Chương 2: Cưỡиɠ ɠiαи

Chương 2: Cưỡиɠ ɠiαи

“Để tôi giúp tiểu Mặc Mặc thoải mái cho.”

Người đàn ông mặc đồ đen luồn tay trái vào đũng quần Ôn Tử Mặc, xoa xoa dươиɠ ѵậŧ nóng hổi mấy lần.

"Ừm~ hừm~"

"Ôn thiếu gia, mới vậy mà cậu đã thoải mái đến chảy nước mất rồi."

Nam nhân cảm nhận được qυყ đầυ Ôn Tử Mặc ươn ướt, đẩy nhanh tốc độ xoa nắn, vừa xoa vừa không quên vuốt ve hai quả trứng nhỏ.

"Ugh~ không ~ không muốn~"

Người đàn ông mặc đồ đen không để ý đến giọng nói nghẹn ngào của Ôn Tử Mặc, chỉ càng ngày càng đưa đẩy tay nhanh hơn, ngón giữa thon dài của hắn chọc vào cái lỗ nhỏ màu hồng phía trên đỉnh.

"Không muốn ~ không ~ Ưm~" Ôn Tử Mặc duỗi chân, cau mày, "Aaa ~"

Một dòng chất lỏng sền sệt màu trắng sữa chảy ra ngón tay của người đàn ông, dính vào khắp nơi giữa hai chân Ôn Tử Mặc.

"Thật dâʍ đãиɠ!"

Người đàn ông ngửi được mùi tanh nhàn nhạt trên đầu ngón tay, nhìn Ôn Tử Mặc đang giãy dụa thở hổn hển, nụ cười càng âm hiểm.

Hắn xé nát chiếc qυầи ɭóŧ màu xám của Ôn Tử Mặc thành từng mảnh, dùng ngón tay trêu chọc cái lỗ săn chắc phía sau của cậu.

Đầu tiên đối với lỗ nhỏ hắn hết xoa lại niết, không đi vào ngay mà trêu chọc thiếu niên hết lần này đến lần khác, khiến thiếu niên rêи ɾỉ khó chịu.

"Hmm~ Khó chịu~ Ừm~"

Người đàn ông mặc đồ đen thăm dò đưa ngón giữa vào trong cửa huyệt, cảm giác có dị vật xâm nhập khiến Ôn Tử Mặc khó chịu, cậu muốn vặn hông để bóp ngón tay khó chịu đó ra, lại không nghĩ càng kẹp chặt ngón tay kia hơn.

"Này! Thật chặt, lẳиɠ ɭơ." Vừa nói, hắn vừa đánh mạnh vào mông Ôn Tử Mặc.

"Ồ ~ đừng ~ đừng đánh ~"

Nói xong, chất lỏng nóng ẩm từ lỗ sau chảy ra, người đàn ông không bao giờ nghĩ rằng thiếu gia kiêu ngạo và độc đoán của nhà họ Ôn trước mặt lại lẳиɠ ɭơ nhạy cảm như vậy.

Hắn lại càng hưng phấn đưa đẩy ngón tay đi sâu vào trong, ngón giữa thon dài giống như một con côn trùng nhỏ, đâm vào lỗ sau mỏng manh của thiếu niên.

Khi ngón giữa chạm vào một chỗ nhỏ nhô lên ở bên trong hậu huyệt, Ôn Tử Mặc nhịn không được rêи ɾỉ lớn hơn. Người đàn ông nhìn thấy như vậy liền hướng chỗ đó đâm chọc.

“Ah~ah~ahhh~”

Nước mắt Ôn Tử Mặc trào ra từ khóe mắt: “Nơi đó…ưm…đừng…” Cậu vùng vẫy, cố gắng đẩy thứ tà ác kia ra khỏi cơ thể mình.

Tất nhiên người đàn ông đó sẽ không để Ôn Tử Mặc toại nguyện, hắn nhanh chóng đâm vào chỗ nhô lên kia.

"Ừ~ không~ không~ không được~"

Ôn Tử Mặc vừa kêu lên, sau huyệt đã tuôn ra một trận dâʍ ŧᏂủy̠, trong nháy mắt biến phần ruột vốn căng cứng trở nên trơn trượt.

