Tiếp đó, Mục nghe Trương Thanh Trúc kể về Viêm Minh.
Bất quá, khi hắn nghe đến Viêm Minh chính là đầu Hoả Kỳ Lân canh giữ gốc Chích Viêm Lân Thảo thì trong lòng có chút chột dạ, dù sao thì kẻ cắp trong lời của Trương Thanh Trúc lại chính là hắn.
"Khụ… Khụ…" Mục ho lên vài tiếng.
Ở phía đối diện, Trương Thanh Trúc do dự một chút, sau đó thì vẫn mở miệng hỏi: "Mục đại ca, có phải… huynh không phải là người trên Đấu La Đại Lục không?"
Nghe thấy vậy, Mục có chút kinh ngạc, đáp: "Ý của muội là…"
Còn chưa đợi Mục nói hết câu, Trương Thanh Trúc lại nói: "Mục đại ca, huynh cũng không cần phải giấu nữa, kể từ khi đại ca và muội tiếp xúc với thần vị, bọn muội đã sớm hoài nghi…"
"Mặc dù bọn muội tiếp xúc không nhiều, nhưng cũng đủ để biết trên Thần Giới không có mấy thứ của huynh như Hắc Đồng Luyện Ngục, Nhật Nguyệt Song Ấn, đan dược,…"
"Mà trên Đấu La Đại Lục lại hoàn toàn không có khả năng xuất hiện mấy thứ này…"
"Lại thêm việc huynh tấn cấp vô cùng chậm, nhưng mỗi lần tấn cập lại gây ra động tĩnh rất lớn…"
"Chính vì vậy mà bọn muội mới…" Nói đến đây, thanh âm của Trương Thanh Trúc càng lúc càng nhỏ, phía sau liền không nghe thấy gì.
Nghe những lời của Trương Thanh Trúc, Mục đáp: "Thanh Trúc, muội cũng không cần khẩn trương như vậy…"
Dừng lại một lát, hắn liền tiếp: "Quả thực, ta không phải đến từ Đấu La Đại Lục, mà là đến một nơi hoàn toàn khác…"
"Quả nhiên là như vậy!!!" Trương Thanh Trúc lẩm bẩm.
"Được rồi, huynh cũng không cần nói nữa, mỗi người đều có bí mật riêng, không cần phải nói ra hết thảy." Trương Thanh Trúc lên tiếng.
"Tốt!!!" Mục lập tức đáp ứng.
Lại qua một lát, cả hai đều im lặng, Mục liền lên tiếng: "Được rồi, hiện tại ta cần phải nói với muội về chuyện của Thanh Ngọc…"
Nghe đến Viêm Thanh Ngọc, Trương Thanh Trúc liền khẩn trương không thôi, vội vàng hỏi: "Mục đại ca, Thanh Ngọc xảy ra chuyện gì???"
"Muội bình tĩnh đi, Thanh Ngọc không có xảy ra chuyện gì… chỉ là ta muốn hỏi xem sao mà thôi." Mục đáp.
Tiếp đó, Mục liền đem chuyện về hệ thống tu luyện giữa tu tiên giới và Đấu La Đại Lục cho Trương Thanh Trúc nghe.
Qua một lát, Trương Thanh Trúc liền hỏi: "Nói như vậy, Thanh Ngọc là người sở hữu linh căn, có thể theo huynh tu luyện?"
"Đúng vậy!"
Dừng lại một chút, Mục lại tiếp: "Bất quá, ta mặc dù biết Thanh Ngọc sở hữu linh căn, thế nhưng vẫn chưa xác định được thuộc tính cụ thể…"
"Muốn xem linh căn của Thanh Ngọc, có lẽ phải chờ thêm mấy năm nữa."
"Việc này…" Trương Thanh Trúc có chút do dự, thế nhưng, nàng lại nói: "Mục đại ca, có thể cho muội vài ngày suy nghĩ không, đợi khi Viêm Minh tỉnh lại, muội sẽ nói với huynh ấy???"
"Tốt, cứ quyết định như vậy!!!" Mục sảng khoái đáp ứng. — QUẢNG CÁO —
Sau đó, Mục lui ra khỏi Dưỡng Hồn Mộc…
***
Bên trong động phủ…
Sau một lúc trầm ngâm, Mục thầm nghĩ: "Thanh Trúc kế thừa thần vị của Băng Thần, mà Lăng Nhi lại cần cỗ lực lượng đó, xem ra về sau phải đi Cực Bắc Chi Địa một chuyến…"
Nghĩ rồi, Mục lập tức bế quan, tiếp tục khôi phục linh lực.
