Chương 27

Silvain theo địa chỉ

được báo đi đến để đón trợ lý. Trên đường đi anh nghĩ ra vô số lời lẽ

cay nghiệt, vô số hành động tra tấn kẻ say xỉn lại dám chạy loạn.

Khi anh đến nơi, vợ chồng bà chủ quán ốc đang dọn hàng, cô con gái tuổi

chừng mười ba mười bốn đang cắm cúi xếp lại bàn ghế. Silvain dáng dấp,

gương mặt đều vô cùng chói mắt, lại mang vẻ đẹp lai, anh vừa bước xuống

xe, cô bé đã nhìn thấy anh. Lập tức buông việc chạy đến:

“Anh Silvain, em rất mến mộ anh, em là fan của anh đấy, có thể chụp một bức ảnh được không ạ?”

Silvain đưa mắt nhìn quanh, hơi nhíu mày, chả lẽ nhớ nhầm? Rồi lại nhếch môi cười ấm áp, thân thiện chụp ảnh với cô bé.

“Này bé, lúc nãy ở đây gọi báo cho anh đến đón một cô gái say rượu đúng không?”

Cô bé tròn mắt:

“Không phải có người đến đón chị ấy rồi sao?”

Silvain nhoẻ miệng cười, hỏi:

“Thế là người nào đến đón cô ấy vậy?”

“Anh đẹp trai ạ.” Cô bé cười rạng rỡ.

Silvain đen mặt, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ phong lưu phóng khoáng của một ngôi sao quốc tế. Rất lịch sự nói lời chào tạm biệt cô bé.

Trở lại xe, anh lấy điện thoại, một lần nữa gọi cho Lê Yên.

Trong một căn phòng với gam màu lạnh lẽo, Lê Yên cuộn mình trong chăn, môi

hơi nhếch lên, chốc chốc lại lẩm bẩm gì đó, vẻ mặt vô cùng khổ sở. Người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng, hơi nhíu mày. Rồi lại đưa tai kề sát môi cô,

anh muốn nghe xem cô đang nói gì.

Lát sau, anh đưa tay xoa đầu cô, ánh mắt có chút ấm áp. Khoé môi hơi nhếch lên:

“Bánh bao nhỏ, đã lâu không gặp.” Anh đưa tay bẹo hai má phúng phính của cô.

Bao lâu nhỉ? Bốn năm hay lâu hơn? Thật là, chẳng có chút thay đổi, bộ

dạng vẫn như một đứa trẻ. Anh khẽ thở dài:

“Vốn không muốn quấy rầy cuộc sống của em, nhưng giờ em nói xem anh phải làm sao đây?”

Kí ức như dòng chảy, chậm rãi len lõi trở về. Năm đó, trong một lần làm

nhiệm vụ, trong tổ chức có người để lộ tin tức, anh bị đặt bẫy suýt nữa

đã tàn phế dưới miếng đòn của chúng trong một con hẻm tối. Bánh bao nhỏ

này vậy mà dám dùng điện thoại đồ chơi giả còi cảnh sát để doạ bọn chúng bỏ chạy. Sau đó gọi xe đưa anh vào bệnh viện. Cô tận tình chăm sóc anh. Đợi khi anh tỉnh lại, liền vui mừng đưa cho anh một tờ giấy, trong đó

ghi rõ các khoản phí, bao gồm: Viện phí, phí thuốc, phí xe đưa anh đến

bệnh viện, phí tổn hại vật chất là cái điện thoại đồ chơi cô loạn quá

làm mất và phí chăm sóc.

Anh nhìn tờ giấy, cảm thấy rất muốn cười nhưng vẻ mặt chết cơ nhiều năm khiến cô lo lắng, lí nhí nói:

“Thật ra... phí chăm sóc có thể thương lượng thêm.”

Anh ngẩng mặt nhìn cô:

“Thương lượng thế nào?”

