Chương 29: Cái Kết Cho Mã Ngọc

Sau khi bị Lăng Thần chơi trong nhiều tư thế, Tôn Như Nhất lúc này đã vô lực nằm trên ngực hắn. Mà cả hai người cũng đã rời khỏi bổn tắm.

Hồi phục một chút tinh thần, nàng ngẩng đầu lên nhìn vào cái bản mặt da^ʍ tiện của Lăng Thần hỏi:

- Ngươi rốt cuộc là ai nha?

- Hắc hắc, ta chính là món quà từ trên trời rơi xuống để cho nàng được sung sướиɠ cảm nhận nữ nhân tư vị nga. - Lăng Thần vô sỉ trả lời.

- Hừ, căn bản là ngươi đi hϊếp da^ʍ nhân gia thì có?

- Hắc hắc, nếu ta là hϊếp da^ʍ thì tại sao nàng không hét lên mà lại rêи ɾỉ vô cùng sung sướиɠ như vậy. Không phải là do cảm thấy cái của ta làm sướиɠ hơn sao.

Lăng Thần mỉm cười nhưng vẫn ôn nhu ôm nàng vào lòng.

Nghe Lăng Thần nói vậy, Tôn Như Nhất vô cùng ngại ngùng. Nhưng nàng không thể không công nhận rằng Lăng Thần thực sự cho nàng kɧoáı ©ảʍ trong chuyện ấy, côn ŧᏂịŧ của hắn không những thô to mà kỹ năng trên giường cùng sức bền cũng vô cùng khủng khϊếp.

- Vậy tiếp theo ngươi muốn làm gì? - Tôn Như Nhất tò mò hỏi, nàng muốn biết tên nam nhân này sẽ đối xử với nàng như thế nào.

- Hắc hắc, không phải là ta muốn làm gì mà là nàng muốn làm gì? Nàng muốn ở lại làm thê tử Mã Ngọc hay cùng ta rời đi?

Lăng Thần hai tay ôm lấy này mà bóp lấy nàng tuyết trắng bầu vυ".

- Hừ, đừng có nhắc tới tên đó. Hắn đã yếu sinh lý còn không có ngõ ngàng gì đến ta suốt mấy năm nay, để ta giường không cô quạnh... Mà ngươi tên gì?

Tôn Như Nhất trả lời, nàng lúc này không có hận Lăng Thần vì cưỡиɠ ɖâʍ nàng mà ngược lại, cả tâm lẫn cơ thể gần như đều phụ thuộc vào hắn.

- Ta tên Lăng Thần, và còn nữa. Từ nay nàng phải gọi ta là phu quân.

Lăng Thần tỏ vẻ hung hăng nói, hai tay hắn liền mặn mẽ bóp cặp ngực Tôn Như Nhất một cái khiến nàng có chút rêи ɾỉ.

- Ưʍ... đừng... thϊếp vẫn còn đau... ưmmmmm.... Từ nay thϊếp theo phu quân là được chứ gì...

Thấy biểu cảm ngoan ngoãn của Tôn Như Nhất, Lăng Thần có chút cảm thán kỹ năng bị động [Da^ʍ mê] lv2. Có thể nhờ kỹ năng này mà Tôn Như Nhất nhanh như vậy bị hắn thu phục nga.

- Vậy thì được, ta muốn nàng nhanh chóng chuẩn bị để cùng ta đi đến Đào Hoa đảo đây.

- Cái gì, huynh muốn đến Đào hoa đảo, không lẽ huynh muốn... muốn... - Tôn Như Nhất vô cùng bất ngờ nói.



- Hắc hắc, ta tất nhiên là muốn thu phục được nữ Gia Cát Hoàng Dung cùng nàng cái điêu ngoa nữ nhi rồi. Cảm giác được cưỡi cả hai mẹ con không phải vô cùng kí©h thí©ɧ sao. - Lăng Thần mặt cực kỳ vô sỉ cùng dâʍ đãиɠ nói.

- Ừm... - Tôn Như Nhất gật đầu, trong mắt nàng lúc này, Lăng Thần chính là duy nhất. Chỉ cần hắn muốn, nàng đều giơ hai tay ủng hộ.

- Hắc hắc, tiểu lão bà, có muốn xem kịch vui không nào. - Lăng Thần nhìn vào cạnh tường nơi hắn để đám người Mã Ngọc ở đó.

- Cái gì kịch vui cơ... - Tôn Như Nhất tò mò hỏi.

Chỉ thấy Lăng Thần bế Tôn Như Nhất đứng dậy, cả hai vẫn trong tư thế ôm, Tôn Như Nhất toàn bộ cơ thể thì quay về phía trước còn Lăng Thần phần sau thì ôm ở sau lưng. Mà hắn hai tay đang bóp lấy nàng bầu ngực còn côn ŧᏂịŧ vẫn đang dơ cao thì không ngừng cọ xát nàng âʍ đa͙σ.

Lăng Thần khi đi lại cách bức tường chỉ một khoảng thì vung tay. Tôn Như Nhất liền thấy Mã Ngọc đang hai mắt đỏ lừ nhìn hai người, bên cạnh hắn là Doãn Chí Bình cùng Triệu Chí Kính đã ngất đi.

Thấy trượng phu ánh mắt căm hận nhìn vào mình, trong lòng Tôn Như Nhất không hề có chút cảm giác ăn năn hỗi lỗi mà càng cảm thấy có chút sung sướиɠ cùng dâʍ đãиɠ. Cơ thở nàng dần đỏ ửng và âʍ đa͙σ thì chảy ra không ít âm tinh.

- Sao nào, nàng lại muốn tiếp sao. - Lăng Thần hỏi.

