Chương 26

Hà Triết rất nhanh đã đến Hà Thành, anh cũng không gấp gáp đến gặp Dương Ngọc Vân. Mà nhanh

chóng trở về nhà họ Hà. Cha và dì đều xuất ngoại công tác. Anh lấy điện

thoại, gọi cho Dương Ngọc Vân, cô vẫn không nghe máy. Suốt một tháng

nay, anh nhớ cô đến phát điên, cô thật sự không nhớ anh một chút nào

sao? Nếu sáng nay anh không nổi điên mà lôi Hạ Khê ra giải trí thì có

phải cũng sẽ mãi không biết tin tức về cô không?

Anh cũng không

hiểu nổi chính mình, sao lại trở nên uỷ mị như đàn bà như vậy chứ. Lúc

chưa có tin tức của cô thì điên cuồng tìm kiếm, đến lúc có tin tức lại

không có can đảm đến gặp cô, anh rất sợ cô không nghe anh giải thích,

anh rất sợ cô sẽ nhìn anh với ánh mắt chán ghét, anh sợ cô nói không cần anh.

Hà Triết nằm trong phòng suốt ba ngày, anh càng chán nản

hơn khi Min báo là lý lịch và thông tin của Hà Lỗi không có vấn đề, thân thủ tốt là do anh ta thường xuyên rèn luyện. Qua thêm một tuần, quản

gia mỗi ngày đều lo lắng gọi cửa xem ông trời nhỏ này có bị làm sao hay

không. Không ăn, không uống nhiều ngày như vậy, thật không ổn. Đến ngày

Hà Triết sắp không chịu được nữa, nghĩ bụng sáng mai sẽ đến nhà họ Lương tìm vợ thì nghe tiếng gõ cửa. Anh nhíu mày:

“Đừng phiền tôi.”

Tiếng gõ cửa vẫn không dừng lại. Hà Triết có chút khó chịu, hung hăng mở cửa.

Dương Ngọc Vân mặc một bộ đầm chiết eo màu trời, tóc búi cao. Nhìn cô như tinh linh trong trẻo.

”Không mời em vào phòng sao.”

Hà Triết máy móc tránh cửa để cô đi vào, một thời gian không gặp, vợ anh hình như càng xinh đẹp, quyến rũ hơn.

“Chú Hà, sao chú lại ra nông nổi này?” Râu ria cũng không thèm cạo, áo quần

nhăn nhúm, đầu tóc rối bời, quầng mắt như gấu trúc. Nhìn anh lúc này,

một chữ: Thảm, hai chữ: Rất thảm, ba chữ: Vô cùng thảm.

Hà Triết đột nhiên lấy lại ý thức, hơi bối rối, buông một câu:

”Chờ anh một lát.” Dứt lời liền đi vào nhà vệ sinh.

Lát sau, Hà Triết bước ra, vừa đi vừa lau tóc, đã lấy lại được hình tượng

nho nhã, ôn hoà. Áo choàng tắm hờ hững trên người, lộ ra vòm ngực rắn

chắc, nước từ trên tóc anh rơi xuống, khiến anh càng thêm hấp dẫn. Dương Ngọc Vân hơi mất tự nhiên, dời mắt, nói:

“Thấy anh vẫn còn sống, em cũng yên tâm, tạm biệt.” Nói xong liền đứng lên, xoay người, nhấc chân muốn đi.

Hà Triết lập tức từ phía sau ôm lấy cô, dán môi lên vành tai cô:

“Bà xã, anh thật sự không làm chuyện có lỗi với em.” Thấy cô vẫn im lặng, không chống cự khỏi vòng tay anh, anh nói tiếp:

“Cô ta lén lút bỏ thuốc vào cafe của anh, anh nhất thời không ngăn được

dược tính, nhưng khoảnh khắc thấy em bỏ đi, anh liền tỉnh táo, anh...”

“Buông em ra.” Cô ngắt lời anh, cảm thấy cánh tay đang ôm mình có chút run lên.

”Không, anh không buông tay nữa, cả tháng qua anh nhớ em đến phát điên rồi.” Hà Triết gấp gáp nói.

“Ông xã, anh không buông em ra, làm sao em hôn anh được chứ?” Cô mỉm cười, đỏ mặt nói.