“Giảm 10%, có được không?” Cô nhăn mặt, ánh mắt tràn ngập mất mác. Sau đó lại gấp gáp nói tiếp:

“Tôi nói 10% phí chăm sóc, chứ không phải trên tổng hoá đơn đâu.”

“Tôi trả cô gấp đôi số tiền trên hoá đơn.”

“Thật á?” Cô trợn mắt.

”Ừ.”

Cô lấy trong cặp ra một tờ giấy và một cây viết, cúi đầu, hí hoáy viết. Lại ngẩng đầu hỏi:

“Anh tên gì?”

“Min”

“Tên thật á?”

“Min”

Cô nghe giọng anh càng ngày càng lạnh, thì rụt cổ, cúi đầu tiếp tục viết. Sau đó lễ phép dùng hai tay đưa đến trước mặt anh:

“Anh ký nợ đi.”

“....” Anh đen mặt. Cả người anh băng bó gần như xác ướp, ký cách nào chứ.

“Tôi...tôi đùa thôi. Anh nghỉ ngơi ạ.” Nói xong liền xông cửa bước ra.

Cô chăm sóc anh suốt hơn một tháng, mấy lần Roi đến bảo anh nên trở về cho Jace điều trị sẽ nhanh khỏi hơn, nhưng anh từ chối. Cho đến một hôm,

anh thật sự phải rời đi, cũng không kịp nói với cô một tiếng tạm biệt,

chỉ để lại cho cô một tấm thẻ, ghi chú mật khẩu là bốn chữ số đầu tiên

trong số tiền anh nợ cô. Số tiền trong thẻ đủ để cô thực hiện mong ước

của mình. Lúc ấy anh cho rằng, cô sẽ trở về quê như cô đã nói, anh và cô sẽ mãi mãi không gặp lại. Cô sẽ yên ổn sống cuộc đời bình dị của cô,

anh sẽ bận bịu bất chấp sống chết mà sống đời hắc đạo của anh. Hôm nay

gặp cô là một điều mà anh chưa bao giờ ngờ đến.

Chuông điện thoại đột ngột reo lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của anh. Min nhìn vào màn hình

điện thoại: ‘Ngựa Đực’ đang gọi.? Anh buồn cười, cũng không suy nghĩ

nhiều, liền nghe máy.

“Đây là điện thoại của Lê Yên.”

[Anh là ai? Cô ấy đâu?] Giọng người bên kia lộ ra chút khó chịu. Min nhíu mày.

“Cô ấy đang ngủ.”

[Anh là ai?]

“Liên quan gì đến anh.” Giọng Min càng lúc càng lạnh.

[Anh giữ người của tôi, cho nên, tôi cần phải biết rõ.]

“Tiếc là tôi không muốn nói.” Dứt lời Min ngắt máy. Sau đó, lại mở laptop,

kết nối với điện thoại của Lê Yên, tay lướt nhẹ trên bàn phím.

Silvain? Sao cô lại phải vất vả chấp nhận làm một trợ lý nhỏ chứ? Lại còn ở cùng nhà với anh ta. Tên sống nhờ vào khuôn mặt này chẳng có điểm nào tốt

đẹp, sống như một con lợn giống. Nghe giọng anh ta giống như đang nổi

cơn ghen vậy. Đầu Min vang lên hồi chuông cảnh báo: Có đối thủ. Không

thể để cho Bánh Bao Nhỏ nhà anh ở cùng loại người này được, xã hội đen

như anh còn đáng tin hơn loại lợn giống tuỳ thời động dục này.

Sáu giờ sáng, Lê Yên ôm đầu bật dậy. Nhanh chóng xuống giường chạy sang

phòng đối diện, đạp cửa gọi người trên giường dậy. Nhưng cửa đối diện

lại là một phòng máy móc thiết bị cô chưa nhìn thấy bao giờ. Cô xoay

người định chạy ra thì mặt liền đập vào một ‘bức tường thịt’, lui lại

vài bước, xoa xoa mũi, thật là, trời sinh cả người chỉ có cái mũi cao

thẳng là niềm kiêu hảnh của cô, thế nhưng nó cứ mãi bị gặp nạn, đau chết mất.

