Chương 1

Hoàng hôn còn chưa khuất hẳn sau núi, mặt trăng đã như sương lạnh treo trên đầu cành. Bầu trời hôm nay không có mưa, nhưng mây đen đã phủ đầy, lôi kéo từng rặng mây đỏ còn sót lại trước khi chiều tà kết thúc, mây đen cứ như vậy mà xâm chiếm, làm cho bầu trời giống như một tờ giấy Tuyên Thành ướt nước.

Ánh tà dương chiếu xuống khắp nơi một màu huyết quang, nhuộm hồng hiên nhà cùng những bờ tường trăng loang lổ, cũng nhuộm lên thân thiếu nữ một vầng sáng.

Ninh Ninh đơn độc đứng trước cửa một căn phòng thấp bé, sau khi chần chờ một lúc, nàng liền nói nhỏ “Ta... đi vào nhé.”

Không có ai đáp lại nàng.

Bao gồm cả cái hệ thống đang giả chết kia.

Vào đi.

Ninh Ninh nắm vạt áo trong gió lạnh, sau đó bàn tay vươn ra, nhẹ nhàng đặt lên cánh cửa đang khép hờ của căn phòng kia.

Sở dĩ hôm nay nàng có thể đi đến bước đường này, mọi thứ đều là ngoài ý muốn.

Dù gì cũng từng đọc qua nhiều tiểu thuyết như vậy, Ninh Ninh đối với việc xuyên sách này xem như là ‘nằm trong dự kiến’.

Cuốn tiểu thuyết này có tên là “Kiếm phá Thương Khung”, đây chính là bốn chữ Hán đơn giản nha, sẽ khiến cho người vừa nhìn liền chỉ nghĩ đây đơn thuần là một cuốn tiểu thuyết cổ đại không có miếng khí chất sảng văn, nhưng không, đây chính là một cuốn sảng văn chính hiệu, sảng đến vui vẻ, sảng đến không thể nào che giấu.

*Sảng văn : là tiểu thuyết mà trong đó nhân vật chính làm mọi điều đều thuận lợi, đánh đâu thắng đó, thăng cấp nhanh chóng.

Hơn nữa đây chỉ là tên truyện thôi, nếu phải đặt tên cho các phần của cuốn tiểu thuyết này, đại khái sẽ có bốn mục :

Đầu tiên là [Kiếm Tôn chuyển thế mất đi ký ức].

Nam chủ Bùi Tịch vốn là thượng cổ Kiếm tiên toàn năng đầu thai, tiên kiếm nhập thể, thiên phú bất phàm.

Mặc dù không có ký ức về bản thân là Kiếm Tôn, tuy nhiên nhờ có bàn tay vàng mở đường, hắn cứ như thế nước chảy thành sông, trở thành đệ nhất kiếm tu, sau đó vũ hóa thành tiên.

Thứ hai [Tuổi thơ bất hạnh].

Nhưng mà mọi người cũng biết rồi đấy, để thuận lợi cho việc vả mặt tuyến nhân vật phụ, phần đầu của sảng văn sẽ luôn luôn miêu tả vai chính thảm như thế nào, cái gì mà xuất thân nghèo khổ, mất hết tu vi, hay trở thành thế thân,... quyển sách này cũng không ngoại lệ.

Cha của Bùi Tịch vốn là một ma tu, hắn là kết quả của một đêm xuân ở nhân gian của người kia, mà người cha đó, từ sau một đêm kia liền không thấy bóng dáng, cho đến khi kết thúc toàn văn cũng chưa từng xuất hiện.

Phải sinh ra một thứ ‘Tiện chủng’, mẹ của Bùi Tịch đối với hắn-đứa nhỏ hủy hoại danh tiết của nàng ta- đương nhiên là không tốt, nàng ta thường xuyên xem hắn là người cha ma tu kia, sau đó đổi rất nhiều hình thức ngược đãi khác nhau để đối đãi.