Hà Triết sững sốt nới lỏng vòng tay, Dương Ngọc Vân xoay người, vòng tay

qua cổ anh, dẫm chân lên chân anh, nhón gót, đôi môi mềm mịn dán lên môi anh, cảm nhận môi anh có chút khô, liền đưa lưỡi ra liếʍ ướt, sau đó

hài lòng rời khỏi. Hà Triết giọng khàn khàn:

“Bà xã, có thể không?”

Dương Ngọc Vân thẹn đỏ cả vành tai, hai má ửng hồng, cúi đầu im lặng. Hà Triết cong môi nói:

“Em không trả lời, anh cho là em đã đồng ý nhé.” Dứt lời liền bế bổng cô

đặt lên giường. Lần này, cô rất tỉnh táo, không chịu sự khống chế của

thuốc, anh sẽ khiến cô cảm nhận triệt để cảm giác thần tiên của ân ái.

“Bà xã, tính ra thì đến nay chúng ta mới chính thức động phòng nhỉ?”

“Hay là thôi đi, em nghĩ lại rồi.” Cô hờn dỗi vờ đưa tay đẩy anh ra.

“Muộn rồi vợ.” Dứt lời anh khẽ cười, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đáng yêu của cô, say mê ngắm nhìn cái mũi khéo léo, hàng lông mi đen dày,

ánh mắt trong veo động lòng người, cuối cùng, dừng lại ở cánh môi màu

hồng nhạt, rồi cúi đầu chạm nhẹ, nụ hôn nhẹ lướt qua lại như có dòng

điện khiến toàn thân cô tê dại từng cơn. Sau đó, anh dùng đầu lưỡi ướt

át liếʍ khắp đôi môi anh đào của vợ, Dương Ngọc Vân khẽ run lên. Anh

liền mυ"ŧ lấy môi cô, đưa lưỡi thăm dò vào khoang miệng, dùng đầu lưỡi

kí©h thí©ɧ và trêu chọc. Đầu óc Dương Ngọc Vân trở nên hỗn loạn, cơ thể

dần buông lỏng, mùi vị đặc trưng của anh, như hương sen bạc hà thơm mát, luôn làm cô ấm áp yên tâm, kìm lòng không được, cô giơ tay ôm lấy cổ

anh, theo bản năng cuồng nhiệt đáp lại, giống như cách anh đã làm với

cô.

Hà Triết rời môi, dán môi vào vành tai cô: “Bà xã, em thật đáng yêu.”

Giọng nói trầm thấp tràn ngập từ tính vờn quanh tai Dương Ngọc Vân, khiến cô

cảm thấy bên tai như là bị lửa đốt, đỏ mặt thẹn thùng liếc anh: “Dẻo

miệng.”

“Thật mà, em là người phụ nữ duy nhất mà anh yêu.” Hà

Triết nghiêm túc nói, lại nhìn vợ yêu, khuôn mặt cô đỏ ửng, đôi mắt

trong suốt như nước, đôi môi vì bị hôn mà trở nên sưng đỏ, cô lúc này

xinh đẹp động lòng người, trái tim anh vì thế mà cứ như thanh niên mười

sáu mười bảy tuổi mới biết yêu mà đập loạn nhịp.

Một cỗ hoả nhiệt cháy bùng lên, anh cảm nhận được lão nhị bắt đầu trướng đau, anh cúi

đầu một lần nữa ngậm lấy môi cô, hôn sâu hơn, khuấy đảo kịch liệt hơn.

Bàn tay bắt đầu cách một lớp váy di chuyển, vuốt ve khắp đường cong cơ

thể cô.

Dương Ngọc Vân đột nhiên đẩy anh ra. Hà Triết tuy rất

muốn cô, nhưng vẫn rất để ý cảm giác của vợ, vì vậy cũng liền dừng lại,

có chút lo lắng nhìn cô. Anh là bác sỹ, vẫn canh cánh lo lắng cô chưa

vượt qua rào cản tâm lý thuở bé, không chịu kí©h thí©ɧ của thuốc chỉ sợ

cô sẽ sinh ra tâm lý bất an.

“Em muốn cởi váy ra trước, anh như thế sẽ làm nhăn hết váy của em.” Vẻ mặt Dương Ngọc Vân ghét bỏ.

“.....” Hà Triết cảm thấy quạ đen bay đầy đầu. Sau đó anh lập tức kéo cô ngồi

lên, lấy tốc độ ánh sáng cởi sạch quần áo của hai người rồi đẩy cô nằm

trở lại giường, cúi đầu hôn xuống, hai tay không rảnh rỗi bắt lấy hai

khối nhô lên trước ngực mà xoa bóp.

