Trên bàn tay của Dương Chân đang lơ lửng một đám mây đang không ngừng biến ảo , hình dạng giống với mây trắng trên bầu trời giống nhau như dúc , lộ ra một cỗ nguyên khí ba động khiến người ta run sợ
- Gia hỏa Dương Chân này chẳng lẽ lĩnh ngộ ra công pháp thiên cấp ?
- Mây trắng trên tay hắn thế mà để cho ta một loại cảm giác tim đập nhanh , đây rốt cuộc là công pháp gì mà quái dị thế ?
Tất cả người bên trong Quỷ Kiến Sầu đều kinh ngạc nhìn Dương Chân , mặc dù lúc này Dương Chân giống như một tên si ngốc , thế nhưng loại si ngốc này làm cho người ta khổ cực theo đuổi cả một đời
Đốn ngộ !
Đốn ngộ chia ra rất nhiều loại , có người có thể ở bên trong đốn ngộ lĩnh ngộ ra chân lý của lực lượng , có người có thể ngộ ra chí lý của nhân sinh , thậm chí có thể từ bên trong đốn ngộ lĩnh ngộ được công pháp , võ kỹ mình không cách nào tu luyện thành công
Vô luận là đốn ngộ như thế nào đều được người ta khổ cực theo đuổi , loại truy cầu này không phân thiên phú hay thực lực
Tất cả người ở Quỷ Kiến Sầu cảm xúc sâu nhất chính là Trương Tông Cẩm , Dương Chân một mực nói chuyện với hắn , hai người là minh tranh ám đấu nhằm vào lẫn nhau , tuy nhiên nhìn qua chỉ như tùy ý nói chuyện với nhau
Coi như Trương Tông Cẩm thiên phú cực mạnh , tu vi cao thâm còn được người ta đặt cho danh hiệu là thiên hạ đệ nhất kiếm , ở lúc giao phong dạng này nếu thua ở tay Dương Chân đối với tâm tình của hắn cũng sẽ không ảnh hướng quá lớn
Trương Tông Cẩm tu luyện chính là tâm cảnh , chỉ cần tâm tĩnh như nước kiếm ý sẽ vô địch , cho dù là bại bởi một người có tu vi kém xa hắn , hắn cũng chỉ nhếch miệng mỉm cười , thắng bại là chuyện bình thường của binh gia
Thế nhưng là . . . Dương Chân con mẹ nó trong thời điểm cùng hắn minh tranh ám đấu lại đốn ngộ , mà còn là ngộ ra một loại công pháp ít nhất là thiên phẩm
Cái này để cho người ta có chút chịu không nổi a !
Sắc mặt Trương Tông Cẩm đỏ lên , cổ họng ngòn ngọt , kém chút bị Dương Chân làm cho thổ huyết , người so với người đều tức chết người a , Trương Tông Cẩm lúc này trạng thái mơ hồ không rõ ràng , sắp thổ huyết
Trương Tông Cẩm bỗng nhiên bừng tỉnh , giật mình tự ép mình tỉnh táo , thầm nghĩ thật nguy hiểm , nếu không tỉnh lại hắn sẽ rơi vào tâm ma
Thế nhưng không biết vì cái gì , tất cả thanh âm Trương Tông Cẩm nghe được lúc này đều giống như là đang giễu cợt hắn vậy , trào phúng hắn vô tri không biết tự lượng sức mình
Dương Chân từ bên trong đốn ngộ hồi tỉnh lại , nhìn thoáng qua mây trắng trong tay , sắc mặt cổ quái nói với Trương Tông Cẩm
- Ngươi có biết một loại chưởng pháp từ trên trời giáng xuống ?
Nghe được câu nói của Dương Chân , tâm thần của mọi người tất cả đều run lên , vô ý thức ngẩng đầu nhìn mây trắng ở không trung
Trương Tông Cẩm đồng dạng cũng biến sắc híp mắt nói
- Ngươi rốt cuộc là ai ? là đệ tử của đại môn phái nào ?
Dương Chân lắc đầu nói
- Ta chẳng qua chỉ là một cái vô danh tiểu tốt dáng dấp có chút đẹp trai nên luôn bị người ta nhớ kỹ , không phải đệ tử của đại môn phải gì
Trương Tông Cẩm thối lui hai bước , kinh nghi bất định nhìn Dương Chân
- Rất tốt , vậy ngươi muốn để ta thử sức với cái chưởng pháp từ trên trời giáng xuống này ?
Dương Chân đứng dậy , nhìn Trương Tông Cẩm như một tên ngốc nói
- Không
- Ngươi . . .
Trương Tông Cẩm lại lui ra phía sau thêm một bước , đột nhiên sinh ra một suy nghĩ muốn quay đầu rời đi , nói chuyện với Dương Chân thật con mẹ nó tổn thương người
Tất cả mọi người đều có chút đau lòng nhìn Trương Tông Cẩm , trêu chọc yêu nghiệt như tên Dương Chân này thì thống khổ đến trình độ nào ?
Lúc này , Dương Chân tiện tay lật một cái đem mây trắng thu vào nhếch miệng cười một tiếng nói
- Chờ ta hoàn thiện võ kỹ này ta sẽ tìm ngươi thử một chút
Hoàn thiện ?
- Ngươi sáng tạo ra võ kỹ ?
Trương Tông Cẩm kinh hãi tiếp tục thối lui ba bước , không khống chế được phun ra một búng máu , cả người như bị rút sạch lực lượng thất hồn lạc phách tự lẩm bẩm
- Không , điều đó không có khả năng , ngươi gạt ta , nhất định là ngươi gạt ta
Tất cả mọi người cũng bị hù dọa , tự sáng tạo ra võ kỹ ? làm sao có thể !