“Có sao không?” Giọng đàn ông lạnh nhạt vang lên.

Lê Yên cúi đầu, tay vẫn xoa xoa mũi:

“Xin lỗi, tôi không biết anh ở phía sau.” Giọng hối lỗi.

Min hơi kéo khoé miệng, vẫn ngốc như vậy, bất kể trường hợp nào cũng nhận lỗi về phía mình.

Nếu để Silvain biết ý nghĩ của Min, chắc chắn sẽ khinh bỉ Min thiếu hiểu

biết. Silvain biết Lê Yên luôn tích cực nhận lỗi nhưng không bao giờ có ý định hối cãi. Nói cô ta ngốc thì lầm to, mà nói cô ta thông minh thì

càng sai trái. Cô ta thiếu một vài dây thần kinh thì đúng hơn.

“Ngẩng lên tôi xem.” Min đưa tay nâng cằm cô lên, cẩn thận kiểm tra. Lê Yên

nhíu mày, gương mặt này nhìn rất quen, nhưng nhất thời cô không nhớ

được. Min thấy cô nhíu mày liền hỏi:

“Đau hả?”

“À, không ạ.” Sau đó lui lại một bước. Chăm chú nhìn người đối diện. Rồi đột nhiên cô trợn mắt:

“Min?”

“Ừ.”

“Cuối cùng cũng gặp được anh rồi.”

Nhìn vẻ mặt mừng rỡ của cô, Min cũng vui vẻ cong môi.

”À, túi xách của tôi đâu?”

Min chỉ tay về căn phòng cô đã ngủ. Lê Yên lập tức vọt về phòng, Min cũng

đi theo, nhìn cô khẩn trương mở túi xách, sau đó lấy ra một quyển sổ

nhỏ, có chút cũ kỹ, cô chăm chú lật giở từng trang. Lát sau, cô ngẩng

đầu, cười rạng rỡ nhìn anh, chìa tay chỉ vào trang giấy:

“Anh có

thể thanh toán số nợ ba năm bảy tháng lẻ chín ngày cho tôi không?” Dứt

lời lại say sưa nói tiếp: “Theo như nguyên lý cơ bản về giá trị thời

gian của tiền tệ thì đồng tiền hiện tại có giá trị hơn đồng tiền tương

lai, cho nên, để công bằng chúng ta lấy số tiền này nhân cho 3.7 còn lẻ 9 ngày, xem như chúng ta có chút giao tình, tôi sẽ không tính toán với

anh. Anh chuyển khoảng hay trả tiền mặt?”

Sau khi nói một cách

bất chấp, Lê Yên đột nhiên cảm nhận được không khí trở nên lạnh lẽo,

nhìn lại thì thấy vẻ mặt băng sơn của Min sắp có bão tuyết. Cô sợ hãi

run run nói: “Hay chỉ nhân hai thôi cũng được.”

Vẻ mặt anh lại vừa đen vừa lanh, vô cùng u ám.

“1.5 có được không?” Min nghiến răng, híp mắt nhìn cô.

Lê Yên uể oải nói: “Thôi được rồi, vẫn là số tiền đó vậy.”

Min xiết chặt nắm tay nghe rõ tiếng ‘rắc, rắc’.

Lê Yên lúc này mới thật sự hoảng sợ, cô điên rồi mới thân cô thế cô đi đòi nợ một người đàn ông to khoẻ. Xong rồi. Cô lắp bắp nói:

“Tôi không cần anh trả tiền nữa, anh...A.”

Min đẩy cô vào sát tường, vẻ mặt giận dữ kề sát mặt cô. Cô nhẹ nhàng, vụn

trộm mò tìm điện thọai trong túi xách, để có thể gọi điện cầu cứu, nhưng tìm mãi vẫn không thấy đâu. Lê Yên đầu đầy mồ hôi, nhắm mắt chờ chết.

