Tìm một nơi cỏ mềm, Diệp Cẩm Phong nhẹ nhàng đặt nam tử bạch y trong lòng lên mặt cỏ, động tác nhẹ nhàng kéo quần áo của đối phương ra.
Liếc thấy trên l*иg ngực trắng noãn của đối phương xuất hiện ba vế thương ghê người, sâu đến mức có thể nhìn thấy xương cốt bên trong, Diệp Cẩm Phong hơi kéo kéo khóe môi. Sau đó hắn lấy ra thuốc trị thương, rịt ít thuốc cho y, rồi băng bó. Bởi vì trước kia nguyên chủ cũng từng thụ thương, cho nên việc băng bó thế này, Diệp Cẩm Phong cũng xem như là ngựa quen đường cũ, thao tác khá nhanh.
Sau khi băng bó miệng vết thương cho bạch y nam tử, Diệp Cẩm Phong lại cho y ăn thêm một viên đan dược chữa thương, sau đó chẳng để ý đến đối phương nữa.
"Nước, nước.." Bạch y nam tử hôn mê hơn hai canh giờ, mới tỉnh lại.
"Tỉnh?" Nghe được âm thanh của y, Diệp Cẩm Phong đang ngồi một bên tu luyện từ từ mở hai mắt ra, lấy túi nước của mình tới, đỡ bả vai của bạch y nam tử, nâng người dậy, rồi đem nước uy vào trong miệng đối phương.
Uống được hai ngụm nước, bạch y nam tử chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt có chút dại chớp chớp, ngay sau đó là kinh ngạc và khϊếp sợ.
"Ngươi bị thương không nhẹ, cảm giác thế nào?" Diệp Cẩm Phong nhẹ giọng hỏi bạch y nam tử đang nằm trên đùi mình.
"Ngươi, ngươi tránh ra!" Bạch y nam tử cắn răng quát một câu, dùng tay đẩy Diệp Cẩm Phong ra.
"Ngươi.." Diệp Cẩm Phong phi thân thối lui, còn một trưởng đánh tới. Hắn nghĩ thầm: Cái chuyện tốt cứu người này thật sự không nên làm loạn.
Một chưởn này của Diệp Cẩm Phong chỉ dùng ba phần lực, nhưng mà bạch y nam tử chỉ là Luyện Khí Kỳ tầng năm, làm sao chịu nổi một chưởng của tu sĩ Trúc Cơ kỳ?
Cảm giác phong chưởng gào thét thổi đến, bạch y nam tử biết mình không phải là đối thủ của đối phương, theo bản năng kích hoạt phòng hộ của mặt nạ trên mặt, lập tức một đạo bạch quan bao phủ toàn thân y.
"Bang.." Một chưởng kia trực tiếp nện lên trên quang mang màu bạc, màn chắn này lung lay hai ba cái rồi biến mất.
"Rắc!" Tuy rằng bạch y nam tử được mặt nạ bảo hộ, tránh thoát một chưởng của Diệp Cẩm Phong, nhưng mà mặt nạ màu bạc lại phát ra tiếng vang thanh thúy, trực tiếp rớt khỏi mặt y.
"A.." Bạch y nam tử sỡ hãi than một tiếng, vội bò dậy từ trên mặt đất, vươn tay ra tiếp được hai mảnh mặt nạ.
"Ngươi, ngươi.." Cẩm mặt nạ trên tay, bạch y nam tử trừng đôi mắt hạnh, sắc mặt xanh mét trừng Diệp Cẩm Phong đang đứng ở phía cửa động.
Mặt nạ của bạch y nam tử bị tách ra, Diệp Cẩm Phong mới thấy rõ chân dung của đối phương. Một gương mặt bé như bàn tay, ngũ quan tinh xảo, mày liễu hơi nhăn lại, mắt hạnh trừng lớn, đôi môi vốn hồng nhuận, bởi vì lúc nãy vừa bị trọng thương mất máu mà trở nên trắng bệch. Nói thật, nam tử này lớn lên không tệ, rất phù hợp với mỹ cảm của hắn, là bộ dáng lão bà lý tưởng của hắn. Nhưng mà đáng tiếc, lúc này mỹ nhân lại đang nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn hắn! Đúng là chẳng cho ân nhân cứu mạng là hắn nửa phần sắc mặt tốt đẹp.
Nói tiếp cũng thấy kỳ, tốt xấu gì hắn cũng là ân nhân cứu mạng của đối phương, chỉ là đối phương chẳng những không cảm kích hắn, mà còn dùng loại ánh mắt như kẻ thù gϊếŧ cha nhìn hắn, đây là có ý gì hả? Không phải chỉ làm hỏng một cía mặt nạ sao? CŨng chẳng phải gϊếŧ cha gϊếŧ mẹ gì, đâu cần dùng loại ánh mắt như kẻ thù nhìn mình như thế?
Bạch y nam tử trừng mắt nhìn Diệp Cẩm Phong hồi lâu mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, ánh mắt lại dừng lại trên mặt nạ torng lòng bàn ta, đôi mắt hơi ửng đỏ lên.
Thấy đối phương nhìn chằm chằm mặt nạ trong tay, bộ dáng nước mắt lưng tròng, thương tâm như khóc tang, Diệp Cẩm Phong trừu trừu khóe miệng, tâm thầm nói: Đến mức này luôn sao? Không phải chỉ là một cái mặt nạ nhị cấp thôi sao? Làm sao mà lại như đang khóc tang vậy? Gia hỏa này không phải là đầu óc có vấn đề chứ?