Chương 12: Cứu người ở Vân Vụ Sơn

Sau khi thu ba chiếc nhẫn không gian của mấy tên tu sĩ Luyện Khí kì kia, Diệp Cẩm Phong tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh hắn đã đến chân núi Vân Vụ Sơn. Trước mắt, sương mù lượm lờ, căn bản chẳng thấy rõ được diện mạo thật sự của ngọn núi Vân Vụ này, Diệp Cẩm Phong nhìn một màn trước mắt mà cong cong khóe miệng. Hắn thầm nghĩ: Sử Đức Thái bị trọng thương, khó mà khôi phục trong vòng một tháng, mà Thủy Thiên Tình cũng chỉ có thực lực Luyện Khí Kỳ tầng chín, chắc chắn sẽ không dám một thân một mình đến Vân Vụ Sơn, thời gian nhanh nhất cũng phải hơn một tháng nữa, đến lúc đó, Vân Vụ Thạch đã sớm rơi vào tay hắn. Chỉ sợ Thủy Thiên Tình sẽ vô cùng thất vọng!

Đường núi có chút gập ghềnh, bất quá đối với người tu luyện như Diệp Cẩm Phong mà nói, cũng chẳng là gì. Một đường này, Diệp Cẩm Phong hay gặp được một ít yêu thú cấp một, bất quá chỉ cần không chắn đường đi của hắn, hắn cũng sẽ không ra tay. Bởi vì yêu thú cấp một thật sự chẳng đáng giá, dù gϊếŧ được nhiều cũng chẳng bán được bao nhiêu linh thạch, căn bản Diệp Cẩm Phong cũng chẳng để trong mắt.

Đi trên đường núi khoảng hai canh giờ, Diệp Cẩm Phong liên tục gặp một ít yêu thú nhị cấp. Tuy rằng ở trong mắt tu sĩ Trúc Cơ Kỳ như Diệp Cẩm Phong thì yêu thú nhị cấp cũng khá yếu, nhưng dù sao hắn cũng vừa xuyên đến đây thôi. Dù cho trong đầu của nguyên chủ có ký ức, hắn có thể biết cách săn gϊếŧ yêu thú thế nào, nhưng mà kinh nghiệm thực thụ lại là con số không. Cho nên hắn cũng muốn dùng những yêu thú nhị cấp này để nâng cao kỹ xảo của mình. Như vậy, khi đối phó với yêu thú tam cấp sẽ có thêm phần thắng.

"Di?" Thấy trên cỏ có một người một đang nằm đó, Diệp Cẩm Phong không khỏi nhướng mày.

Yêu thú trên mặt đất kia chỉ là một con Dã Li nhị cấp, mà người nằm bên cạnh một thân bạch y, là một nam tử trên mặt mang mặt nạ. Mà giờ đây, trước ngực của nam tử đã nhiễm hồng, chính là không biết còn sống hay không.

"Một Luyện Khí kỳ tầng năm?" Diệp Cẩm Phong kinh ngạc nhướng mày. Hắn nghĩ thầm: Tên tu sĩ bạch y này điên rồi à? Là một tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng năng lại dám một thân một mình chạy đến Vân Vụ Sơn săn gϊếŧ yêu thú? Y không muốn sống nữa à?

Đứng bên cạnh bạch y nam tử, Diệp Cẩm Phong hơi chau mày, nội tâm có chút rối rắm. Là một người đến từ thế kỉ 21, tiếp thu nền giáo dục văn minh từ nhỏ, biết cái thứ gọi là nhặt của rơi trả lại cho người, sinh viên giúp người làm vui, hắn hẳn là nên cứu cái người chẳng chút liên quan gì này. Chỉ là Diệp Cẩm Phong có chút huyễn hoặc, hắn đọc quá nhiều truyện huyền huyễn rồi. Cuốn sách này, hắn đọc rất nhiều lần, cho nên hắn biết Tu Chân giới này hiểm ác thế nào. Hắn cũng biết rõ ở Tu Chân giới này không nên trêu chọc phiền toái, cũng không nên cứu người lung tung, đặc biệt là những kẻ không rõ lai lịch.

Nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng Diệp Cẩm Phong xoay người lại, muốn rời đi, hắn không muốn mình lại chọc phải phiền toái nào.

"Cứu, cứu ta!"

Đột nhiên, Diệp Cẩm Phong nghe được âm thanh của nam nhân rất nhỏ truyền đến từ phía sau, là một lời cầu cứu. Bước chân đang muốn rời đi bỗng dưng ngừng lại.

"Thôi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp Phù Đồ. Cứu thì cứu vậy!" Hắn khẽ thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn đến bên cạnh bạch y nam tử, Diệp Cẩm Phong cạy miệng y ra, nhét vào một viên nhị cấp Chỉ Huyến Đan.

"Uy, tỉnh, tỉnh!" Diệp Cẩm Phong quơ quơ tay đối phương, rồi mới bi ai nhận ra, bạch y nam tử này đã ngất xỉu rồi.

Diệp Cẩm Phong bất đắc dĩ vươn tay, ôm người từ đất dậy, sau đó suy nghĩ một chút, lại thu hồi thi thể yêu thú bên cạnh rồi mới rời đi.

Hắn tìm khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được một cái sơn động cách đó không xa, liền ôm bạch y nam tử vào trong sơn động.