***
Lại trải qua mấy ngày, Mục lại tiến vào bên trong Dưỡng Hồn Mộc.
Lúc này, Viêm Minh cũng đã tỉnh lại, rất nhanh đã đứng bên cạnh Trương Thanh Trúc.
"Mục đại ca…" Viêm Minh lên tiếng chào hỏi.
Ở đối diện, Mục cũng nhanh chóng đáp lễ.
Tiếp đó, Mục liền vào thẳng vấn đề chính…
"Thanh Trúc, việc kia, muội định như thế nào?" Mục hỏi.
"Mục đại ca, muội và Viêm Minh đã bàn với nhau rồi… huynh cứ làm làm theo lời của huynh là được, dù sao thì hiện tại, bọn muội cũng không thể chăm sóc được Thanh Ngọc…" Trương Thanh Trúc đáp.
"Được rồi, vậy Thanh Ngọc cứ giao cho ta, muội và Viêm Thanh cứ an tâm ở nơi này." Mục đáp.
Sau đó, Mục lập tức lui ra khỏi Dưỡng Hồn Mộc.
***
Sau khi đã thương lượng xong với Trương Thanh Trúc, Mục liền uốn người mấy cái, sau đó thì bước ra khỏi động phủ.
Bất quá, khi hắn vừa đi ra bên ngoài, thanh âm của Lôi Ảnh và Viêm Thanh Ngọc liền vang lên…
"Ảnh ca ca, mau mau chạy đến đằng đó…"
"Ảnh ca ca, mau mau dừng lại, muội muốn bông hoa kia…"
"Ảnh ca ca… Ha… Ha… Ha…"
Ở bên ngoài, Viêm Thanh Ngọc lúc này chính là đang ngồi trên người của Lôi Ảnh, hai tay liên tục chỉ trỏ khắp nơi, miệng thì cười đùa khúc khích.
Về phần Lôi Ảnh, đối với việc bị một tiểu nha đầu cưỡi lên người, nó vô cùng buồn bực…
Bất quá, do đây là do mệnh lệnh của Mục, thành ra Lôi Ảnh cũng chỉ an phận, hảo hảo chơi đùa với tiểu nha đầu này. — QUẢNG CÁO —
Nhìn lấy cảnh này, Mục thầm nghĩ: "Quả nhiên là hài tử, những chuyện kia xem ra là đã quên…"
Quả thực, đúng như Mục nói…
Mặc dù khi ở cùng với Lôi Ảnh, thỉnh thoảng Viêm Thanh Ngọc vẫn nhớ đến phụ mẫu, thế nhưng rất nhanh liền biến mất, sau đó liền cùng chơi đùa với Lôi Ảnh.
"Khụ… Khụ…" Mục ho lên mấy tiếng.
Nghe thấy động tĩnh, Lôi Ảnh liền xoay người lại, ngưng thần giới bị.
Bất quá, khi nhìn thấy người đối diện là Mục, hai mắt nó liền sáng lên, vội vàng chạy lại…
"Sư phụ!!!" Lôi Ảnh cúi người một cái.
"Ừm… Xem ra mấy ngày này ngươi làm rất tốt…"
"Được rồi, cứ để Thanh Ngọc cho ta, ngươi mau đi tu luyện đi…" Mục nhàn nhã nói.
Nghe thấy vậy, Lôi Ảnh liền trở nên hưng phấn, trực tiếp rời đi: "Vâng, sư phụ!"
"Ảnh ca ca, huynh ở lại chơi với muội…" Viêm Thanh Ngọc lên tiếng gọi, hốc mắt bắt đầu đỏ hoe.
Mắt thấy Thanh Ngọc sắp khóc, Mục liền đưa tay vào trong túi trữ vật, lấy ra một viên đan dược, sau đó thì đưa ra trước mặt tiểu nha đầu này.
"Thanh Ngọc ngoan, không khóc, mau mau ăn cái này…" Mục bắt đầu dụ dỗ.
Nghe thấy Mục gọi, Viêm Thanh Ngọc liền xoay người lại, hai mắt nhìn chằm chằm viên đan dược trước mặt, hỏi: "Đây là thứ gì? Còn nữa, ngươi là ai?"
