Chương 2

Ý thức Hoa Ly dần khôi phục, một loạt hốc tường trong hành lang tràn ngập ánh đèn xà rông màu xanh lam, ánh sáng chớp liên hồi, khiến nàng hoảng hốt thấy rõ dáng vẻ của Đại tư tế.Hắn là một người còn rất trẻ, ngũ quan không giống người Hán, đường nét nhu hòa, mũi cao mắt sâu vô cùng tuấn tú, khuôn mặt đẹp nhưng đáng tiếc lại lạnh lùng vô cảm, ánh mắt lại càng hờ hững khϊếp người.

Hành lang rất dài, ngọn đèn dầu làm không khí u ám quỷ dị đáng sợ, kiến trúc cung điện Miêu Cương đặc sắc là thứ mà Hoa Ly chưa từng thấy trước đây, bích họa điêu khắc mơ hồ toàn là những con thú cùng côn trùng lạ, nàng sợ đến mức vội nhắm chặt hai mắt.

Nam nhân đi rất chậm, đến khi ngừng lại trước cửa điện, vừa tiến vào cửa lập tức tự động đóng lại, trong khoảnh khắc, toàn bộ cung điện tối tăm lập tức sáng rực.

Hoa Ly kinh ngạc nhìn ngắm, nhiệt độ ở đây cực thấp, nàng mới đầu bởi vì sợ hãi mà run, hiện tại là vì lạnh mà run.

Hắn ôm nàng đi đến ngọc đài hình tròn, nơi đó có một cái giá gỗ kỳ lạ, tỏa ra mùi hương như trầm, Hoa Ly mới vừa có được tí sức lực đã bị hắn dùng dây da trói trụ, xích sắt thật dài rơi xuống tạo thành âm thanh xôn xao.

"Ngươi là nữ nhân đầu tiên đến đây, tên ngươi là gì?" Thanh âm không chút phập phồng, bình đạm hỏi.

Hai cổ tay bị kéo cao trên đầu, hai chân khó khăn mà đạp lên mặt ngọc lạnh lẽo, cũng bị hắn dùng dây xích kéo ra, chân thon dài đột nhiên không kịp phòng bị mà tách ra, làm cách nào cũng không khép lại được, chân lạnh căm căm sợ hãi.

Tư thế xấu hổ khiến tâm Hoa Ly như rơi xuống đáy vực, phụ nữ nhà Hán coi trọng nhất là trinh tiết, nàng còn vân anh chưa gả, hiện giờ lại bị nam nhân xa lạ nhìn không nói, chỉ sợ hắn còn muốn tàn nhẫn tra tấn nàng.

"Hoa Ly..." Nàng run rẩy nói, có chút mềm yếu đáng thương.

Nam nhân đặt tay tìm kiếm dưới thân nàng, tư thế mở rộng làm lòng bàn tay hắn dễ dàng tiếp xúc với miệng hoa huyệt, nhợt nhạt ôn nhuận nhưng vẫn chưa ướt như hắn muốn, lòng bàn tay không chần chờ mà đè lên tiểu âm đế.

"A~~~"

Nàng xấu hổ kêu lên, khuôn mặt sợ hãi đỏ bừng, thân thể kịch liệt run rẩy, đôi nộn tuyết tròn trịa trước ngực cũng vì vậy mà run lên, thực sự bắt mắt mê người.

Đại tư tế cùng là lần đầu dùng loại cổ này, hắn luôn luôn cấm dục, không gần nữ sắc, hôm nay bộ dáng thiếu nữ ngây ngô này lại gợi lên một xúc cảm khó tả trong hắn.

"Ngươi đến từ đâu?"

Hắn lạnh lùng hỏi, sau đó nghiêng người kiểm tra hoa huyệt nàng, khẽ xoa nắn, tinh xảo như hoa, còn mơ hồ thấy tia dâʍ ɖị©ɧ thấm ướt lỗ huyệt, co rụt lại run lên, hấp dẫn đến cực điểm.

May mà hắn không chạm loạn vào, Hoa Ly khẩn trương đáp," Vân, Vân Châu, ô!"

Hắn dứt khoát ngồi xổm xuống, hoa văn phức tạp thêu trên áo kéo trên mặt đất, ánh mắt lạnh lùng cẩn thận nhìn biến hóa của tiểu nộn huyết, giống như cân nhắc cái gì, mang theo tìиɧ ɖu͙© cực nóng, làm Hoa Ly sởn tóc gáy.

"Ngươi, ngươi cuối cùng muốn làm gì?"