Chương 20: Ngươi Thế Mà Dám Tới 1

- Lão nương liều mạng với ngươi !

Chân Bình Nhi cắn răng nghiến lợi giãy dụa đứng lên , dùng tay nhỏ tên vào ngực Dương Chân

Độc môn độc dược của Hắc Yểm Tông chính là danh bất hư truyền , bọn người Chân Mình Nhi hiện tại đã không còn một chút khí lực , khi Chân Bình Nhi đánh vào người Dương Chân tựa như tiểu nữ hài đang cùng tình nhân của mình liếc mắt đưa tình

Dương Chân đứng đấy bất động, cũng không nóng nảy, quay người chậm rãi từ từ thu thập những người khác để dưới đất vũ khí cùng các loại trân bảo, sau đó xuất ra một giải dược, một mặt thịt đau cho Liệt Phong Dương ăn một điểm.

Dương Chân chậm rãi quay người từ từ thu nhập vũ khí và các loại trân bảo những người khác để dưới đất , sau đó xuất ra một viên giải dược , một mặt thịt đau cho Liệt Phong Dương ăn vào

- Ai nha , sắp hết giải dược rồi , Cật Cương , trên người ngươi còn giải dược hay không?

Nghe được Dương Chân mà nói, Cật Cương toàn thân khẽ run rẩy, vội vàng lắc đầu nói

- Không có, trên người của ta chỉ mang theo một bình như thế

- Của các ngươi đâu ?

Dương Chân quay người hỏi Liệp Hổ đang bị Quỷ Môn Đằng treo lên

Liệp Hổ miệng bị Quỷ Môn Đằng làm bị thương không có cách nào nói chuyện , trừng trong mắt kêu lên ô ô biểu thị hắn cũng không có

Những người khác liền càng không cần phải nói, cho dù bọn họ có cũng không đưa cho Dương Chân.

Dương Chân cũng là không phải không thể không cần, lắc đầu thở dài, làm bộ muốn đem giải dược đều rót vào Liệt Phong Dương trong miệng.



Dương Chân cũng chính là không thể không cần , lắc đầu thở dài muốn đem toàn bộ giải dược cho vào miệng Liệt Phong Dương

- Chờ. . . Chờ một chút !

Chân Bình Nhi sắc mặt liên tục biến hóa, cắn răng trừng mắt với Dương Chân , nhấn mạnh từng chữ nói

- Ngươi là đồ ma quỷ !

Dương Chân cười hì hì đem Chân Bình Nhi kéo sang một bên dọa đến bọn họ hoa dung thất sắc , bọn người Cật Cường thì hai mặt nhìn nhau có cảm giác muốn cười trên nỗi đau của người khác

- Thiếu hiệp , xin ngươi đừng tổn thương Bình Nhi

Phương sư tỷ vội vàng nói với Dương Chân

Dương Chân sững sờ, nhìn thoáng qua Chân Bình Nhi sau đó liền lộ ra vẻ mặt chấn kinh , lắc đầu nói

- Yên tâm đi , ngực lép ta không hứng thú , lên không nổi

Ngực lép?

Đám người sững sờ nhìn theo tầm mắt Dương Chân liền lập tức hiểu được , muốn cười lại mạnh mẽ nhịn xuống

- Ngươi cái đồ ma quỷ này , lão nương liều mạng với ngươi !

Chân Bình Nhi làm sao không biết Dương Chân chê nàng ngực nhỏ

Hắn thế mà ghét bỏ nàng ngực nhỏ ?



Tại ma môn không biết có bao nhiêu người theo đuổi Chân Bình Nhi , vì tranh thủ một tiếng cười của nàng mà nghĩ hết tất cả biện pháp

Dù Dương Chân không Chân Bình Nhi giải dược nàng cũng không có tức giận như vậy , lảo đảo đến bên người Dương Chân quyền đấm cước đá , thậm chí muốn dùng miệng cắn vào người Dương Chân

Dương Chân vội vàng lấy tay chặn vào cái trán Chân Bình Nhi không cho nàng tiến lên nói

- Đừng nổi giận nha , ngực lép cũng không phải lỗi của ngươi về sau ăn cây đu đủ nhiều một chút liền tốt a

Cây đu đủ?

Chân Bình Nhi hai mắt tỏa sáng, sau đó liền nhớ tới tình cảnh của mình, hừ lạnh một tiếng không làm loạn nữa

Dương Chân cũng không nóng nảy, chậm rãi nói

- Một khắc đồng hồ sắp trôi qua

Chân Bình Nhi toàn thân chấn động, cắn răng trừng mắt với Dương Chân , đem toàn bộ vật dụng trên người lôi ra ném xuống đất

Dương Chân cũng không tức giận, cười hì hì nhặt lên

- Ngươi không cần đem những công pháp võ kỹ vô dụng đến gạt ta , thật hay giả ta nghe một chút liền phân biệt được

Chân Bình Nhi tròng mắt đang loạn chuyển đang nghĩ biện pháp gạt Dương Thần nghe như vậy liền nhụt chí , trừng mắt nhìn Dương Chân tựa hồ muốn trừng đến mức cho hắn mang thai

Sau khi đạt được công pháp tu luyện cùng võ kỹ của Chân Bình Nhi , Dương Chân liền cười ha ha sau đó tiện tay đem giải dược ném đến Chân Bình Chi nâng Liệt Phong Dương lên nói