Chương 5: Muội khống

Không bao lâu sau Thủy Thiên Tình và Sử Đức Thái được người hầu dắt tới bên trong phòng khách của Diệp Cẩm Phong, lúc này ba huynh muội Diệp Cẩm Phong đang ngồi bên trong uống linh trà dùng linh quả.

"Hai vị đạo hữu, mời ngồi!" Diệp Cẩm Phong cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười lễ phép.

"Diệp đạo hữu, vừa rồi là ta quá thẳng lời, mong ngươi đừng để trong lòng!" Vừa ngồi xuống, Sử Đức Thái liền theo ý của Thủy Thiên Tình, chủ động mở miệng xin lỗi.

"Không sao, Sử đạo hữu là quân tử, ta là tiểu nhân, tiểu nhân như ta không ghi hận ngươi đâu, ta tin quân tử thẳng thắng như Sử đạo hữu cũng chẳng để trong lòng." Diệp Cẩm Phong vẫn mỉm cười như cũ, nhưng trong đáy mắt chẳng có ý cười, chỉ có một sự lãnh lẽo cao thâm.

"Được rồi mà Cẩm Phong ca ca, huynh đừng sinh khí mà. Xem như là nể mặt của Thiên tình đi, có được không?" Thủy Thiên Tình ngồi ở một bên, đáng thương hề hề mà năn nỉ nhìn Diệp Cẩm Phong.

Hừ? Nể mặt của ngươi? Ngươi là cái thứ gì chứ? Là nữ nhân muốn gϊếŧ ta? Ta sẽ cho ngươi mặt mũi sao? Chê cười. Ở trong lòng thầm chửi mấy tiếng, Diệp Cẩm Phong chỉ cảm thấy nữ chủ trước mặt mình rất buồn cười.

Nghe được lời nói của Thủy Thiên tình, Diệp Cẩm Ngọc là người nổi đóa đầu tiên. Cái con hồ ly tinh không biết xấu hổ này, cứ giả vờ đáng thương trước mặt ca ca để ca ca mềm lòng: "Thủy Thiên Tình. Ngươi có biết xấu hổ hay không? Ngươi là gì của ca ca ta? Lấy cái thá gì yêu cầu ca ca chừa mặt mũi cho ngươi?"

Nhìn Diệp Cẩm Ngọc nổi trận lôi đình, nữ chủ ủy khuất đỏ mắt: "Tiểu Ngọc, ngươi đừng tức giận vậy mà!"

"Hừ! Ngươi là đồ nữ nhân không biết xấu hổ, trừ bỏ giả vờ đáng thương ra ngươi còn biết làm cái gì? Ta không phải là đám nam nhân đầu đất kia, ta mới không bị người thu mua. Ngươi đừng mong dùng bộ dáng nhu nhược đáng thương đó đến mị hoặc ca của ta ca ta đã nói rồi. Thiên nhai nào thiếu cỏ thơm, về sau huynh ấy sẽ tìm một mỹ nhân xinh đẹp lương thiện hơn ngươi làm đại tẩu của ta. Ngươi là thứ ghê tởm, cút xa ta ra!" Diệp Cẩm Ngọc chỉ vào cửa, không khí mà đuổi người. Nàng nghĩ thầm: Cái thứ hồ ly tinh này Thủy Thiên Tình này, hở chút sẽ giả vờ, cứ dùng chiêu này lừa gạt ca ca.

"Tiểu Ngọc, ta đã làm sai gì sao? Sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy? Ta cùng Cẩm Phong ca ca dù sao cũng là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên mà, ta vẫn luôn là người quan trọng nhất với Cẩm Phong ca ca. Ta không muốn làm tổn thương huynh ấy mà." Nói đến đây, nữ chủ liên nức nở, khóc như hoa lê đái vũ, chọc người khác thương tiếc.

"Diệp Cẩm Ngọc, ngươi mà gì vậy? Đây là đạo đãi khách của Diệp gia các ngươi sao? Ngươi thật quá đáng!" Sử Đức Thái giận dữ đứng dậy, trước tiên là dùng khăn tay lau nước mắt cho Thủy Thiên Tình, sau đó lại bảo hộ mỹ nhân bên cạnh mình.

