cận hắn, hắn càng kháng cự.
Tối nay, chính là lần đầu tiên bọn họ giao phong.
Ninh Ninh thu hồi tầm mắt, thấp giọng đáp “Vào đi.”
Vì thế khi Lầm Tầm mở cửa bước vào, đập vào mắt hắn là cảnh tượng như thế này---
Trong phòng giống như vừa bị ai đó đánh cướp rồi phóng hỏa thiêu rụi, vì để phòng ngừa người ta tìm ra manh mối, còn làm ra một vụ nổ kinh thiên động địa. Bên trong sương khói mờ mịt, tiểu sư tỷ của hắn chóp mũi bị dính tro đen nhàn nhạt, tay còn đang cầm vật thể quỷ dị màu đen.
Lâm Tầm thực sự bị dọa cho sợ rồi “Tiểu sư tỷ, ngươi không sao chứ ?”
“Không có việc gì.” Ninh Ninh cho hắn một nụ cười an ủi, còn giơ giơ cái vật thể đen không xác định trong tay “Ta chỉ là nướng ngỗng thôi.”
Lâm Tầm sửng sốt, biểu tình phức tạp nhìn cái vật thể không xác định kia.
Cái thứ này... Chỉ sợ cầm ra ngoài hỏi, người ta còn tưởng là đầu cương thi hoặc chân lừa đen đấy.
Nhưng mà đây cũng không phải trọng điểm.
Thiếu niên ngọc thụ lâm phong mày nhíu lại, ánh mắt rơi vào mấy mảnh vỡ lò luyện đan rơi trên đất, âm thanh khàn đi vài phần “Tiểu sư tỷ, lô đỉnh của tỷ ?”
“Ừ.” Ninh Ninh ngu ngơ không hiểu vì sao hắn lại có phản ứng kịch liệt như thế, giơ tay sờ sờ chóp mũi “Ngươi biết nơi nào bán cái này không?”
Không khí quỷ dị, trầm mặc một hồi lâu.
Chờ khi tiểu sư đệ một lần nữa nói chuyện, âm thanh giống như tiếng chuông địa ngục, gõ vào lòng nàng.
“Cái này... Tiểu sư tỷ, ngươi không phải còn thiếu rất nhiều nợ bên ngoài sao ?”
Ninh Ninh : QoQ
Thấy nàng bộ dáng không dám tin, Lâm Tầm cúi đầu tránh tầm mắt nàng, tiếp tục nói nhỏ : “Sư tôn nói với ta, ngươi vì rèn Tinh Ngân mà thiếu không ít tiền, đến nay còn chưa trả hết. Cái lô đỉnh này giá một vạn linh thạch, bồi thường tổn thất chỗ ở là 5000 linh thạch, còn có cái bàn gỗ đàn hương kia của ngươi, là...”
“Từ từ.”
Ninh Ninh trong lúc nhất thời khó có thể tiếp nhận nhiều tin tức cùng một lúc như thế “Mấy cái gia cụ này không phải là đồ giá rẻ sản xuất hàng loạt sao?”
Lâm Tầm có chút sợ nàng, nắm chặt tay áo : “Là tiểu sư tỷ nói thích gỗ đàn hương, lô đỉnh cũng muốn dùng thứ tốt nhất.”
“Vậy vậy vậy nhà ta thì sao? Nhà ta không phải là đại phú đại quý hả?”
“Sư môn cấm đệ tử tiêu xài gia sản.”
Ninh Ninh khinh ngạc, nhịn xuống cảm giác muốn hộc máu, cuối cùng hỏi hắn “Vậy rèn luyện, không nên là từ sư môn bỏ tiền ra à?”
“Tiểu sư tỷ, tỷ tỉnh táo lại chút đi.”
Lâm Tầm có chút nóng nảy “Chúng ta là kiếm tu a, không có tiền !”
Một câu liền gõ tỉnh người đang nằm mộng.
Đúng nha.
Nàng là kiếm tu.