Nụ hôn nối tiếp nụ hôn, cảm

xúc từ bàn tay anh truyền đến khiến cô thở gấp liên tục, ngây ngất không thể suy nghĩ. Môi anh từ trên cổ dần trượt xuống, hôn nhẹ lên ngực rồi

há miệng ngậm lấy đỉnh nhọn tươi ngon, lưu luyến rời môi khỏi bầu ngực

sữa, anh hôn lên vùng bụng bằng phẳng trắng mịn của cô. Khi đầu lưỡi anh bất ngờ xoáy vào lỗ rốn, cảm giác lạ lẫm khiến cô không nén được mà rên lên, sau khi ý thức được chính mình phát ra âm thanh xấu hổ như vậy,

lại nghe được tiếng cười trầm thấp của chồng, cô đỏ bừng cả mặt.

Hà Triết yêu chết đi được dáng vẻ đỏ mặt của vợ, anh cười nói:

“Đúng rồi, em cứ thoải mà kêu lên, kêu càng to càng kí©h thí©ɧ.”

“Chú Hà, chú im miệng đi.” Dương Ngọc Vân nghiến răng.

“Gọi anh là gì?” Hà Triết rất để ý cách xưng hô, bởi vóc dáng cô nhỏ xinh

cộng với gương mặt búp bê, không ít lần bị nghĩ là anh em, cha con hoặc

chú cháu.

“Chú” Cô chu môi, khıêυ khí©h.

“Rất tốt!” Anh

vừa nói, tay đã mò xuống vùng nhạy cảm giữa hai chân cô ngón tay tìm tới hoa huy*t bé xíu bất ngờ chọc vào. Bụng cô thoáng co rút, hai chân theo phản xạ muốn khép lại thì bị anh kéo ra, ngón tay đâm sâu vào bên

trong, trêu chọc, khơi lên kɧoáı ©ảʍ của cô. Du͙© vọиɠ cháy lên, cả người cô ửng hồng, cô uốn éo, cảm nhận một luồng nhiệt truyền đến bụng dưới,

chất dịch bắt đầu rỉ ra. Anh nhếch môi, bắt đầu tăng tốc, ngón tay càng

nhanh hơn, hơi thở cô rối loạn, anh cho thêm một ngón nữa, cùng chọc vào hoa huy*t nhỏ hẹp. Dương Ngọc Vân cảm thấy hạ thân căng đầy, cô cắn

môi, cố ngăn lại tiếng kêu rên sắp tràn khỏi miệng.

Hà Triết say

mê ngắm nhìn nơi đó của vợ lúc phồng lên, xẹp xuống, phun nuốt hai ngón

tay của anh, hình ảnh da^ʍ mĩ, tiếng nhọp nhẹp theo nhịp ra vào, kích

thích cả thị giác lẫn thính giác, khiến hai ngón tay anh càng ra vào

liên tục, không ngừng nghỉ. Rốt cuộc, đến đỉnh điểm, Dương Ngọc Vân cũng đầu hàng, cô ngâm nga, rêи ɾỉ, âm thanh quyến rũ chết người, lão nhị

của Hà Triết muốn nổ tung.

Anh tách ra hai đùi ngọc trắng noãn của vợ ra, sau đó nhắm ngay trung tâm, hung hăng đâm mạnh.

”A...Đau quá...” Cảm giác lấp đầy căng trướng và đau đớn khiến cô khóc thét lên.

“Bà xã, em kẹp anh chặt quá.” Hà Triết đổ một tầng mồ hôi. hoa huy*t gắt

gao bao bọc, cắn nuốt lão nhị, cô nhỏ hẹp quá mà của anh lại quá to lớn, thế nên anh không di chuyển được, suýt nữa đã buông súng. Nhìn vợ đau

đến oà khóc, anh vô cùng hối hận vì hành động thô bạo của mình.

“Thả lỏng một chút đi em, mυ"ŧ anh như vậy, anh căn bản không động đậy được.”

Dương Ngọc Vân thật sự luống cuống không biết làm sao để thả lỏng, hai mắt

tròn xoe, ngập nước nhìn anh, Hà Triết nhẹ hôn lên cánh môi cô, dịu dàng an ủi, giọng nói cực kỳ khêu gợi:

“Vợ ngoan, đừng căng thẳng, anh sẽ làm rất nhẹ nhàng, nhé.”