Loại tuổi thơ dị dạng này là nguyên nhân trực tiếp hình thành nên tính cách quái gỡ lạnh nhạt, hung ác nham hiểm lại liều mạng của hắn sau này. Về sau, dù hắn đã rời khỏi mẫu thân, gia nhập kiếm phái, hắn vẫn như trước đọc lai vãng lai, không có bạn bè.

Thứ ba [Hậu cung thông cáo : Nam chính không có tế bào yêu đương].

Cho dù Bùi Tịch là kẻ tính cách quái gỡ, nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho việc 99% nhân vật nữ đều có hảo cảm với hắn.

Nghe nói nam chủ anh tuấn phi phàm, vô luận là băng mỹ nhân Kiếm tông sư tỷ, hay là xinh đẹp kiều mị - yêu nữ ma đạo, chỉ cần gặp hắn đều sẽ “gương mặt không tự chủ được đỏ lên, tim đập thình thịch”.

Cuối cùng là do bản thân nam chính quá hot, hay mấy nữ nhân kia có bệnh tim khó nói, vấn đề này Ninh Ninh không tài nào hiểu hết được.

Điều duy nhất nàng có thể khẳng định, Bùi Tiếu chính là tự tay đem hoa đào xung quanh hắn bóp nát hết, sau đó ở phần kết truyện rũ bỏ hồng trần, một mình phi thăng. Cái đó, hoàn toàn là bộ dáng ‘ta rất cao quý nha, các ngươi không xứng’.

Thứ tư [Pháo hôi & Người hỗ trợ].

Đây mới là cái đề tài bi thương trầm trọng.

Ninh Ninh vừa nghĩ đến vấn đề này, trong lòng nước mắt rơi xoành xoạch, nói đến nói đi, cuối cùng cũng nói đến nàng rồi.

Dựa theo kịch bản sảng văn này sẽ có vô số người giúp đỡ nam chính, nào là đưa binh khí có cơ duyên, hay là chỉ điểm cho hắn, giúp kiếm pháp của hắn tiến bộ, mà Ninh Ninh, lại thuộc loại thứ ba.

Ác độc nữ phụ.

Nguyên chủ cũng tên Ninh Ninh, là đệ tử chân truyền của kiếm phái trưởng lão - Thiên Tiện Tử, sinh ra trong gia đình khá giả, từ nhỏ đến lớn nhận hết yêu thương của người nhà, tính cách phát triển thành ích kỷ, xấu xa.

Hiện tại đang là thời kỳ thịnh thế an nhiên, các phái văn, võ, thuật tu tiên trăm phái đều tranh nhau xuất hiện và phát triển, Ninh Ninh bái sư Huyền Hư phái, cũng là đệ nhất kiếm phái bấy giờ.

Bản thân nàng thiên tư thông minh, trong đại hội bái sư, Thiên Tiện Tử liếc mắt một cái đã nhìn trúng nàng, liền nhận làm đệ tử. Vị sư tôn này thực lực cao thâm, tính tình cô độc, nếu tính cả Ninh Ninh cũng chỉ có bốn đệ tử chân truyền.

Nguyên chủ một đường thuận buồm xuyên gió, ở sư môn cũng nhận hết sủng ái, lại không nghĩ đến một ngày sẽ gặp biến cố.

Huyền Hư phái mỗi năm sẽ tổ chức đại hội tỷ thí vào mùa xuân, tất cả đệ tử tông môn thay nhau lên đài bàn luận tài nghệ. Nguyên chủ tâm cao khí ngạo, hoàn toàn không đem người khác để vào mắt, không ngờ lần này lại bị phân làm đối thủ của Bùi Tịch.

Bùi Tịch mang huyết mạch không thuần khiết, kiếm ý bị ma khí áp chế hơn phân nửa, cho nên năm đó trong buổi lễ tuyển chọn biểu hiện quá bình thường, bị phân làm đệ tử ngoại môn.