Trong mắt chúng sinh, kiếm tu là cái dạng người gì? Thanh cao lạnh nhạt, sát phạt quyết đoán, một kiếm chặt đứt hồng trần.
Mà kiếm tu chân chính lại là cái dạng gì? Thẳng nam nha, mạnh mẽ, cuồng bạo lực.
Quan trọng nhất là, bọn họ nghèo a.
Trong môn phái từ trước đến nay, kiếm tu vĩnh viễn là người cầm kiếm tốt nhất, nổi bật lên kiếm khí sắc bén, quần áo trên người trước nay đều là tùy tiện.
Nguyên nhân là bởi vì, toàn bộ tiền của họ đều dùng trên người ‘thê tử’.
Chưa nói đến mấy thứ hộp đựng kiếm giá trị xa xỉ, chỉ nói đến phí bảo dưỡng một cái bội kiếm nhìn bình thường thôi, cũng đủ ngốn hết tiền riêng của một đám người bọn họ rồi.
Đối với kiếm tu mà nói, bọn họ có thể đầu rơi máu chảy, nhưng muốn để kiếm của họ chịu khổ, đó là điều trăm triệu lần không thể xảy ra.
Vì để có tiền ‘nuôi’ kiếm, mấy chuyện nhịn ăn nhịn uống, may vá thêu thùa, đầu đường bán nghệ,... nhìn mãi thành quen.
Làm cho Ninh Ninh ấn tượng khắc sâu nhất, chính là một vị sư huynh họ Hạ trong nguyên tác.
Nghe đồn hắn vì tích góp tiền mà đi vào thanh lâu tranh chức hoa khôi của người ta, sau khi bị người ta phát hiện là kiếm tu còn dõng dạc nói dối bản thân mình là đệ tử Vạn Kiếm Tông, cuối cùng bị Vạn Kiếm Tông vạch mặt.
--- Vạn Kiếm Tông là một trong hai phái kiếm đạo lớn nhất, quan hệ với Huyền Hư phái giống như việc cạnh tranh giữa Thanh Hoa - Bắc Đại vậy, là đối thủ cạnh tranh một mất một còn.
Cuối cùng nàng cũng biết, ý tứ trong lời nói của vị nữ đầu bếp kia là gì.
Đồng thời cũng hiểu rõ, về sau các nàng hẳn là còn thường xuyên gặp lại.
Nàng còn muốn nhìn xem, là ai mà hai ngày không ăn nổi cơm? A, nguyên lai là mình!
Quả nhiên là bị tình tiết kinh dị này làm cho té xỉu!
Trong thời gian cả hai trầm mặc, một đoạn văn đột nhiên chạy qua đầu nàng, là do hệ thống hỗ trợ nàng hoàn thành nhiệm vụ mà điều tra một đoạn trong nguyên tác.
Tiêu đề hiện lên sáu chữ to :Ninh Ninh dụ dỗ Lâm Tầm.
[Ánh trăng mờ ảo treo trên đầu cành, như giọt sương trên cây.
Ninh Ninh kiều mị cười, ngón tay dài nhỏ tinh tế phất qua vạt áo Lâm Tầm, làm cho thiếu niên sợ đến lạnh sống lưng, hai tai đỏ hồng.
Dưới ánh trăng sáng, đôi môi anh đào của thiếu nữ nhìn càng ướŧ áŧ xinh đẹp. Nàng nhẹ nhàng mở miệng, hơi thở như lan “Tối nay ánh trăng thật đẹp, sư tỷ tâm tình khá tốt. Chúng ta ra ngoài ngắm trăng đi, như thế nào ?”]
Ngắm trăng.
Nàng về sau mỗi ngày đều phải ăn thịt ngỗng, còn muốn ngắm trăng.
Ánh trăng mờ ảo treo trên đầu cành, như giọt sương trên cây.
Ninh Ninh kiều mị cười, ngón tay dài nhỏ tinh tế sờ vào Tinh Ngân kiếm, ‘thê tử’ của nàng lưng lúc nào cũng thẳng tắp.
