Chương 2: Đệ Đệ và muội muội

Chương 2: Đệ đệ và muội muội

Ngày hôm sau.

Sau khi suy nghĩ cả một tối, Diệp Cẩm Phong quyết định rời xa nữ chủ, không làm đại ma đầu, cố gắng phấn đấu, sau đó liền ăn mặc chỉnh tề ra khỏi phòng.

“Ca ca, huynh xuất quan!” Vừa nhìn thấy Diệp Cẩm Phong ra khỏi cửa, hai tu sĩ, một nam một nữ liền vui mừng chạy đến đón.

Diệp Cẩm Phong liếc mắt nhìn mỹ thiếu niên mặc thanh y cùng một thiếu nữ mặc váy màu hồng ở trước mặt này, vừa gọi mình là “ca ca” lại còn chủ động đến đó, hiển nhiên chỉ có thể là đôi đệ muội long phượng thai của nguyên chủ. Năm nguyên chủ sáu tuổi thì phụ thân qua đời, mẫu thân cũng mất tích. Chỉ để lại đôi nhi tử nhi nữ này, nhỏ hơn hắn hai tuổi. Đệ đệ hắn tên là Diệp Cẩm Văn, muội muội là Diệp Cẩm Ngọc.

Ba huynh muội từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm đôi đệ muội này đối với Diệp Cẩm Phong rất sâu, mặc dù đến cuối cùng Diệp Cẩm Phong nhập ma, hai người cũng không bỏ cuộc mà đi khắp nơi tìm linh dược, muốn giúp Diệp Cẩm Phong quay về chính đạo. Đáng tiếc thời vận không tốt, đến cuối cùng hai người họ lại vì người ca ca vai ác của mình mà chết thảm trong tay năm nhân vật chính.

“Tiểu Văn, Ngọc Nhi, sao hai đứa lại đến đây?” Nhìn thấy đôi đệ muội vì nguyên chủ mà chết này, Diệp Cẩm Phong nhẹ giọng mở miệng.

“Ca, huynh không sao chứ? Muội rất lo cho huynh!” Nhìn thấy ca ca của mình, Diệp Cẩm Ngọc rầu rĩ hỏi. Nàng thầm nghĩ: Đều là do tiện nhân Thủy Thiên Tình kia không tốt, hại ca ca thương tâm khổ sở như vậy.

“Ca, Thủy Thành của chúng ta nhiều nữ tu xuất sắc như vậy. Huynh không cần quá mức chú ý.” Nhìn huynh trưởng của mình, Diệp Cẩm Văn cũng không khỏi nhẹ giọng trấn an. Đại ca và Thủy Thiên Tình là thanh mai trúc mã lớn lên từ nhỏ, phần tình cảm này vô cùng sâu đậm, lúc trước bị Thủy Thiên Tình cự hôn, chỉ e trong lòng huynh ấy vô cùng khổ sở.

Thấy đôi long phượng thai này lo lắng cho mình như thế, đến mức u sầu đầy mặt, Diệp Cẩm Phong thấy trong lòng vô cùng ấm áp. Đây chính là thân nhân quan tâm nhau. Hăn không phải là nguyên chủ, sẽ không cảm thấy hai người là hài tử vô tri xen vào chuyện người khác. Hắn chỉ biết , trong bộ tiểu thuyết này, người đối tốt với nguyên chủ nhất chính là đệ đệ và muội muội.

“Tiểu Văn, Ngọc Nhi, hai ngươi không cần lo lắng, ca không có chuyện gì. Thiên nhai nơi nào không cỏ thơm? Ca sẽ không đặt truyện ở trong lòng. Hôm nay vừa lúc huynh muội chúng ta rảnh rỗi tụ tập, không bằng đại ca làm chủ, mời các ngươi đến Đăng Vân Lâu, ba huynh muội chúng ta lâu rồi không cùng nhau ăn bữa cơm, thế nào?” Ai đối với mình tốt thì người ấy mới đáng quý trọng. Đối với những chuyện này Diệp Cẩm Phong tự nhiên biết rõ như lòng bàn tay, ai thật lòng tốt ai nên xa rời, hắn đều hiểu.

Nhìn nụ cười chói lọi trên mặt đại ca, Diệp Cẩm Văn và Diệp Cẩm Ngọc nhìn thoáng qua nhau, xen lẫn biểu tình kinh ngạc.

‘Ca, huynh, huynh không sao chứ?” Diệp Cẩm Ngọc giữ chặt quần áo của ca ca, vẻ lo lắng trên mặt ngày càng rõ. Ca ca trước giờ là người ngoài lạnh trong nóng, ngoại trừ Thủy Thiên Tình, chính bản thân huynh ấy có bao giờ giãn mặt tươi cười với người khác đâu? Nhưng mà hôm nay?

“Nha đầu ngốc, ca không có việc gì. Đối với ta, một nữ nhân thì có là gì so với thủ túc chí thân?” Liếc nhìn muội muội hồn nhiên lương thảo của mình, Diệp Cẩm Phong ôn hòa nâng tay, vỗ vỗ bả vai Diệp Cẩm Ngọc.

“Ca, huynh có thể nghĩ như vậy thì tốt quá, muội thật sự rất sợ, sợ huynh nghĩ quẩn trong lòng, sợ huynh xảy ra chuyện!” Nói đến đây, hốc mắt Diệp Cảm Ngọc đỏ bừng. Loại chuyện như bị cự hôn này, đối với người khác thì cũng bình thường. Nhưng ca ca không giống, ca ca là Huyết linh căn, nếu mất khống chế sẽ rất dễ nhập ma đạo. Cho nên mấy ngày nay Diệp Cẩm Văn và Diệp Cẩm Ngọc vô cùng lo lắng đề phòng, mỗi ngày đều sẽ chạy đến sân của ca ca để chờ, chờ ca ca xuất quan, sợ ca ca xảy ra chuyện.

“Nha đầu ngốc, đã mười bốn rồi còn động chút là khóc nhè, không sợ không gả đi được sao?” Diệp Cẩm Phong bất đắc dĩ lắc đầu, cười nói. Tuy rằng muội muội này không giống người em gái kiếp trước của hắn, nhưng đối với Diệp Cẩm Phong mà nói, có thêm một muội muội, có lẽ cũng là một sự bồi thường đi! Như vậy, về sau hắn có thể giống như kiếp trước, làm một đại ca tốt yêu thương muội muội!

“Hừ, muội mới không gả đi, muội muốn đại ca nhị ca nuôi muội, sủng muội cả đời.” Diệp Cẩm Ngọc bất mãn hừ một tiếng, nói mình không thèm gả chồng.

“Muội đó!” Nghe được lời này, Diệp Cẩm Phong và Diệp Cẩm Văn đều bị chọc cười.

Nhìn hai ca ca đều cười, Diệp Cẩm Ngọc cũng bị mình làm cho nín khóc, mỉm cười giống bọn họ.