Nhưng vai chính thì vĩnh viễn là vai chính, cho dù bần hàn, cũng chỉ là bước nhạc dạo đầu cho liên khúc nghịch tập. Thông qua quá trình không ngừng tu tập, Bùi Tịch dần dần học được cách thu liễm ma khí, lộ ra kiếm khí sắc bén không gì đỡ nổi. Bí mật này người ngoài không có ai biết được, chỉ có hắn mới cảm nhận được sự thay đổi của bản thân, chờ một ngày kia giả heo ăn hổ.

Mà nguyên chủ, chính là con hổ đầu đàn kia.

Quá thảm, thật sự quá thảm.

Nếu nàng chiến đấu toàn lực, trận chiến kia nhất định sẽ không thua.

Nhưng tiểu cô nương chướng mắt tên đệ tử ngoại môn thiên phú bình thường kia, chỉ dùng năm phần thực lực, chờ đến khi phát hiện đối thủ thực lực không bình thường đã lâm vào thế thua cuộc, không có cách nào chống đỡ.

Bại bởi hắn, tiểu cô nương trực tiếp bị đả kích.

Ninh Ninh chính là tại thời điểm này xuyên qua.

Dựa theo cốt truyện, nàng phải đi theo con đường của nữ xứng, không chỉ không ngừng ở bên cạnh nam chủ tìm đường chết, còn phải mặt dày lăn lộn bên cạnh các nhân vật khác, đến khi cốt truyện kết thúc thì mới ngừng.

Bây giờ chính là bước tìm đường chết đầu tiên, chính là lúc sau khi kết thúc cuộc tỷ thí, nàng tìm đến chỗ ở của Bùi Tịch, sau đó nhục mạ hắn.

Cái hệ thống mang nàng đến đây đã nói như này “Ngươi ngẫm lại xem, ngươi chính là đệ tử đứng thứ ba cả kiếm tông, thế mà ở cuộc thi lại bị một đệ tử đứng thứ ba từ dưới đếm lên hạ gục, ngươi nói xem có tức hay không, có muốn trả thù hay không ?”

Ninh Ninh chưa thử qua bao giờ.

Ninh Ninh từ năm này sang năm khác đều là một bạn học hiền lành khiến người ta bớt lo.

Hơn nữa từ nhỏ đến lớn nàng một từ thô tục còn chưa nói qua, càng đừng nghĩ đến việc khi dễ người khác.

“Ngươi không cần có cảm giác tội lỗi nha.”

Hệ thống an ủi nàng “Vai ác cũng là tuyến nhân vật rất quan trọng trong truyện mà! Ngươi ngẫm lại xem, nếu ngươi không khi dễ nam chủ, hắn sẽ không liều mạng tu luyện để vượt qua ngươi; không liều mạng tu luyện thì tu vi sẽ không tăng tiến nhanh; với tính cách đó của hắn ở Tu Chân giới, tu vi không tăng tiến làm sao có thể cải mệnh, còn không biết khi nào sẽ bị người ta hại chết.”

Cuối cùng còn đề cao giọng, giáng cho Ninh Ninh một búa.

“Thiên chi kiêu tử a! Nam chủ a! Sẽ bởi vì ngươi không chịu khi dễ hắn mà xong đời, ngươi nhẫn tâm sao!”

Cái ngụy biện này, cũng quá tà thuyết nha!

Nhưng mà Ninh Ninh thực không có tiền đồ mà bị nó thuyết phục, nàng thấy mình đúng là đồ cỏ đầu tường không kiên định.

Rốt cuộc thì trong tiểu thuyết, hành vi tìm chết của nữ xứng không chỉ không làm cho nam chủ có thương tổn gì, lại còn có thể giúp hắn vô duyên vô cớ có được các loại bảo vật hộ thân.

Ngược lại là bản thân nàng đều lãnh hậu quả thực thảm, mỗi lần đều chật vật đến không xuống đài được.