"Ta là ai không quan trọng… Quan trọng là cái viên nhỏ này, nó rất là ngon, ngươi có muốn thử không?" Mục lại tiếp tục dụ dỗ.
"Muốn, tất nhiên là muốn…" Viêm Thanh Ngọc đáp.
Rất nhanh, Mục liền viên đan dược này bỏ vào trong miệng của Viêm Thanh Ngọc.
"Oa, thật là ngọt!!!" Viêm Thanh Ngọc thốt lên một tiếng.
"Ha… Ha… Ngon thì ăn đi, ta còn nhiều lắm…"
"Thật vậy sao? Vậy ta muốn nữa…" Hai mắt của Viêm Thanh Ngọc liền sáng lên.
"Đây… Đây…"
Tiếp đó, trải qua nửa ngày, Mục cuối cùng làm thân được với Viêm Thanh Ngọc…
"Vậy người là đại bá của ta sao?" Viêm Thanh Ngọc hỏi.
Mục đáp: "Đúng vậy…"
— QUẢNG CÁO —
Dừng lại một chút, Mục lại đáp: "Bất quá, ta hỏi ngươi một câu, ngươi có muốn trở nên mạnh hơn không?"
"Muốn… Muốn, tất nhiên là muốn…"
"Ta muốn mạnh mẽ như mẫu thân và phụ thân… Sau đó sẽ đi trừng trị bọn ác ôn kia…" Viêm Thanh Ngọc hồn nhiên nói, thế nhưng trong mắt vẫn toát lên một tia bi thương.
"Như vậy thì tốt…" Mục đáp.
Hắn lại tiếp: "Được rồi, ta sẽ dạy cho ngươi cách để mạnh lên… Có điều trước đó, ngươi phải làm một việc."
"Là việc gì?" Viêm Thanh Ngọc nôn nóng hỏi.
"Đó chính là ngươi phải bái ta làm sư phụ, sau đó thì ngươi chính là nhị đệ tử của ta, ta sẽ dạy tuyệt học cho ngươi." Mục đáp.
"Nhưng mà ta không biết bái sư…" Viêm Thanh Ngọc đáp.
"Để ta dạy ngươi là được!" Mục đáp.
Tiếp đó, Mục liền chỉ dẫn Viêm Thanh Ngọc bái sư, hắn cũng nhanh chóng thu thêm đệ tử thứ hai.
"Đệ tử Viêm Thanh Ngọc bái kiến sư phụ!!!" Viêm Thanh Ngọc cao giọng nói, bất quá thanh âm còn có chút non nớt.
"Được rồi, mau đứng lên!" Mục nhàn nhã nói.
"Vâng, sư phụ!!!"
Trải qua một phen dạy bảo của Mục, mặc dù vẫn còn non nớt, thế nhưng Viêm Thanh Ngọc cũng đã làm theo được phần nào, hoàn toàn đạt tới yêu cầu của Mục.
"Thanh Ngọc, về sau Lôi Ảnh chính là đại sư huynh của ngươi, lúc xưng hô phải nhớ kỹ." Mục nói.
"Vâng!!!"
Tiếp đó, Mục lại đưa cho Viêm Thanh Ngọc một bình đan dược, bên trong đều giống với viên đan dược khi trước, sau đó liền để tiểu nha đầu này rời đi.
Ngươi có phải rất muốn biết tại sao Muc không truyền công pháp cho Viêm Thanh Ngọc?
Đáp án rất đơn giản, chính là tuổi tác của Viêm Thanh Ngọc.
Hiện tại, Viêm Thanh Ngọc cũng chỉ mới 4 tuổi, hoàn toàn chưa thể thức tỉnh vũ hồn, thành ra cũng không thể th luyện công pháp của Luyện Khí Kỳ được.
Lại thêm việc Mục muốn để cho tuổi thơ của Viêm Thanh Ngọc được trọn vẹn, không cần phải tạo áp lực cho nàng.
Chính vì thế mà Mục mới để cho Viêm Thanh Ngọc đi đến chỗ của Lôi Ảnh, để cho hai cái đệ tử này làm quen thân phận mới.
"Không biết linh căn của Thanh Ngọc là thuộc tính gì?" Mục thầm nghĩ.