Chương 4

“Hắt xì!” Gió thổi qua cái mũi có chút lạnh, cô bé hắt hơi một cái.

Trại chủ của Mộc gia trại luôn bất động, trưởng mộc Mộc gia tộc Hoài Ngọc vội vàng chạy đến: “Sao Phúc Bảo lại hắt xì? Cảm thấy lạnh sao?”

Rõ ràng là trong mắt Mộc Huyền Cơ có ý cười, tay nhỏ kéo vạt áo của bà nội, ngọt ngào nói: “Không lạnh, rất ấm áp.”

“Ôi, cục cưng quý giá của bà nội, chắc chắn lạnh rồi. Cho dù có là mùa hè thì ở chỗ chúng ta cũng lạnh hơn dưới núi nhiều, huống chi hiện tại cũng đã lập thu. Cơ thể trẻ nhỏ yếu, cũng không thể hóng gió nhiều.”

Mộc Hoài Ngọc ôm lấy cháu gái đi vào trong phòng.

Mộc Huyền Cơ bất đắc dĩ, cơ thể cô yếu không phải do hóng gió cảm lạnh, vậy mà lần nào bà nội cũng không tin.

Đời trước Mộc Huyền Cơ ở một thế giới tu tiên, Thiên Cơ đại lục.

Người của Thiên Cơ đại lục không thể tu tiên, càng không thể vượt qua giải bích để rời khỏi Thiên Cơ đại lục, nhưng mà đại lục có Tế Tự của trời chọn làm thủ hộ, có thể ngăn cản Tu tiên giả ở bên ngoài bảo vệ mọi người.

Mộc Huyền Cơ chính là Đại Tế Ti của Thiên Cơ đại lục, hưởng cung phụng của vạn dân, phòng thủ thiên hạ an bình.

Trong 3000 thế giới nhỏ có không ít thế giới chưa sinh ra linh giới như Thiên Cơ đại lục, đều là do những người có thể tu luyện dựa vào mạch khí như Mộc Huyền Cơ được trời chọn đi bảo vệ.

Đáng tiếc mạch khí vẫn luôn kém hơn tiên khí một tầng, có một ngày, một đám tu tiên giả ngoại lai muốn xâm nhập, Mộc Huyền Cơ dùng hết sức để đối kháng với bọn họ.



Từ nơi sâu xa, cô cảm thấy có lẽ là không qua được cửa ải lần này cho nên quả quyết đả thông thông đạo đến thế giới khác rồi đưa tất cả mọi người đi, còn cô thì sử dụng khí vận của đại lục đế đối kháng với kẻ ngoại lại, cuối cùng lưỡng bại câu thương.

Kẻ xông vào phải chết!

Cô cũng không sống lại mà rơi vào Luân Hồi!

May mắn là đời này cô có giữ ký ức của đời trước, không may thế giới này loại đang ở thời đại Mạt Pháp.

Lúc sinh ra lại không có đầy đủ linh khí quán thể, cho dù cô có đạo thể trời sinh thì cũng không mở được quan khiếu, ngược lại còn đả thương cơ thể, đến bây giờ vẫn chưa hồi phục được.

Nhưng mà cô cũng không vội, không thành được Tế Tự thì thôi, dù sao thì cũng đang ở thời Mạt Pháp, làm người bình thường cũng tốt.

Nhưng mà, thực sự như thế sao?

Ghé vào trên vai bà nội, trong lòng bàn tay cô giữ một cây trâm màu xanh không phải gỗ mà cũng không phải vàng, bên trên cây trâm còn được khắc phù văn chằng chịt.

Đây là trâm Thiên Cơ, vật truyền thừa Tế Tự của Thiên Cơ đại lục.

Hai năm trước khi cô ra đời, cô yêu thích chiếc trâm Thiên Cơ mà sủng vật hắc ưng ngậm lấy từ bên ngoài bay tới, rơi ở trong sân, bị tộc nhân Mộc gia trại ca tụng là thần tích.