"Choang.." Diếp Cẩm Phong ném ly nước trong tay xuống đất, tạo ra âm thanh vang vọng, nhắc nhở mọi người rằng chủ nhân chân chính vẫn còn tồn tại.

"Tam thiếu!" Nghe thấy âm thanh ly vỡ trên đất, hai tiểu nha hoàn lập tức bị dọa đến nhũn cả chân, vội vàng quỳ gối trên đát.

"Hức.." Nghe thấy âm thanh Diệp Cẩm Phong quăng ly, Thủy Thiên Tình càng khóc lớn hơn.

"Ca ca!" Nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ đến âm trầm của Diệp Cẩm Phong, Diệp Cẩm Ngọc cắn cắn môi, bất đắc dĩ gọi một tiếng. Trong lòng nàng không khỏi ảo não, nhất định là ca ca tức giận vì mình!

"Đai ca, Ngọc nhi còn nhỏ, lời nói sai khó mà tránh được, huynh đừng để trong lòng. Nó là muội muội huynh nuôi từ bé đến giờ mà!" Diệp Cẩm Văn thân là nhị ca, phải là người đầu tiên mở miệng cầu tình thay muội muội mình.

Nghe vậy, Diệp Cẩm Phong tà tà liếc mắt nhìn đệ đệ một cái, sau đó lại dùng ánh mắt sắc lạnh mà nhìn về nử chũ: "Thủy đạo hữu, Diệp gia bọn ta cũng chẳng có tang sự. Nếu ngươi muốn đến đây chỉ vì khóc tang cho ta, thế thì ngươi có thể đi rồi. Bởi vi ta mới mười sáu thôi, tạm thời chưa chết được!"

"Ta, Cẩm Phong ca ca, ta.." Nghe lời Diệp Cẩm Phong nói, Thủy Thiên Tình choáng váng cả đầu. Đây đâu phải là thứ mà nàng ta muốn nghe. Từ trước đến nay chỉ cần Cẩm Phong ca ca thấy mình khóc sẽ rất đau lòng. Mặc kệ là ai thương tổn chính mình, Cẩm Phong ca ca đều sẽ đòi lại công đạo. Nhưng mà hôm nay sao lại thế? Tại sao lại như vậy?

"Diệp Cẩm Phong, ngươi, ngươi nói hươu nói vượn cái gì đấy?" Đừng nói là nữ chủ, ngay cả Sử Đức Thái còn chẳng tin được Diệp Cẩm Phong lại có thể nói lời như thế.

Nghe vậy, mắt phượng của DIệp Cẩm Phong hơi híp lại, ánh mắt lạnh băng trực tiếp nhìn thẳng vào Sử Đức Thái.

"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Cảm giác được sát ý của Diệp Cẩm Phong, Sử Đức Thái bất giác đổ mồ hôi lạnh toàn thân, sống lưng lạnh toát.

"Sử Đức Thái, lời ta nói hôm nay, phiền ngươi nhớ rõ từng chữ một. Diệp Cẩm Ngọc là thân muội muội của ta, cho dù ngàn vạn không tốt cũng phải do Diệp Cẩm Phong ta dạy nàng mắng nàng. Nhưng mà, người khác nói muội muội ta một câu, chính là tìm chết!" Nói đến đây, hàn ý trên người Diệp Cẩm Phong càng sâu.

"Tai, tai ngươi điếc à? Không thấy nàng ta vũ nhục Thiên Tình sao?" Sử Đức Thái cắn chặt răng, lớn tiếng phản bác. Hắn ta nghĩ thầm, Diệp Cẩm Phong hẳn nên để ý Thủy Thiên Tình nhất mới đúng, sao lại là Diệp Cẩm Ngọc chứ?

"Hừ! Miệng ở trên người muội muội ta, nàng thích nói gì thì nói. Hơn nữa, bất kể muội ấy nói cái gì cũng đúng, vì đó là muội muội của Diệp Cẩm Phong. Là muội muội cùng cha cùng mẹ của ta!" Không có biện pháp mà, kiếp trước Diệp Cẩm Phong là tên muội khống, đời này chỉ e khó mà sửa được tật xấu sủng ái muội muội rồi!

"Ngươi.." Sử Đức Thái kinh ngạc mở to hai mắt, miệng cũng há to, không biết nên nói cái gì.