Chương 11: Trên đường gặp cướp

Sau khi rời khỏi cửa hàng linh phù, Diệp Cẩm Phong thẳng tiến ra khỏi thành phố và đi về phía tây Vân Vụ Sơn. Bởi vì khoảng cách không quá xa, cho nên, hắn không sử dụng thảm bay, mà hắn trực tiếp đi bộ. Phải kể đến thân thể của luyện giả này, so với thân thể kiếp trước của hắn mạnh hơn rất nhiều, việc chuyển động nhanh dễ như trở bàn tay. Dù cho hắn có đi bao xa, thì cũng sẽ không bị mệt mà thở gấp, đoán chừng hắn có thể dễ dàng leo lên tòa nhà một trăm tầng!

Ra khỏi thành, Diệp Cẩm Phong chợt nhận ra bản thân đang càng đi càng xa. Đi được nửa đường, hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, nên đã vội dừng lại, hắn thận trọng quan sát phía sau. Quả nhiên đúng như suy đoán, thấp thoáng trong khu rừng phía sau hắn, có ba nhà sư bước ra.

Trong cả ba tên, thì tên đứng đầu là một tên mập mạp và thô kệch, thực lực Luyện khí tầng tám. Một trong hai người còn lại thì gầy gò, trông như con khỉ, còn người kia thì rất thấp bé, giống như một đứa trẻ chưa lớn. Cả hai đều sở hữu thực lực Luyện khí tầng sáu.

"Không biết ba vị đạo hữu một đường theo sau ta, có điều gì muốn chỉ giáo?" Nhìn ba người tiến về phía mình, Diệp Cẩm Phong lên tiếng trước. Ba tên này nhất nhất đi theo ta, cứ như ma xui quỷ khiến, nhất định chẳng phải là chuyện tốt gì.

"Đạo hữu? Ta có nghe lầm không đây? Phế vật như ngươi mà dám lên tiếng gọi bọn ta là đạo hữu à?" Tên mập đứng cách hắn năm mét cười lớn, gã ngoáy ngoáy lỗ tai, tỏ ý khinh thường.

"Ha ha ha, ngươi nói đúng, hắn là cái thứ gì chứ? Cũng xứng gọi chúng ta là đạo hữu sao?" Tên lùn bĩu môi, vẻ mặt đầy sự khinh bỉ.

"Đừng nhiều lời với hắn. Tên tiểu tử kia, nếu là người quen thì nhanh chóng giao ra linh thạch cùng linh phù ngươi vừa mua đi, bằng không, huynh đệ ta sẽ khiến ngươi có đi mà không có về đó!" Tên gầy trừng mắt nhìn Diệp Cẩm Phong đang đứng ở phía đối diện.

"Nói như vậy, là các ngươi định cướp bóc ta?" Đây là đang nói đùa với hắn sao? Ba gã thực lực Luyện khí này muốn cướp Trúc cơ của hắn. Có phải khi ra đường đã quên mang theo đầu óc rồi không? Ngẫm lại, vừa rồi ta đi mua linh phù, bọn chúng hẳn là đã nhìn thấy.

"Đúng vậy, bọn ta chính là muốn đoạt đồ của ngươi, mau giao chiếc nhẫn ra đây, bằng không, gia gia một chưởng gϊếŧ chết ngươi!" Tên mập trừng đôi mắt to như chuông đồng, lạnh giọng uy hϊếp Diệp Cẩm Phong.

"Được thôi!" Diệp Cẩm Phong khẽ lên tiếng, trở tay tạo thành chưởng. Trước đó, một chưởng của hắn dành cho việc xử lý Sử Đức Thái là tam thành lực đạo. Nhưng lần này hắn đã nâng lên mười thành lực đạo.

"A" Tên mập hét lên một tiếng, cảm thấy ngực đau âm ỉ, trong chốc lát, cả người liền mất đi ý thức. Với cơ thể nặng hơn hai trăm cân, tên mập trực tiếp bay ngược ra ngoài.

"Bịch" gã đáp xuống bãi đất cách đó hai mươi mét, tưởng chừng như tiếng của một quả bom đang vang lên.

"Lão đại!" Hai tên còn lại vội chạy tới chỗ tên mập xem xét tình hình. Họ phát hiện gã đang ngửa mặt lên trời, trên ngực bị thủng một lỗ lớn. Trái tim đã sớm bị vỡ thành nhiều nửa, máu thịt từng dòng rơi xuống đất.

Nhìn thấy thi thể của tên mập trên đất thê thảm như vậy, hai gã còn lại bị dọa đến nỗi mặt cắt không còn một giọt máu, liền có ý định bỏ chạy.

"Đứng lại!" Diệp Cẩm Phong quát to một tiếng, cả hai khϊếp sợ, trực tiếp ngã xuống đất.

"Lão đại, không, không, không, là đạo hữu. Không, không đúng, là.. tiền bối, tiền bối, xin tha mạng cho chúng ta!" Cả hai nằm lê lết trên đất, dập đầu không ngừng xin tha.

"Mau cởi bỏ nhẫn không gian, sau đó cút ngay!" Không phải là muốn đoạt đồ của hắn sao? Vậy thì, nên để bọn họ nếm trải mùi vị đó.

"À, đúng, đúng, đúng!" Đáp lại, cả hai vội vàng tháo bỏ chiếc nhẫn không gian trên tay, lập tức tháo chạy bán sống bán chết.

Sau khi thu thập được cả ba chiếc nhẫn, Diệp Cẩm Phong xem xét qua một lượt, hắn chợt phát hiện ra rằng ba người này thực sự rất kém. Hết thảy ba người nhưng chỉ có 20.000 viên linh thạch, thôi vậy, có còn hơn không. Chẳng phải là muốn cướp của hắn sao? Vậy thì, đây chính là do bọn họ tự mình chuốc lấy.