Thế nên ngay từ đầu, mỗi khi đọc đến đoạn nữ phụ có âm mưu gì, Ninh Ninh sẽ không tự chủ được mà ảo tưởng : Tốt, xem nam chủ vả mặt cô như thế nào.

Thấy nàng có thái độ hòa hoãn, hệ thống lại nói tiếp “Quan trọng nhất là, chờ đến khi cốt truyện hoàn thành, ký chủ, bản hệ thống sẽ hỗ trợ ngươi thoát thân, lấy một thân phận mới ở thế giới này sinh hoạt lại từ đầu. Đời trước chết một cách dễ dàng như vậy, ký chủ hẳn là không cam lòng đúng không?”

Những lời này vừa nói ra Ninh Ninh liền yên lặng, không còn lời gì để nói.

Trong thế giới thực, nàng vì bị bệnh nặng mà qua đời.

Ở tuổi 17 bị ung thư dạ giày giai đoạn cuối, cả người đau nhức nằm trên giường bệnh, thân không thể động, miệng không thể nói, ngay cả thở thôi cũng đều mất rất nhiều sức.

Hệ thống nói không sai, nàng không cam lòng chết sớm như thế.

Ninh Ninh cũng không phải là kiểu người thích ra vẻ, lập tức đồng ý “Được, cảm ơn hệ thống, ta sẽ nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ.”

Vì thế, nàng vẫn đến chỗ ở của nam chính Bùi Tịch.

Đệ tử ngoại môn khác với đệ tử chân truyền, đệ tử chân truyền mỗi người đều có một tiểu viện riêng biệt, mà đệ tử ngoại môn chỉ có thể ba người ở chung một phòng. Đây cũng là việc trực tiếp dẫn tới chuyện Bùi Tịch bị bạn cùng phòng không kiêng nể gì mà khi dễ.

Hắn xuất thân nghèo khổ, lớn lên ở nông thôn, thiếu kiến thức, chưa trải sự đời. Huống hồ Bùi Tịch trong cơ thể có ma khí, là huyết mạch của ma tu, cũng là huyết thống bị kì thị nhất trong Tu Chân giới.

Bọn họ chê cười hắn là tạp chủng huyết mạch dơ bẩn, cũng thường xuyên ức hϊếp hắn, cho đến hôm nay, hắn ở trong đại hội tỷ thí thể hiện tài năng của mình...

Hiện giờ còn đang trong lúc ăn tối, đa số đệ tử đều không có trong phòng ở, Ninh Ninh đứng ở trước cửa lại nghe thấy bên trong có âm thanh phát ra.

“Nói mau, ngươi đã dùng thủ đoạn bỉ ổi gì ? Chỉ là một phế vật, sao lại có thể trong một thời gian ngắn tiến bộ như vậy?”

“Chúng ta đã lục soát quần áo của hắn rồi, không phát hiện ra có đồ vật gì bất thường.”

“Tiểu tử thúi, dám đánh ta? Ta đánh chết ngươi.”

Một lúc sau tiếng nói từ từ nhỏ dần, nàng cũng không nghe rõ là nói cái gì, chỉ có thể mơ hồ nghe ra tiếng đấm đá xuất phát từ bên trong phòng đặc biệt lớn.

Mắt thấy bên trong đã không còn tiếng động, Ninh Ninh lo lắng nam chủ bị đánh chết, bàn tay liền dùng lực đẩy cửa vào trong.

Tiếng cửa mở kẽo kẹt vang lên, ánh tà dương bất chợt ùa vào, có điểm giống như vết máu loang lổ trên nền nhà. Dưới ánh sáng hoàng hôn cùng ánh nến mờ nhạt, nàng ngay lập tức thấy rõ cảnh tượng trong phòng.

Tổng cộng có ba người.

Đệ tử áo trắng đưa lưng về phía nàng, người đó đứng ở một bên, không hiểu vì sao mà cả người phát run, đến khi quay đầu lại, trong mắt nồng đậm hoảng sợ, giống như gặp phải hồng hoang mãnh thú.