Anh nhìn cô, có chút dở khóc dở cười, tức giận cũng nguôi dần, anh cứ

tưởng cô vui mừng vì gặp lại anh, ai ngờ được nét vui mừng đó là vì gặp

được con nợ. Cảm giác của anh giống như đi thi hoa hậu, được xướng tên

chiến thắng sau khi đeo vương miện lại bị đòi lại vì...nhầm kết quả. Anh đã phải kiềm chế lắm mới không bóp chết cô gái này.

“Trừ tiền ra em còn cần gì nữa không?” Giọng anh vô cùng bất đắc dĩ.

”Có, cần mạng. So với tiền thì mạng quan trọng hơn.” Cô gấp gáp nói. Ý tứ

chính là: ‘Chỉ cần anh thả tôi ra, tôi sẽ không cần anh trả nợ nữa.’

Min thở dài, từ từ buông cô ra, Lê Yên ôm ngực, không dám thở mạnh.

“Vậy...vậy tôi không phiền anh nữa, tạm.. à không, không cần gặp lại.” Cô xách

túi, nhẹ nhàng bước đi, di động cũng không dám tìm, giữ mạng trước rồi

tính sau.

“Trước khi rời đi tôi đã để lại cho em một tấm thẻ.”

Lê Yên dừng bước, xoay người, cười rạng rỡ: “À, vậy thật cảm ơn anh, tôi đi nhé.” Nói xong xoay người bước nhanh ra ngoài.

Min kéo tay cô lại, lạnh giọng:

“Em không tin?”

”Tin, tôi tin, xong rồi, chúng ta không ai nợ ai. Chào anh.” Vẻ mặt vô cùng phối hợp.

Vẻ mặt anh lại kéo thêm mấy tầng băng, anh kéo ngồi vào ghế, ra lệnh:

“Ngồi yên ở đây, tôi cho em xem.”

Lê Yên gật đầu như giã tỏi, anh xoay người đi lấy laptop, cô cũng tinh mắt nhìn thấy điện thoại của mình, lập tức cầm lấy, thế nhưng điện thoại đã tắt, có lẽ là hết pin rồi. Xui xẻo đến tận mạng rồi. Min quay lại, cầm

theo laptop, chỉ vào màn hình:

“Em không rút tiền trong thẻ, không thấy thẻ sao?”

Lê Yên gật gật đầu, thầm kêu khổ, đầu năm nay biếи ŧɦái nhiều vô số.

Cuối cùng, Min lấy ra một tấm thẻ đưa cho cô:

“Mật khẩu là bốn số đầu tiên trong số tiền tôi nợ em.”

Lê Yên giơ hai tay, cung kính nhận lấy. Còn tưởng lời thoại sẽ là ‘ mật

khẩu là sinh nhật em.’ Hoặc ‘Mật khẩu là số đo ba vòng của em.’. Sao

cũng được, diễn xong thì nên thả tôi đi đi.

“Vậy tôi đi nhé.” Cô hơi nhấc mông.

“Tôi chưa ăn sáng.”

“Tôi cũng vậy.” Lê Yên nhanh mồm đáp. Sau đó lại muốn cắn lưỡi: “À ý tôi là tôi..”

“Cafe không đường và trứng ốp lết, cảm ơn.”

“Hả?” Lê Yên tròn mắt.

Min nhướng mày: “Có vấn đề gì?”

“À không, không.” Dứt lời cô vội vã ôm túi xách ra khỏi phòng, nhắm hướng

nhà bếp mà chạy đến. Min thong thả đi theo cô, ngồi xuống bàn ăn vẻ mặt

vẫn lạnh nhạt. Sau khi bị cưỡng chế làm thêm một phần, Lê Yên ngồi xuống cùng tảng băng ăn sáng. Chuông cửa đột nhiên vang lên. Min bước ra nhìn qua mắt cửa, liền lạnh nhạt mở cửa, tay khoanh trước ngực, vẻ mặt ít ai dám đến gần. Thế nhưng con lợn giống này dám không để anh vào mắt, trực tiếp đi vào nhà.