- Ưʍ. - Tôn Như Nhất ngại ngùng trả lời. Dù sao nàng vẫn là nữ nhân, bị người khác nhìn thấy mình trần chuồng thì cũng phải có chút ngại ngùng chứ.

- Hắc hắc, rốt cuộc nàng muốn gì nào, mau nói cho phu quân nghe. - Lăng Thần vô sỉ ra yêu cầu.

Tôn Như Nhất nghe thấy lời nói của Lăng Thần thì càng thêm ngại ngùng, trong lòng thầm mắng Lăng Thần vô sỉ nhưng miệng vẫn lí nhí nói:

- Cầu phu quân đút huynh côn ŧᏂịŧ vào cái da^ʍ huyệt của thϊếp...

Nghe thấy lời nói vô cùng dâʍ đãиɠ của Tôn Như Nhất, Lăng Thần sảng khoái cười to và trực tiếp đút côn ŧᏂịŧ vào nàng hồng hào âʍ đa͙σ. Hai tay hắn bế nàng mở rộng cặp tuyết đùi, để cho hình ảnh hắn côn ŧᏂịŧ đang cắm vào trong nàng âʍ đa͙σ rõ ràng trước mắt Mã Ngọc.

- Ân... thϊếp sướиɠ... ưʍ... mạnh... ư... ư... nữa...

Do có người nhìn vào nên Tôn Như Nhất càng thêm dâʍ đãиɠ, nàng âʍ đa͙σ chảy ra rất nhiều âm tinh và bóp Lăng Thần côn ŧᏂịŧ rất chặt. Lăng Thần cảm thấy cực kỳ khoan khoái mà liên tục húc côn ŧᏂịŧ vào sâu trong bụng nàng.

Phạch! Phạch! Phạch!

Lăng Thần mỗi lần nhấp đều vô cùng sâu, đâm tận vào trong nàng hoa tâm một cách vô cùng mạnh mẽ. Lăng Thần lúc này ghé sát tai nàng hỏi:

- Giữa ta và Mã Ngọc côn ŧᏂịŧ thì cái nào sướиɠ hơn.

- Ưʍ... tất... ư... nhiên... là... ưʍ... phu... ư... quân... sướиɠ... Mã... Ngọc... bị... ưʍ... yếu... sinh... lý... ahhhhh.



Mã Ngọc một bên nghe Tôn Như Nhất nói vậy thì cực kỳ tức giận, hắn không ngờ đều là vợ chồng lâu năm mà Tôn Như Nhất liền nhanh như vậy cắm cho hắn một cái sừng thật dài. Thậm chí còn ở trước mặt hắn hí hú như vậy, thử hỏi có nam nhân nào có thể chịu nổi.

- Gϊếŧ ta đi... oh... mau gϊếŧ ta đi...

Mã Ngọc điên cuồng nói, hắn tâm quan, hắn linh hồn dần sụp đổ.

- Ahhh... Thϊếp ra... mạnh... ưʍ... nữa... thϊếp ra...

Lăng Thần liền nhanh chóng xách nàng lên mà thả côn ŧᏂịŧ ra, để nàng hồng hào âʍ đa͙σ trước mặt Mã Ngọc. Một lượng lớn âm tinh từ trong nàng âʍ đa͙σ bắn ra, trực tiếp phủ lên gương mặt đỏ bừng vì điên cuồng của hắn.

- Không... chó chết đôi gian da^ʍ phu phụ các ngươi... ta hận các ngươi... ta hận...

- Hắc hắc, ngươi còn dám hận ta, để ta từ nay trở đi cho ngươi hiểu thế nào mới là chân lý.

Nói rồi Lăng Thần cầm xô nước tắm đã dính hắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đổ vào ba người làm cả Doãn Chí Bình cùng Triệu Chí Kính đều tỉnh dậy. Sau đó hắn liền nhét xuân dược cực mạnh vào mồm mỗi người. Mà loại xuân dược này là hắn mua trong hệ thống, chỉ dính vào là chỉ có say mê trong việc ấy ấy, không cần quan tâm đối tượng có là nữ hay nam, là người hay súc vật.

Làm xong mọi chuyện, hắn liền dẫn mệt mỏi Tôn Như Nhất ra khỏi phòng.

- Phu quân, huynh muốn làm gì bọn hắn vậy? - Tôn Như Nhất nũng nịu hỏi.

- Sao nào, nàng tiếc? - Lăng Thần có chút lạnh nhạt hỏi.

- Hừ, chẳng qua nhân gia tò mò "chân lý" mà ngươi nói là gì mà thôi. - Tôn Như Nhất giả vờ tức giận.

- Hắc hắc, nàng nghe rõ đây, trừ nàng nam nhân ra. Còn lại những kẻ khác chỉ có nam nhân mới có thể làm nam nhân hạnh phúc. - Lăng Thần nói, ánh mắt của hắn như đang rất vui vẻ vì làm được việc tốt vậy.

Tôn Như Nhất còn chưa hiểu thì nghe được âm thanh trong phòng tắm.

- Ư... chưởng môn... ngài côn ŧᏂịŧ thật sướиɠ... ah... kimochiii...

- Chưởng môn... móc mạnh lên... sướиɠ quá... ahhhhh....

Nghe được âm thanh này nàng liền hiểu ra, trong lòng cảm nhận được điều đáng sợ của Lăng Thần và cảm thấy may mắn khi hắn không dùng quá nhiều thủ đoạn cho nàng.

Ngay sau đó, Lăng Thần giả dạng Quách Tĩnh tạm biết những người khác mà rời khỏi Toàn Chân giáo. Còn vị chưởng môn Mã Ngọc hiện tại thì đã quên đi vị thê tử mà bắt đầu nhung nhớ hai cái tân "thê" của mình.

--- Hết chương 29: . ---