Thiếu niên mặc đồ đen cầm kiếm đứng một bên, mũi kiếm nhắm vào yết hầu của một kẻ khác. Lúc đẩy cửa vào, Ninh Ninh đúng thời điểm nghe được dư âm trong lời nói của hắn, lạnh lẽo đến khϊếp người “... Ta không ngại gϊếŧ ngươi.”

Hắn nói xong liền nhấp môi, quay đầu; đôi mắt đen nhánh tràn ngập lệ ý, sát khí mười phần.

Kẻ bị chĩa kiếm kia ngồi dựa vào góc tường, hiển nhiên là mới bị đánh, mặt bên phải bị sưng lên, quần áo tóc tai cũng bị rối loạn.

Kẻ kia hình như rất đau đớn, cổ họng phát ra vài tiếng khàn khàn thở dốc, âm cuối còn run lên không ngừng.

Đệ tử trong phòng có ba người, ngoại trừ Bùi Tịch, hai người còn lại tất nhiên là kẻ thường xuyên khi dễ hắn.

Nàng nhớ trong đó có một kẻ thường mặc đồ trắng tên Nhϊếp Chấp, như vậy, người cầm kiếm đó hắn là một nam xứng khác tên Thẩm Ngạn Kiều, vậy tên tiểu tử đáng thương hề hề trong góc kia...

Nam chủ cũng sẽ có lúc chật vật như vậy, cho nên...

Ninh Ninh suy nghĩ, là một ác nữ xứng chức, tại thời điểm này, có phải nàng nên nói chút gì không nhỉ ?

Có muốn ta gia nhập nhóm ức hϊếp người của các ngươi không ?

Buông nam chủ ra a, để ta !

Nàng trong lòng đã hình thành ý tưởng, vì vậy đối với ba ánh mắt vừa chiếu đến đây cũng không chút nào hoảng loạn, mà là làm ra vẻ nhướng mày cười : “Sao lại ngừng ? Tiếp tục a.”

Cái biểu tình như nhìn thấy rác rưởi này, giọng điệu cao cao tại thượng này.

Tuyệt !

Ninh Ninh với bọn họ nhập môn cùng năm, hơn nữa nàng còn là đệ tử chân truyền của Thiên Tiện Tử, Nhϊếp Chấp ngay lập tức liền nhận ra thân phận của nàng “Ngươi, ngươi là...”

Kỳ lạ, tên này vì sao lại có biểu cảm sợ hãi thế, giống như sau lưng hắn có sói đuổi theo vậy.

Chẳng lẽ là do hành vi ức hϊếp đồng môn bị phát hiện, cho nên thấy chột dạ à ?

Nhưng mà người tên Thẩm Ngạn Kiều kia sắc mặt lại rất bình thường, hắn nhíu mày một cái, đáy mắt hiện lên tia bạo ngược “Ngươi tới đây làm gì?”

Đủ mãnh, đủ lãnh khốc, vừa nhìn một cái liền biết là thiếu niên bất lương.

Thật ra người này lớn lên còn khá đẹp, mặt mày tuấn lãng, mũi cao thẳng, có điều vừa nhìn qua thì có chút hung dữ.

Ninh Ninh nhìn thẳng hắn một cái, sau đó chỉ chỉ về nam chính đang ngồi bệt dưới đất “Ta đến tìm hắn.”

Nhận thấy đối phương có vẻ không hiểu, nàng liền nhẹ nhàng đi đến trước mặt nam chủ.

Gương mặt tuyệt sắc trong lời đồn kia hiện tại bị đánh bầm dập, đã không thể thấy được hình dạng vốn có. Nàng âm thầm tiếc hận một tiếng, mười phần nghiêm túc mà suy nghĩ.

Nhân vật Ninh Ninh trong nguyên tác kia đã nói thế nào nhỉ ?

“A, bị đánh rất thảm nha.”

