Chương 3: Mặt trời lên cao cũng bị cưỡng chế làm cho thoải mái

Chương 3: Mặt trời lên cao cũng bị cưỡng chế làm cho thoải mái

Ôn Tử Mặc luôn có thói quen dậy sớm tập thể dục, nhưng hôm nay lại không thể dậy được vì suốt đêm bị ác mộng quấy rầy.

Thật xấu hổ khi nói rằng bản thân đã mơ thấy mình bị một người đàn ông mà cậu không quen biết đυ. suốt một đêm.

Giấc mơ đó rất thật.

Ôn Tử Mặc cử động phần thân dưới có chút đau nhức sưng tấy, cậu ngơ ngác mở mắt ra, nhìn thấy một người đàn ông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm bên cạnh.

Ôn Tử Mặc dụi mắt không tin nổi, nghĩ rằng mình vẫn đang trong giấc mơ nực cười đó.

Nhìn thấy người đàn ông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt, tấm ga trải giường lộn xộn và cơn đau rát phía sau, cậu lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Ôn Tử Mặc tức giận duỗi chân đá người đàn ông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ vẫn đang ngủ say bên cạnh ra khỏi giường.

"Rầm!" Một tiếng vang lên, Ôn Tử Mặc càng nghĩ càng tức giận, mặc kệ bản thân vẫn đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nhấc chân hướng về phía tên kia.

Chưa kịp đá, người đàn ông kia đã dùng một tay nắm lấy đôi chân trắng nõn nhưng khỏe mạnh của cậu.

"Tối qua còn chưa muốn đủ sao? Sáng sớm lại phát da^ʍ cái gì?"

Người đàn ông dùng sức kéo mạnh, đem hai chân tách ra, côn ŧᏂịŧ nhìn hậu huyệt nhỏ sưng tấy đỏ bừng đêm qua bị đυ. qua lại ở ngay trước mắt mà cương cứng lên.

Ôn Tử Mặc từ nhỏ chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy, cậu tức giận muốn dùng chân còn lại đá một cước, không ngờ người này đã chuẩn bị sẵn, hắn tóm lấy chân còn lại của cậu, sau đó nhanh chóng kéo lại, khiến thiếu niên trực tiếp ngã lên người hắn.

"Lại không nghe lời, xem ra lại muốn bị trường phạt phải không? "

Vừa nói, hắn vừa ghé sát vào thân dưới của Ôn Tử Mặc, đầu tiên dụi mũi vào vật cứng, sau đó trêu chọc ngửi ngửi hậu huyệt.

"Ôn thiếu gia, mùi vị còn rất dâʍ đãиɠ nha."

"Mày --!" Ôn Tử Mặc cố gắng giãy dụa, nhưng hắn quá mạnh.

"Bây giờ anh thả tôi ra, tôi sẽ không so đo với anh chuyện tối hôm qua!"

"Phụt! Ha...Đêm qua? Ý Ôn thiếu gia là, cậu khóc lóc van xin được tôi cᏂị©Ꮒ à?"

Người đàn ông không nhịn được mà tiến lại gần phần thân dưới của Ôn Tử Mặc, lè lưỡi liếʍ dươиɠ ѵậŧ đang run rẩy.

Liếʍ láp, mυ"ŧ vào, thỉnh thoảng còn hướng chỗ dâʍ đãиɠ chảy nước kia trêu chọc.

"Ưm~ Đồ vô liêm sỉ, thả tôi ra!"

Người đàn ông không để ý đến cậu, đẩy nhanh tốc độ thỉnh thoảng còn nuốt thứ đó vào miệng, phát ra âm thanh "húp xì xụp".

Xấu hổ cùng kɧoáı ©ảʍ đồng thời xâm chiếm Ôn Tử Mặc, hai chân không khỏi co rút, hai mắt hơi đỏ lên, bộ dáng giống như bị người ức hϊếp, nghiến răng nghiến lợi, không muốn để cho âm thanh đáng xấu hổ này phát ra.

"Ôn thiếu gia, cậu cảm thấy thoải mái thì cứ rên lên như đêm hôm qua vậy!"

Vừa nói, hắn vừa trêu chọc liếʍ lỗ thịt phía sau.

"Ừm ~ đừng làm ở chỗ đó... a ~"

Trước sau bị vuốt ve làm hai chân Ôn Tử Mặc nhũn ra, một dòng chất lỏng nhớp nháp từ phía dưới chảy ra.

"Anh... đủ rồi."

Ôn Tử Mặc đè nén sung sướиɠ, khàn giọng nói.

“Còn chưa đủ.”