Tay sờ kiếm run nhè nhẹ.
Trong gian phòng tràn ngập hắc khí mà mở miệng, đầu ngón tay còn lưu lại u hương của món ngỗng nướng “Nương tử, ta không có tiền mua quần áo mới cho ngươi rồi, xin hãy tha thứ cho a nương vô dụng này.”
Lâm Tầm nhìn một màn quỷ dị trước mắt, cảm thấy sởn tóc gáy.
Hắn không biết tại sao tiểu sư tỷ lại hỏi hắn những vấn đề mà trong lòng nàng biết rõ, cũng không hiểu tại sao Ninh Ninh lại gọi Tinh Ngân là nương tử, bản thân lại tự xưng mẫu thân.
Hắn chỉ biết, hình như tiểu sư tỷ có gì đó không thích hợp.
Xưa có Phạm Tiến trúng cử*, nay có Ninh Ninh phá lô đỉnh.
(*)Phạm Tiến trúng cử : là một câu truyện về một học sinh ngày xưa tên Phạm Tiến, sau khi biết bản thân trúng cử liền vui quá hóa rồ, cứ luôn miệng hô “trúng, trúng”. người này bình thường sợ nhất là cha vợ của ông ta, vì vậy người dân liền mang Phạm Tiến đến gặp cha vợ hắn. Cha vợ vừa thấy Phạm Tiến, liền tức giận tát cho ông ta một cái rồi mắng “Các ngươi trúng cái gì rồi?”. phạm Tiến bị tát đau té xỉu, chờ lúc tỉnh dậy thì đã trở lại làm người bình thường, không bị điên nữa. (nguồn : yhoc.khosachquy.com) mình nghĩ trong trương hợp này, LT muốn nói Ninh Ninh là bị điên.
Cho đến một thời gian dài sau này, Lâm Tầm mỗi khi nhớ lại đêm đó đều cảm thấy sợ hãi.
Tiểu sư tỷ chậm rãi đến gần hắn, một bàn tay đặt lên vai hắn.
Giọng nói của nàng ấm ách, không rõ là khóc hay cười, nghe vào lại như tiếng nữ quỷ, phối hợp với đôi mắt hạnh hơi phiếm hồng kia, có thể nói là y hệt.
“Đêm nay ánh trăng không tồi, sư tỷ tâm tình rất tốt, hay là... Chúng ta ra ngoài ngắm trăng, như thế nào a, ha ha.”
Tiếng “ha ha” cuối cùng kia chính là tinh túy nhất, quả thực giống cái hình tượng quỷ khóc thần sầu, âm thanh như mũi tên bắn lén, tạch một cái cắm thủng màng nhĩ của hắn.
Lâm Tầm sắp bị hù chết.
Hắn vốn cho rằng vị Hạ sư huynh bán thân dưỡng kiếm kia đã xem như việc có một không hai, không nghĩ tới Ninh Ninh sư tỷ bị bệnh so với người đó còn nặng hơn.
Tiểu hoàng tử Đông Hải long cung sắc mặt trắng bệch lùi về phía sau một bước, cả người run bần bật.
Cứu a, cứu mạng a! Ninh Ninh tiểu sư tỷ nàng---
Nàng nghèo đến điên rồi.
Chỗ bị nàng đυ.ng lúc này như nóng lên, làm cho cả người Lâm Tầm không được tự nhiên, hắn theo bản năng muốn tránh tay nàng.
Nhưng, nhưng mà.
Tiểu sư tỷ thật sự quá đáng thương.
Nàng đã nghèo như vậy, đầu óc còn trở nên không bình thường, nếu hắn còn cự tuyệt đối phương, nàng nhất định còn thương tâm hơn.
Vì thế tiểu bạch long chịu đựng khó chịu, âm thanh vừa thấp vừa mơ hồ, khó có thể ức chế được mà nhẹ nhàng run lên “Tiểu sư tỷ đừng khổ sở, ta... Ta đi ngắm trăng với ngươi.”