“Ngươi hẳn là đang thắc mắc vì sao ta đến đây nhỉ. Cũng không nhìn xem bản thân mình là ai, chỉ là một tên đệ tử ngoại môn cũng dám trêu chọc ta?”

“Cùng là đệ tử Huyền Hư, ngươi thế nhưng lại ở bên ngoài làm mất thể diện đồng môn của mình. Nếu không phải niệm tình chúng ta cùng là đồng môn, hôm nay ta sẽ gϊếŧ ngươi rồi.”

“Nói thật đi, ngươi rốt cuộc đã động ta động chân cái gì rồi?”

Nguyên chủ không tin chính mình sẽ bị đệ tử ngoại môn đánh bại, đương nhiên sẽ cho rằng Bùi Tịch đã đùng ám chiêu, nhờ gian lận mới có thực lực thắng nàng.

Ninh Ninh chỉ nói ra vài câu mà nàng cho rằng có tính đả thương người, còn mấy từ ‘phế vật’, ‘tạp chủng’ gì đó cùng những từ ngữ thô tục đều tỉnh lược hết, nói ra sợ dơ miệng.

Nàng xem như bản thân đã hoàn thành xong lời kịch, góp một tiếng trống cổ vũ tinh thần hăng hái ức hϊếp người khác; nói xong còn không quên hừ một tiếng, cái cằm trắng nõn kiêu ngạo nhấc lên, liếc Thẩm Ngạn Kiều đang đứng bên cạnh : "Đến lượt ngươi.”

Ninh Ninh nhếch miệng cười, muốn luận lòng dạ độc ác, còn phải xem vị huynh đệ nam xứng ác bá này.

Nhưng có lẽ là nàng diễn giống như thật.

Thiếu niên áo đen môi mỏng còn chưa có mở ra, nam chủ nằm ở góc tường liền phát ra tiếng khóc tê tâm liệt phế, quỷ khóc thần sầu, hai mắt sưng vù ngập nước “Đúng... Đều là ta sai ! làm ơn tha cho ta đi !”

Ninh Ninh : ?

Từ từ.

Nam chủ, ngươi đang làm cái gì vậy nam chủ?! Trong sách không phải miêu tả ngươi “cho dù bị lửa luyện ngục đốt ba ngày ba đêm, cũng không hé răng xin tha” sao! Sao bây giờ nàng mới giáo huấn hắn vài câu, hắn liền khóc thành cái dạng này ?

Nàng đáng sợ đến thế sao?

Ninh Ninh bị phản ứng của hắn làm cho ngốc luôn, lại nghe đối phương nức nở nói tiếp “Đây đều là kế của ta, xin ngươi đừng nói cho trưởng lão! Kiếm của Bùi Tịch là do ta trộm, hại hắn chỉ có thể sử dụng một thanh phá thiết kiếm đi tỷ thí ở đại hội tông môn... Đều là lỗi của ta, tha ta đi!”

Kiếm của Bùi Tịch.

Là hắn trộm?

Người này không phải Bùi Tịch ?

Ninh Ninh rốt cuộc cũng cảm nhận được cảm giác trong lòng có một vạn con thảo nê mã chạy qua là như thế nào, ngay cả hít thở cũng sắp không thông rồi.

Nếu tên bị đánh này không phải nam chủ, vậy....

Nàng miễn cưỡng duy trì nụ cười xấu hổ mà không mất lễ phép kia của mình, nghiêng đầu nhìn thiếu niên áo đen đang cầm kiếm kia.

Gương mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan xinh đẹp biểu tình lạnh lẽo; khi ánh tà dương kiêu chiếu trên người hắn, làn da trắng như bạch ngọc không tỳ vết dần bị nhuộm đỏ, lại thêm phần lạnh lùng quái đản.

Tầm mắt nàng dừng lại ở đôi mắt phượng kia, đuôi mắt xinh đẹp, tròng mắt đen kịt lộ rõ vẻ âm u, giống như đầm nước sâu không thấy đáy.