"Chậc chậc, Ôn thiếu gia, lỗ sau của cậu thì ra cũng biết chảy dâʍ ŧᏂủy̠ như vậy?"

Hắn trêu chọc, đưa ngón tay dính đầy nước da^ʍ vào trong miệng của Ôn Tử Mặc, giống như đang cắm vào lỗ sau của cậu vậy, ra ra vào vào, đồng thời rút ra những sợi chỉ bạc trong suốt như pha lê.

"Hmm~ Thật khó chịu ~"

Ôn Tử Mặc một bên bị đùa bỡn đầu lưỡi, một bên ngoan ngoãn bám vào cơ thể người đàn ông mặc đồ đen.

“Muốn không?” người đàn ông trêu chọc vật nhỏ dưới thân Ôn Tử Mặc.

"Hmm ~ ừm ~" Hậu huyệt hồng phấn chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, cái miệng nhỏ nhắn vì bị trêu chọc cũng chảy nước bọt.

“Thật dâʍ đãиɠ.”

Người đàn ông một tay đem Ôn Tử Mặc lật thành tư thế quỳ, vì sợi dây gai nên cậu không ngừng vùng vẫy muốn di chuyển.

"Pah! Pah!" Người đàn ông mặc đồ đen vỗ mạnh vào cái mông đang run rẩy hai cái.

"Vùng vẫy cái gì? Như vậy là không có thưởng đâu."

"Ưm~" Ôn Tử Mặc rêи ɾỉ một tiếng, nhưng nghênh đón cậu lại là một cái tát thật mạnh. Sau vài lần đánh làm mông cậu đỏ bừng, người bên dưới cũng trở nên “ngoan ngoãn” hơn một chút.

Người đàn ông đem hậu huyệt của Ôn Tử Mặc kéo căng ra, mơ hồ có thể nhìn thấy phần thịt ruột hồng đỏ, lỗ nhỏ vẫn đang rỉ ra nước da^ʍ.

Hắn không thương hoa tiếc ngọc gì, sau khi dùng ba ngón tay mở rộng, liền cởϊ qυầи, đem côn ŧᏂịŧ đi vào.

“Thật nhỏ, thật chặt.”

Vừa nói, người đàn ông mặc đồ đen vừa xoa nắn núʍ ѵú sưng tấy đằng trước, ý đồ kí©h thí©ɧ cơ thể dâʍ đãиɠ này chảy ra nước da^ʍ để bôi trơn đi vào dễ hơn.

"Ưm~đau~không muốn~"

Bất kể cái lỗ nhỏ có chật đến đâu, côn ŧᏂịŧ khổng lồ vẫn xuyên thủng mà đi vào.

Nam nhân chỉ cảm giác phần thân dưới của mình bị thịt ruột ẩm ướt và ấm áp bao bọc chặt chẽ, "Hừ, chặt quá! Đồ lẳиɠ ɭơ, đừng kẹp nữa ~" Lỗ sau đột nhiên co lại, suýt nữa hắn đã không nhịn được mà xuất tinh.

Người đàn ông mặc đồ đen có chút khó chịu nhìn thiếu niên vặn vẹo khó chịu dưới mình, nắm lấy đôi tay đang bị trói phía sau, dùng sức đẩy mạnh về phía sau, kéo Ôn Tử Mặc lại.

Tiếng nước chảy cùng với tiếng côn ŧᏂịŧ ra vào, tựa như tiếng sóng vỗ vào bờ “Bạch bạch bạch —— bạch bạch bạch.”

"Hmm~ah~ưm~không muốn nơi đó~"

Dường như đυ.ng phải chỗ nhô ra ở huyệt đạo sau lưng, Ôn Tử Mặc thân thể run lên, thanh âm không khỏi cao hơn.

“Thích chỗ này không?” Người đàn ông đùa giỡn dùng sức mà đâm vào nơi đó của cậu mấy lần.

"Ư~à! Uh~ưm~ưm~"

Chỉ trong vài giây, Ôn Tử Mặc trong tiếng khóc đã xuất ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt.

Thấy vậy, người đàn ông đang đυ. sau lưng càng tăng sức lực cùng tốc độ, khi chuẩn bị xuất tinh lại rút côn ŧᏂịŧ ra, hung hăng bắn lên cái bụng trắng nõn mịn màng của Ôn Tử Mặc.