Vừa nói, hắn một tay bóp lấy cằm thiếu niên:

“Tôi còn nhớ ngày đó mình giống như một con chó!”

"Anh đến tột cùng là... a... ừm?" Ôn Tử Mặc còn chưa kịp nói xong, đã bị một vật khổng lồ dùng sức chặn miệng lại.

Đột nhiên có vật cứng đâm vào cổ họng, thoang thoảng mùi tanh, Ôn Tử Mặc khó chịu muốn lùi lại một bước. Nhưng người đàn ông đó không cho cậu cơ hội như vậy mà ngược lại còn dùng sức ấn mạnh cậu vào mép giường.

"Muốn cắn? Nếu muốn video của mình tối qua bị tung lên mạng, cậu có thể thử xem."

Người đàn ông nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng động tác lại không hề nhẹ nhàng, hắn dùng sức đâm vào miệng sâu trong cổ họng Ôn Tử Mặc, Sau đó nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cậu một cách thích thú.

Ôn Tử Mặc cảm nhận được vật thể khổng lồ va chạm chảy nước miếng, cổ họng sâu đến khó chịu muốn nôn mửa, nhưng thân dưới lại xấu hổ cương cứng lên.

Dường như hắn cảm nhận được thân dưới của thiếu niên, "Lại cứng nữa? Nhạy cảm quá!"

Hắn tăng tốc, thọc vào trong miệng Ôn Tử Mặc, đồng thời xoa xoa núʍ ѵú nhỏ của cậu. Đầu tiên chà nhẹ nhàng bằng ngón trỏ, sau đó hung hăng kéo mạnh.

"Ưʍ..." Một giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc phóng vào cổ họng khiến Ôn Tử Mặc bật khóc.

Không đợi cậu phản ứng, người đàn ông đã nhắc hai đùi cậu lên, nhìn thẳng vào hậu huyệt mấp máy kia.

"Ừm... chỗ đó đừng làm, không, đừng ~"

Hôm qua xảy ra sự việc vậy là do không tỉnh táo, nhưng hôm nay mặc dù tỉnh táo vẫn khiến Ôn Tử Mặc bình thường ngạo mạn có chút sợ hãi.

Cậu vừa nói chuyện, một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ chưa được nuốt vào đã rỉ ra từ miệng.

"Ôn thiếu gia đang nói đến nơi này sao?"

Người đàn ông đưa tay về phía cái lỗ, như có như không mà xoa nắn.

“Ưm~ đừng~ anh muốn cái gì tôi cũng đáp ứng hết…”

"Thật sao?" Sau đó hắn dùng ngón giữa xoa bóp lỗ thịt, thỉnh thoảng dùng ngón tay đâm vào.

"Thật sự... ừm..., tiền không quan trọng, ừm..., không quan trọng anh muốn gì..."

Ôn Tử Mặc bị chọc ghẹo không chịu nổi, lại có chút ẩm ướt tràn ra từ lỗ sau.

"Vậy Ôn thiếu gia, tôi muốn cᏂị©Ꮒ cậu."

Vừa nói, hắn dùng ngón tay giữa thọc mạnh vào hậu huyệt yếu ớt, ruột thịt ấm áp lập tức ẩm ướt làm ra tư thế chào đón, hung hăng cắn chặt những ngón tay thon dài.

"Anh – đi ra ngoài cho tôi!"

Ôn Tử Mặc cố gắng vùng vẫy thoát khỏi nanh vuốt của người đàn ông, nhưng lại bị hắn không chút thương tiếc đè xuống bên dưới.

"Ôn thiếu gia, cậu đang nói đi ra ngoài, nhưng tại sao phía sau lại mυ"ŧ chặt như vậy?"

Hắn cười khẽ, vừa nghe tiếng nước khuấy động từ phía dưới, vừa tìm kiếm chỗ nhô ra bên trong khiến Ôn Tử Mặc lêи đỉиɦ ngày hôm qua.

“A~ không!” Một lúc sau, vừa tìm được chỗ nhô lên quen thuộc thì tiếng hét của Ôn Tử Mặc cũng vang lên.

Người đàn ông không buông thiếu gia bên dưới ra, ngược lại đưa hai ngón tay vào, dùng sức nghiền vào nơi đó.

“Ừ-hưʍ..., đừng làm vậy~”

"Ưm~ tôi... đã nói, ừm~ đừng làm vậy~"

Ôn Tử Mặc một bên cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ chết người từ tuyến tiền liệt phát ra, một bên xấu hổ kêu ngừng lại.

Cậu cảm thấy dươиɠ ѵậŧ mình cương cứng lên, chảy ra một ít dịch trắng.