Bên dưới đuôi mắt phải, là cái mà tiểu thuyết nhắc đến hàng trăm lần của Bùi Tịch...

Nốt ruồi son.

Ninh Ninh : Đáy - lòng - lạnh - lẽo.

Ông trời muốn gϊếŧ nàng mà.

Nàng có lẽ, ừm, hình như là, nhận nhầm người.

Kẻ ngã dưới đất kia mới là nam xứng ác độc Thẩm Ngạn Kiều.

Khó trách khi nàng mới vừa vào lại nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của Nhϊếp Chấp. Người ta không phải sợ nàng, mà là sợ kẻ đang cầm kiếm phản kháng, khí thế như Tu la - Bùi Tịch.

Cho nên, cốt truyện hiện giờ là như thế nào...

Nam chủ không che giấu thực lực, đương trường có ý muốn gϊếŧ đồng môn thường ngày muốn khi dễ hắn, còn cực kì có tác phong của vai ác, lấy kiếm kề vào cổ người ta.

Mà nàng thì sao, tác giả viết nàng là nữ phụ ác độc, ở thời điểm nam chính đang xử lý kẻ xấu nhục nhã hắn, dùng lời nói lạnh nhạt dạy dỗ tên tiểu tử đã khi dễ hắn.

Đây là chuyện nam chủ với nữ phụ ác độc nên làm hả ?

Mắt thấy sắc mặt nhìn không đúng, Nhϊếp Chấp đứng ở một bên cảm thấy kinh hồn táng đản.

Hắn và Thẩm Ngạn Kiều ghen ghét Bùi Tịch trong đại hội tông môn bộc lộ tài năng, cho rằng tiểu tử kia nhất định là dùng thủ đoạn đen tối, vì thế mới đem hắn nhốt trong phòng, định giống như bình thường khi dễ hắn.

Không nghĩ đến Bùi Tịch thế nhưng lại phản kháng, trong nháy mắt đem Thẩm Ngạn Kiều đánh ngã ra đất.

Càng không ngờ tới nữa là, đệ tử chân truyền của Thiên Tiện Tử trưởng lão lại nửa đường mở cửa bước vào.

Từ trước đã nghe danh vị đại tiểu thư này tính cách quái đản, ương ngạnh thành tính, hiện giờ lại hạ mình, vì Bùi Tịch mà ra mặt. Việc này kêu là cái gì? Tuyệt đối là yêu a!

Thiếu nữ ương bướng tài năng lại nhất kiến chung tình, đối với thiếu niên xa lạ đả bại mình nảy sinh tình yêu sâu sắc, chẳng những một đường đuổi theo người ta đến tận chỗ ở, lại không chút do dự dạy dỗ đồng môn dám khinh nhờn hắn.

Sớm đã nghe nói cái loại thiên chi kiêu nữ này sẽ nhất kiến chung tình với người đánh bại nàng, xem ra, thoại bản viết cũng không có giả.

Nhϊếp Chấp kinh sợ, trong đầu toàn là nghĩ đến chuyện tình xưa ngược luyến viết về Ninh Ninh si tình đau khổ yêu đồng môn Bùi Tịch nhưng không có được. Bản thân làm nữ chính trong mẫu truyện xưa, Ninh Ninh, hoàn toàn không biết việc này.

Nàng chỉ cảm thấy, toang rồi.

Nàng đã hứa với hệ thống sẽ hoàn thành nhiệm vụ, kết quả thì hay rồi, trời sụp đất nứt, cốt truyện biến đổi đến mẹ cả tác giả cũng không nhận ra.

Này, không được nha.

Đã hứa với người ta nhất định phải làm tốt, cho dù chỉ là nữ xứng đóng vai ác, cũng phải kính nghiệp.

“Ta không phải cố ý tới giúp ngươi.”