“Sách nói chỉ lần đầu tiên đau, sao lần này em cũng đau chứ. Hà Triết, có

phải kỹ thuật của anh quá kém cõi không?” Dương Ngọc Vân khổ sở, uỷ

khuất lên án.

“.....” Hà Triết đen mặt, miệng đang ngậm vành tai

cô, liền cắn xuống. Bên dưới cũng bắt đầu chậm rãi di chuyển. Người phụ

nữ này lại dám nghi ngờ kỹ thuật của anh?

“Ôi...anh..đừng...đừng mà....” Dương Ngọc Vân run rẩy, hoa huy*t căng trướng, cô hoảng sợ khóc thút thít.

Hà Triết hơi rút lão nhị ra một chút, quan sát nét mặt cô, sau đó lại đẩy

vào. Lần này, động tác của anh rất nhẹ nhàng chậm rãi, để lão nhị lướt

nhẹ trong tầng thịt trơn nóng. Cảm giác ngứa ngáy khiến cô thở gấp, ngực phập phồng đung đưa lên xuống, Hà Triết yêu thích tay mân mê xoa nắn và miệng ngậm mυ"ŧ, day cắn. Nhận thấy người dưới thân bắt đầu hùa theo,

anh liền gia tăng tốc độ ra vào bên dưới, Dương Ngọc Vân khe khẽ rêи ɾỉ, anh rong ruổi trên người cô mang theo từ đợt kɧoáı ©ảʍ. Từng cái nhấn

người khiến cô run rẩy toàn thân, kí©ɧ ŧìиɧ như sóng biển dâng cao liên

tiếp. Đỉnh đầu lão nhị đâm thẳng sâu vào trong, cô rơi vào trạng thái

hưng phấn cực độ, bên trong liên tục co rút. Anh có cảm giác như vô số

cái miệng đang mυ"ŧ chặt lấy anh, kɧoáı ©ảʍ ân ái đạt đến cao trào.

Hà Triết lấy gối nằm kê dưới lưng cô. Động tác bắt đầu không tiết chế được mà dần dần trở nên kịch liệt. Chất dịch của cô không ngừng tiết ra,

càng thêm kí©h thí©ɧ tính cuồng dã ẩn sâu trong anh.

“A...chậm....chút....aaa...em chịu... không...không chịu...nổi....aaaa....” Cô ngửa cổ, tay nắm chặt

trải giường, cong người cảm nhận sự chiếm đoạt mạnh mẽ của anh.

Anh dùng toàn lực mãnh liệt nhấp một cái cuối cùng, rồi gầm nhẹ một tiếng,

tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng nóng bỏng từ miệng lão nhị phun trào, theo động tác

đâm thẳng vào của anh, toàn bộ rót vào miệng tử ©υиɠ của vợ.

Lão

nhị vẫn ở trong hoa huy*t ấm áp, Hà Triết không để ý tới việc vừa mới

phun trào bên trong cô, anh ôm vợ tiếp tục hôn liếʍ, vuốt ve. Hoàn toàn

không có định dừng lại.

Cơ thể Dương Ngọc Vân mềm nhũng vô lực,

để mặc cho anh làm loạn trên người mình. Hà Triết triền miên hôn lên đôi môi hồng nhuận ướŧ áŧ, đầu lưỡi chui vào trong miệng cô tận tình trêu

chọc. Nụ hôn càng ngày càng nóng bỏng, như muốn cướp lấy hô hấp của cô.

Dương Ngọc Vân lắc đầu tránh né để lấy lại hơi thở.

Thân hình to

lớn của anh đè lên thân thể nhỏ nhắn yêu kiều của cô, lão nhị ở bên

trong bắt đầu lấy lại phong độ, to lớn cứng rắn lấp đầy hoa huy*t. Hà

Triết bắt đầu một màn ân ái mới. Lão nhị bắt đầu đong đưa ra vào, đồng

thời môi lưỡi cũng không rảnh rỗi, anh cúi đầu ngậm lấy nụ hoa đứng

thẳng, say mê liếʍ mυ"ŧ, một tay khác thì đặt trên bên còn lại xoa nắn

nhào nặn, day kéo đỉnh hồng căng cứng. Dương Ngọc Vân ôm lấy đầu anh,

luồng tay qua tóc anh, hai chân tận lực mở rộng ra, miệng ngâm nga rên

rỉ chìm đắm trong khoái lạc hoan ái.

“Ngọc Vân, anh yêu em!”

