Sau khi đã đem Đường Thần và Thiên Đạo Lưu đánh bay sang một bên, Mục liền đảo mắt xuống phía dưới, thầm nghĩ: "Chết tiệt, chậm một bước rồi…"
Vèo…
Nghĩ rồi, hắn nhanh chóng lao thẳng xuống đống bụi đất kia, lập tức đem linh lực phóng ra xung quanh, đem đống bụi tán ra xung quanh.
Xoẹt… Xoẹt… Xoẹt…
Trong thời gian một cái hô hấp, Mục đánh ra hơn mười cái pháp quyết, lập tức đem linh lực hội tụ lại xung quanh.
Oong… Oong… Oong…
Rất nhanh, hai luồng ánh sáng liền tập trung lên tay của Mục, một lục một đỏ.
Không sai, đây chính là linh hồn của Trương Thanh Trúc và Viêm Minh.
Bởi vì Viêm Minh và Trương Thanh Trúc vừa tự bạo không lâu, thành ra vẫn còn sót lại linh hồn.
Chính vì thế mà nhờ vào Đại Diễn Quyết, Mục mới có thể đem linh hồn ngưng tụ lại một lần nữa.
Bất quá, nếu như Mục chỉ cần chậm một chút, khi hai cỗ linh hồn này đã tan biến, hắn cũng chỉ có thể bất lực.
Quay trở lại hiện tại, sau khi đã đem linh hồn của Viêm Minh và Trương Thanh Trúc ngưng tụ lại, Mục lại phải đối mặt với việc làm sao để bảo vệ hai cái linh hồn này.
Rất nhanh, qua một cái nháy mắt, Mục đã có biện pháp…
Không sai, chính là Dưỡng Hồn Mộc.
Năm xưa, khi đạt được Dưỡng Hồn Mộc, bởi vì bị Ảm Ma sử dụng quá nhiều, thành ra nó cũng chỉ có thể chứa đựng linh hồn mà thôi.
Bất quá, đối với tình hình hiện tại, bao nhiêu đó cũng đủ để cứu lấy Trương Thanh Trúc và Viêm Minh rồi.
Xẹt…
Rất nhanh, Mục đã đem Dưỡng Hồn Mộc từ trong túi trữ vật ra ngoài.
Ngay lập tức hắn liền đem linh hồn của Viêm Minh và Trương Thanh Trúc cho vào trong.
Sau khi xác nhận đã không có gì đáng ngại, Mục liền đem Dưỡng Hồn Mộc thu hồi, sau đó thì ngưng thần giới bị, hai mắt nhìn chằm chằm vào vị trí của Đường Thần và Thiên Đạo Lưu.
Đùng… Đùng… Đùng…
Từ trong đống phế tích, Thiên Đạo Lưu và Đường Thần lập tức bay lên trời, hai mắt nhìn về phía người đã đánh lén bản thân.
Sau khi đã thấy được bộ dáng của Mục, hai người này trong mắt liền loé lên kinh ngạc, sau đó thì từ từ đánh giá.
Thời gian một cái hô hấp liền trôi qua, Đường Thần liền mở miệng: "Mục, thật không ngờ ngươi lại cùng một thuyền với đám tạp nham Đồ Long Tông…"
"Hừ, hiện tại mới chịu xuất hiện rồi sao?" Đường Thần châm chọc nói.
Ở một bên, Thiên Đạo Lưu liền cướp lời: "Cần gì nói nhảm, mau gϊếŧ hắn đi."
"Tốt!!!" Đường Thần đáp ứng.
Ở phía đối diện, hai mắt của Mục đã đỏ ngầu, chậm rãi đáp: "Chiến liền chiến, thật là đúng ý ta."
"Đệ Thất Hồn Kỹ - Vũ Hồn Chân Thân!!!" — QUẢNG CÁO —
"Đệ Bát Hồn Kỹ - Bạo Tạc Thương Khung!!!"
"Đệ Cửu Hồn Kỹ - Hạo Thiên…"
"Sát Thần Lĩnh Vực!!!"
"Đệ Thất Hồn Kỹ - Vũ Hồn Chân Thân!!!"
"Đệ Bát Hồn Kỹ - Thiên Sứ Phán Quyết!!!"
"Đệ Cửu Hồn Kỹ - Thiên Sứ…"
"Thiên Sứ Lĩnh Vực!!!"