Nguyên chủ đã gặp Bùi Tịch, cho nên nàng không thể lấy cái cớ ‘nhận nhầm người’ được. Ninh Ninh cắn răng nói ra những lời này, có thể vì cảm xúc hối hận đan xen, lời nói ra có phần nhu nhu nhược nhược.

Lời nàng nói đều là sự thật, nhưng rơi vào tai mấy người ở đây, lại mang ý nghĩa khác.

Nhìn thấy vành tai thiếu nữ ửng lên một màu đỏ nhạt, Nhϊếp Chấp run bần bật.

Nói mấy câu liền đỏ mặt, lại còn muốn nhanh chóng phủi sạch quan hệ với Bùi Tịch, nhìn là biết ngay thiếu nữ ngạo kiều. Nếu không phải tới đây giúp hắn, hà tất phải nói mấy lời kia với Thẩm Ngạn Kiều ?

Bùi Tịch mặt không biểu tình, Nhϊếp Chấp đứng một bên suy tư.

Ninh Ninh cảm thấy không khí có chút không thích hợp, dưới ánh mắt đen nhánh còn chưa tan lệ khí kia, không phục mà bổ sung.

“Ngươi nghe cho kỹ, hôm nay ta ở buổi tỷ thí bị ngươi đánh bại, đó là do ta dùng không đến một nửa công lực. Ngươi đừng có đắc ý, sớm muộn gì ta cũng thắng ngươi !”

Đây là lời nguyên chủ trong sách đã nói.

Nhưng lời này vừa nói ra, Nhϊếp Chấp lại lộ ra vẻ mặt ‘thì ra là thế’.

Hắn vốn nghĩ Ninh Ninh bại dưới tay Bùi Tịch sau đó mới có ý với người ta, nhưng mà xem mấy lời nay, tiểu tổ tông này đối với Bùi Tịch là tình sâu ý trọng đó nha.

Chỉ vì để tên tiểu tử kia có thể thắng tại hội tỷ thí, nàng vậy mà dùng có năm phần công lực, năm phần a! Vì tình yêu, đến cả vinh dự của một kiếm sĩ cũng không màng, đây là kiểu hy sinh vì tình lớn !

Đệ tử chân truyền không hổ danh là đệ tử chân truyền, ngay cả theo đuổi người ta cũng toát tục như vậy.

Nếu như nàng biết bản thân nàng cũng từng hung hăng khi dễ ý trung nhân của mình...

Nhìn Thẩm Ngạn Kiều đang bị Bùi Tịch chĩa kiếm đã khóc đến lệ rơi đầy mặt, Nhϊếp Chấp lo lắng bản thân sẽ giẫm vào vết xe đổ của hắn, không bằng trong lúc đôi trẻ còn đang tán tỉnh đánh yêu, chạy khỏi chốn thị phi nguy hiếm này.

Vì thế hắn suy tư trong chốc lát, sau đó hạ giọng, lấy lòng mà cười “Xin lỗi, ta có phải nên đi trước một bước hay không?”

Vì để Ninh Ninh vui vẻ, vừa dứt lời hắn còn không quên thêm một câu “Hai vị trời sinh một đôi, trai tài gái sắc, thực khiến người ta hâm mộ không thôi. Ta nếu tiếp tục lưu lại đây, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng hai vị phát triển tình cảm.”

Lời hắn nói ngữ âm điêu luyện, tình cảm phong phú, nhưng mà lời này chính là lời phủ định lớn nhất đối với sự chuyên nghiệp của một nữ xứng như nàng nha; hắn có thể nói là vừa nói vừa uốn éo như nhảy Disco, gương mặt tươi cười như một đóa hoa cúc, tùy thời liền có thể bay lên trời, kề vai sát cánh cùng mặt trời luôn.

Ninh Ninh lập tức thấy ủy khuất.

Làm ơn, cầu tôn trọng thân phận nữ xứng vai ác của nàng chút đi, ai cần cùng nam chủ phát triển tình cảm chứ !