Silvain nhìn thấy Lê Yên ngồi nghiêm chỉnh trên bàn, trước mặt là điểm tâm sáng, lập tức nổi giận, giận quá hoá cười,

anh tìm cô cả đêm, gọi điện không nghe máy, lại còn tắt máy đi. Hiện

tại, hình cảnh quốc tế đang gắt gao tìm kiếm tung tích của anh, anh

không thể manh động, Lương Cảnh Hàn thế nhưng dám giả vờ tốt bụng nói là sẽ tra ra vị trí chính xác của Lê Yên, sau đó bất ngờ ghim cho anh một

mũi thuốc mê, rồi nhốt anh lại. Phải mất rất nhiều sức mới thoát khỏi để đi tìm cô, cô thế nhưng lại vui vẻ cùng tên khốn kiếp này ăn bữa sáng

hạnh phúc.

“Hạnh phúc...” Còn chưa kịp nói hết, Lê Yên đã nhào đến, ôm lấy cánh tay anh, nũng nịu hờn dỗi nói:

“Anh yêu, sao giờ mới đến đón em? Thôi về nhà, em sẽ tính tội anh sau.” Dứt lời liền lôi kéo Silvain ra phía cửa.

Silvain bị hai chữ ‘anh yêu’ khiến cho não bộ trì trệ. Thả lỏng người đi theo cô.

Ánh mắt Min lạnh băng nhìn cô đang ôm cánh tay người đàn ông khác. Cho dù biết là cô nói dối nhưng vẫn thấy khó chịu.

”Thẻ của em.” Min lạnh nhạt nói.

Lê Yên dừng lại, đầu đổ mồ hôi, đến giờ vẫn tích cực diễn? Cô cười khổ,

buông tay Silvain ra. Đột nhiên cảm thấy trên eo mình bị xiết lại, cô

gượng cười, giơ tay nhận lấy, eo lại bị xiết mạnh hơn.

“Cảm ơn anh, tôi phải về rồi.” Cô rất muốn lập tức đi về.

“Ừ, tạm biệt.”

Nghe nói tạm biệt Lê Yên run rẫy, mồ hôi lạnh túa ra. Cứng nhắc gật gật đầu.

Ra khỏi cửa, Silvain buông cô ra, cất giọng giễu cợt:

“Một đêm đổi lấy một cái thẻ. Đã kiểm tra số dư trong đấy chưa?”

Lê Yên cười cười, giọng đầy ăn năn hối lỗi:

“Xin lỗi anh, tối qua tâm trạng tôi không tốt, tôi...”

“Vậy sao? Tâm trạng không tốt nên ra ngoài tìm đàn ông sao?” Silvain nhếch

môi cười lạnh. Rồi đi vào thang máy. Lê Yên lập tức theo vào. Đột nhiên, anh lấy ra hai con dao để ăn bít tết, một phóng mạnh vào camera, một

phóng mạnh vào khe của phím đóng cửa. Lê Yên nghẹn họng nhìn trân trối,

anh nghiến răng nghiến lợi nhìn cô, đột nhiên kéo người cô lại, cúi đầu

hôn thật mạnh lên môi cô, cái lưỡi ẩm ướt linh hoạt thừa dịp cô mở miệng hô hấp mà tiến quân thần tốc, xâm lược khoang miệng cô, cuối cùng ngậm

lấy cái lưỡi non mềm, mυ"ŧ vào.

Cô bất ngờ không kịp phòng bị gì

cả, hoảng sợ vùng vẫy nhưng bị anh kiềm kẹp dính sát vào vách kim loại

lạnh băng của thang máy, cô trợn mắt không ngừng chú ý đến số tầng đang

nhảy loạn trong thang máy.