Ầm… Ầm… Ầm…
Tất cả các sát chiêu của Đường Thần và Thiên Đạo Lưu đã được thi triển, vô số chấn động hồn lực liền lan ra xung quanh.
Ở một bên, Mục cũng không hề chịu yếu thế.
Vooo…Vooo… Vooo…
Chỉ thấy hắn đã tế ra Phệ Huyết Châu, vô số Huyết Trùng Tam Giai đã bay ra, rất nhanh đã bám lên người của Mục, tạo thành một kiện khải giáp đỏ rực.
Rét… Rét… Rét…
Từ trong Phệ Huyết Châu, đầu Hấp Huyết Chu Hoàng đã xuất hiện, nhanh chóng toả ra khí thế kinh người.
Grào… Grào… Grào…
Ở một bên, Hoả Long Vương cùng Băng Long Vương cũng đã xuất hiện từ trong Nhật Nguyệt Song Kiếm.
Sau khi đã đem toàn bộ khí linh tế ra, Mục liền quan sát xung quanh, âm thầm đánh giá cục diện.
"Hiện tại, Đường Thần và Thiên Đạo Lưu đã là 99 cấp Cực Hạn Đấu La, tu vi của ta căn bản là không thể so lại…"
"Bất quá, hai tên này cũng đã bị thương, hồn lực cũng đã tiêu hao nghiêm trọng, thực lực căn bản là đã giảm đi rất nhiều…"
"Còn ta thì đang ở trạng thái đỉnh phong, nếu như cho bọn hắn một kích chí mạng, chắn chắn sẽ có thể đánh lui được hai tên này…"
Nghĩ là làm, Mục nhanh chóng chuẩn bị cho một đòn quyết định.
Chỉ thấy hắn đưa tay phải lên mi tâm, sau đó thì vận chuyển linh lực, rất nhanh liền rút ra 9 giọt tinh huyết.
Tiếp đó, hắn dùng 9 giọt tinh huyết để làm vật dẫn, trực tiếp thi triển ra thần thông…
"Phệ Huyết Lĩnh Vực!!!"
"Phệ Huyết Kiếm Trận!!!"
"Huyết Tu La!!!"
Ầm… Ầm… Ầm…
Một trận chấn động cực mạnh liền lan ra… — QUẢNG CÁO —
Tiếp đó, một cái hư ảnh khổng lồ liền xuất hiện ở sau lưng của Mục.
Trên trời, một cái trận pháp đã được hình thành, vô số huyết kiếm đã được ngưng tụ, chỉ cần có lệnh của Mục thì chúng sẽ lập tức lao xuống, tấn công vào hai tên kia.
"Gϊếŧ!!!" Mục gầm lên một tiếng.
Lời vừa ra, Phệ Huyết Kiếm Trận liền bắt đầu phát động tấn công, vô số huyết kiếm liền lao xuống…
Rét… Rét… Rét…
Grào… Grào… Grào…
Ở xung quanh, Hấp Huyết Chu Hoàng cùng hai đầu long vương cũng đã lao lên, rất nhanh liền nhập cuộc.
Một hơi thở…
Hai hơi thở…
….
Thời gian hai cái hô hấp liền trôi qua, va chạm cũng đã xuất hiện…
Ầm… Ầm… Ầm…
"Chết tiệt, không ổn…" Mục trong lòng thầm kêu lên.
Chỉ thấy giữa bầu trời, quang mang của Thiên Đạo Lưu dần dần lấn át huyết quang của Mục, chỉ trong chớp mắt đã đem toàn bộ huyết quang tiêu diệt.
"Lại là lực lượng của thần…" Mục trong lòng thầm nghĩ.
Không sai, mặc dù chỉ có một tia mỏng manh, thể nhưng trong sát chiêu của Thiên Đạo Lưu, có tồn tại một chút lực lượng của Thiên Sứ Chi Thần.
Thiên Sứ Chi Thần nổi tiếng là đẩy lùi cái ác, vừa hay huyết quang của Mục cũng là một trong những thứ đó.
Lại thêm việc tu vi của Mục còn thấp hơn một bậc.
Chính vì thế mà mới có chuyện huyết quang của hắn bị tiêu trừ.