Một bàn tay anh đặt trên lưng cô, nhẹ

nhàng vuốt ve, đôi môi mỏng nóng như lửa mang theo tia điện bắt đầu rơi

dần xuống gặm nhấm cái cổ trắng ngần của cô. Hơi thở của cô trở nên vội

vã, từng đợt khí thở ra mang theo sự khó chịu cùng cực, cô giằng co, đẩy anh ra. Anh bắt được bàn tay đang làm loạn của cô, cố định nó trên đỉnh đầu rồi lại cúi xuống tiếp tục cắи ʍút̼. Bàn tay di chuyển từ lưng đến

phía trước lần mò vào vạt áo sơ mi của cô, cách áσ ɭóŧ trước ngực cô xoa xoa nắn nắn không ngừng.

“Buông… tôi ra… ngựa đực biếи ŧɦái này… ưʍ..”

Anh nhếch môi cười, rồi nắm chặt lấy cằm cô, nắm đến phát đau, sau đó cúi

đầu tiếp tục hôn môi, nụ hôn càng sâu hơn, nóng bỏng hơn. Bàn tay anh

rời khỏi ngực, hạ xuống thấp, mở khoá quần cô, hung hăng kéo xuống, môi

dán sát tai cô phun nhiệt:

“Sau này nên mặc váy, tiện việc, nhanh có tiền hơn, hiểu chưa?”

”Đừng mà... anh tha cho tôi đi...không...a” Cô khóc lóc van xin nhưng tay anh vẫn hoạt động, kéo qυầи ɭóŧ của cô xuống, sau đó lập tức dùng ngón tay

hung hăng đâm vào, nhấp nháy liên tục. Anh chặn môi cô lại ép cô nuốt

nước bọt của anh, lại kéo lưỡi của cô vào trong môi của mình, cắn xuống, đến khi thấy đầu lưỡi có vị mặn, khoang miệng tràn ngập vị máu tươi với hài lòng uống chất lỏng của cô.

Đau đớn và sợ hãi khiến trán cô

xuất một tầng mồ hôi. Cô lắc đầu ngoày ngoạy, muốn đẩy anh ra nhưng

không nghĩ đến, cô càng vùng vẫy cành cọ xát nhiều làn trên bộ phận nhạy cảm của anh, làm cho du͙© vọиɠ của anh ngày càng bành trướng. Anh buông

môi cô ra, lật người cô lại, đầu gối chống vào giữa hai chân khép chặt

của cô, tách ra. Đưa liếʍ lên vành tai của cô, một đường đi xuống cổ, để lại dấu vết ẩm ướt. Tay anh lần mò vào áo sơ mi, đẩy áσ ɭóŧ lên trên,

trực tiếp cầm lấy bầu ngực sữa, giọng trần khàn:

“Lần đầu tiên sờ lên bộ ngực nhỏ thế này, có đều, rất mềm, rất mịn, rất đàn hồi.”

“Silvain...a...cầu xin anh....a...”

Cô chưa nói hết câu, ngón giữa của anh đã thần tốc chuyển động trong hoa

huyệt non nớt của cô. Ngón trỏ trên đỉnh hạt mềm mại kia, liên tiếp

chuyển động trêu đùa khiến cô run rẩy thở dốc, không nói được nên lời.

“Cầu xin tôi chơi cô à? Được, tôi đồng ý.” Anh tà mị nói.

Lê Yên lắc đầu, khóc nức nở, van xin anh ngừng lại nhưng anh càng lúc càng hung hăng mạnh mẽ hơn.

“Thế mà mới có chút nước, thế này thì rất khó kiếm khách đó, tôi sẽ dạy cô ra nước nhé?”

” Silvain anh đừng....a...đừng như vậy...a...dừng..... a...aaa..”

Silvain mỉm cười xoay cô lại để đối mặt với anh, dịu dàng nói:

“Cô dùng miệng trên giúp tôi hạ hoả, tôi sẽ không làm cô tại đây.” Vừa nói

anh vừa mở khoá, kéo con thú đã sớm đứng thẳng cứng rắn, gân xanh chằng

chịt trong người ra.

“Tôi...tôi không biết..tôi không làm, tôi lạy anh, tha cho tôi đi mà..” Cô khóc oà lên.

Silvain nhếch môi: “Vậy cô cũng đừng trách tôi.” Nói xong lại kéo cô lại, chen

vào giữa hai chân cô, dùng đầu của con thú cọ vào trước hoa huy*t.

“A...tôi... làm... tôi làm anh đừng... như vậy...A...”

Silvain buông cô ra, đẩy cô té trên nền đất, cô nhanh chóng chỉnh sửa lại quần

áo, còn chưa xong đã bị anh nắm tóc, kéo mặt cô đến gần con thú đang

hưng phấn, anh đưa tay bóp mũi cô, cô ngạt thở đành mở miệng ra, lập tức con thú xong thẳng vào khoang miệng cô, sâu vào tận cổ họng.

“Ô…” Miệng Lê Yên cơ hồ phải mở lớn nhất có thể, cô cảm thấy thật khổ sở,

hít thở không thông lại còn buồn nôn. Anh không quan tâm cô thế nào, cứ

như vậy bắt đầu ở trong miệng cô vận động rút ra cắm vào.

“Ô....ô......ooo...” Lê Yên quỳ trên mặt đất, đầu bị anh cố định, mà thân thể lại bởi vì bị

động tác kịch liệt của anh mà không ngừng lắc lư, trong cổ họng bị con

thú khổng lồ lấp đầy, khiến cô có cảm giác khoé miệng bị nứt ra đau đớn. Nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống.

Không lâu sau, Silvain

kêu lên một tiếng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã bắn thẳng vào trong cổ họng cô, làm cho

cô còn không kịp nôn mửa cũng đã nuốt vào, số ít còn lại vươn vãi chảy

ra hai bên khoé môi, và trào lên cả đường mũi. Lê Yên vừa nôn vừa ho đã

bị anh bóp hàm lại, ép buộc cô phải nuốt xuống tất cả, còn bắt cô phải

liếʍ sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên đầu con thú. Cô chết lặng làm theo, khóe

mắt đóng chặt chậm rãi chảy ra một dòng nước mắt.

“Ok, good job”

Silvain chỉnh sửa lại quần áo, từ trên ném xuống một xấp tiền, sau đó

khom người giơ điện thoại trước mặt cô, màn hình điện thoại đang chiếu

đoạn video cô đang quỳ trên mặt đất làm chuyện nhục nhã. Lê Yên ngẩng

đầu nhìn chăm chăm vào anh, ánh mắt như không có tiêu cự, vẻ mặt không

chút cảm xúc. Chật vật đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo. Anh trầm giọng:

“Sao? Chê ít hơn thẻ à? Tôi còn chưa có chơi cô đâu, nhiêu đấy bằng cả ba

tháng làm việc của cô rồi. Nhặt lên, nếu không tôi lập tức chơi cô tại

đây rồi cũng đưa thẻ cho cô, nhé?”

Lê Yên ngồi xổm xuống, nhặt lại những tờ tiền bay tán loạn, cho hết vào túi xách.

Lát sau thang máy mở ra, cô im lặng theo phía sau anh, máy móc bước lên xe, anh lại nhếch môi nói:

“Tự cô đón xe về. Nhớ là lúc tôi về nhà, phải nhìn thấy cô.”

Cô mở cửa định bước xuống xe, anh kéo tay cô lại, híp mắt:

“Đừng làm ra thái độ vô hồn như một con búp bê tìиɧ ɖu͙© với tôi.”

“Tôi biết rồi, tạm biệt.” Cô nhỏ giọng nói. Vẻ mặt trở lại như trước.

Silvain nhìn cô một hồi lâu, sau đó buông tay cô ra, Lê Yên bước xuống xe, anh lập tức đạp ga phóng đi mất.