Mặc dù tình hình hiện tại là cân bằng, thế nhưng Đường Thần và Thiên Đạo Lưu cũng đã không chịu nổi, ai nấy đều hộc máu.
Phốc… Phốc… Phốc…
"Thiên Đạo Lưu, mau chóng kết thúc đi, ta cũng sắp không trụ nổi rồi…" Ở một bên, Đường Thần lên tiếng nhắc nhở.
"Tốt!!!" Thiên Đạo Lưu đáp ứng.
Vù…Vù… Vù…
Bất quá, khi Thiên Đạo Lưu và Đường Thần chuẩn bị ra tay giải quyết Mục, hắn đã không còn tại nơi này.
Chỉ thấy nhân lúc bụi bay mù mịt, Mục đã đem toàn bộ pháp bảo cùng khí linh thu hồi, sau đó thì thi triển Huyết Quang Độn Thuật chạy trốn.
"Khốn kiếp, lại không bắt được hắn…" Thiên Đạo Lưu có chút buồn bực, nói.
"Tốt rồi, cũng không cần nóng giận. Lần này mục tiêu là giải quyết Đồ Long Tông đã hoàn thành, cũng nên mau chóng quay về…" Đường Thần thận trọng đáp.
— QUẢNG CÁO —
Dừng lại một chút, hắn lại đáp: "Còn về phần tên Mục, lần sau gặp lại thì chính là ngày chết của hắn…"
Nói xong, Đường Thần liền quay người, hướng về Hạo Thiên Tông mà bay đi.
Còn Thiên Đạo Lưu thì cũng nhanh chóng trở về Vũ Hồn Điện.
***
Ở một nơi khác…
Ầm…
Một tiếng động cực lớn vang lên…
Từ trên bầu trời, một luồng huyết quang liền rơi xuống, sau đó thì hoá thành một người thanh niên.
Bởi vì mất đi 9 giọt tinh huyết, thành ra Mục lúc này đã rơi vào trạng thái suy yếu, có thể chống đỡ đến mức này đã là rất tốt rồi.
Có điều, mặc dù nơi này không hề có người, nhưng vẫn rất gần so với nơi vừa nãy, rất dễ bị Đường Thần và Thiên Đạo Lưu phát hiện.
Chính vì thế mà Mục sẽ không chọn nơi này để chạy trốn.
Bất quá, lần này lại khác…
Chỉ thấy sau một tiếng động lớn, từ một bụi cây gần đó, một cái đầu nhỏ nhắn liền lộ ra, sau đó liền thụt lại.
Đối với việc này, Mục tự nhiên là biết, thành ra hắn rất nhanh đã đi vòng ra sau, từ từ tiếp cận người này.
"A…" Một tiếng kinh hô vang lên, Viêm Thanh Ngọc liền xoay người lại.
"Không, mau thả ta ra…"
Mặc cho Viêm Thanh Ngọc dãy dụa, Mục vẫn cứ giữ chặt nữ hài này, sau đó thì trực tiếp bay đi, rời xa nơi này.
Mặc dù hắn có thể cùng Viêm Thanh Ngọc trốn tại nơi này, thế nhưng rất dễ bị Đường Thần và Thiên Đạo Lưu phát hiện.
***
Bên trong động phủ…
"Sư phụ, đây là…???" Lôi Ảnh nhìn Viêm Thanh Ngọc trong tay Mục, trong lòng có chút khó hiểu.
Mục cũng không có nói nhiều, trực tiếp đem Viêm Thanh Ngọc giao cho Lôi Ảnh, sau đó nói: "Ngươi chăm sóc cho tốt, đợi mấy ngày nữa ta sẽ ra ngoài giải thích…"
Nói rồi, Mục liền tiến vào bên trong, lập tức bế quan tu luyện, khôi phục linh lực.
Nhìn lấy một màn như vậy, Lôi Ảnh cũng không thể làm gì khác hơn, chỉ đành chăm sóc nữ hài này trong một thời gian.
"Hy vọng mọi việc đều suôn sẻ…" Lôi Ảnh thầm nghĩ.
Sau đó, nó liền tạo một gian phòng cho Viêm Thanh Ngọc, nhanh chóng đặt nàng xuống nằm ngủ.
Còn bản thân Lôi Ảnh liền bước ra ngoài, bắt đầu tìm kiếm con mồi để mang về cho Viêm Thanh Ngọc ăn.