Giọng anh trầm ấm mà khêu gợi. Dứt lời, anh kéo chân trái cô để gác lên

vai anh, động tác đâm vào rút ra càng thêm kịch liệt

“A, Triết…

Quá sâu …” Dương Ngọc Vân run rẩy tân thể căng lên, tư thế này khiến

cho lão nhị trong nháy mắt đâm thẳng đến miệng tử ©υиɠ

“Sâu như vậy em có thích không?” Anh cười tà mị.

“Ừm.. thích....aaaa...anh... nhẹ chút...”

Miệng tử ©υиɠ mất hồn mυ"ŧ mạnh lấy lão nhị, hoa huy*t cũng vì cô động tình mà co rút đến xoắn lại, khiến anh khó khăn di chuyển. Anh bắt đầu rướn

người, xỏ xuyên qua người phụ nữ của anh.

“Ôi…aaa...không …

muốn…A.. muốn... ưʍ... không...” Tử ©υиɠ bị thâm nhập thật sâu vừa

truyền đến cảm giác đau khổ lại mãnh liệt kɧoáı ©ảʍ, khiến cô không chịu được thét chói tai.

“Vậy rốt cuộc là muốn hay không muốn hả em?” Hà Triết lộ ra vẻ tươi cười xấu xa.

Dương Ngọc Vân xấu hổ đỏ mặt, nhưng bắt gặp nụ cười xấu xa của anh, liền mặt dày hùa theo.

“Muốn....ông xã... em muốn anh...” Âm thanh ma mị khiến lão nhị co rúm lại nhanh

hơn, động tác dưới thân càng thêm mãnh liệt điên cuồng.

“A…aaaaa… chịu không …được... aa” Anh như con thú dũng mãnh tiến lên khiến cô vô thức phát ra tiếng thở dốc đầy quyến rũ.

Một tiếng gầm nhẹ phát ra, Hà Triết ngã xuống, ôm lấy thân thể mềm mại của

cô, thân thể bắt đầu run run, đồng thời lão nhị chôn sâu trong hoa

huyệt cũng không nhịn được run rẩy, phun hết mầm móng vào sâu bên trong

cô.

Một lát sau, dưới sự kháng cự yếu ớt của Dương Ngọc Vân, cầm

thú họ Hà cứng rắn đặt cô ngồi trên bụng, hơi nâng cô lên, nhắm ngay đầu lão nhị mà ép cô xuống.

“Bà xã, kẹp anh thật thoải mái!” Cảm

giác khít khao sung sướиɠ đến từng lỗ chân lông, nếu không phải anh cực

lực nén lại, thì đã sớm bắn ra rồi.

Hà Triết bắt đầu chuyển động

hông về phía trước, hai tay đỡ lấy eo cô, tránh cho cô ngã xuống, tư thế này mỗi lần xâm nhập, đều nặng nề va chạm vào sâu bên trong, khiến cô

dù rất mệt mỏi nhưng vẫn không thể không kêu lên khe khẽ.

Nhấp

vài chục cái, Hà Triết để cho cô nằm úp quỳ sấp xuống, một tay mở hai

cánh mông săn chắc mịn màng của cô, một tay nắm lấy lão nhị cứng rắn

nóng bỏng, từ phía sau, nhắm ngay hoa huy*t ẩm ướt mà đâm vào.

“A…” Cô thét lên vì quá căng trướng.

Anh chế trụ vòng eo cô, nhanh chóng chạy nước rút. Sau cùng mạnh mẽ đâm vào mấy cái, anh phóng ra luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng vào sâu trong cô, cả

người mềm nhũn ngã xuống nằm phía trên tấm lưng xinh đẹp của vợ.

Dương Ngọc Vân cảm thấy toàn thân như bị liệt vậy, cô muốn mở miệng nói anh

đừng làm nữa, nhưng một chút sức lực giơ tay nhấc chân cũng không có,

nói chuyện càng không ra hơi. Hà Triết vẫn vùi trong cô, dán môi lên

vành tai cô, hôn hít, khẽ nói:

“Sau này làm nhiều hơn sẽ quen thôi, không mệt nữa.”

Nếu còn sức, cô chắc chắn sẽ đạp cầm thú này xuống giường ngay lập tức. Thế nào là nhiều hơn? Vẫn đang im lặng âm thầm mắng chửi, đột nhiên cảm

nhận sự bành trướng của sinh vật đang vùi trong người, cô lập tức nhắm

mắt giả chết, chỉ sợ chậm một chút sẽ bị cầm thú ép buộc thêm lần nữa.

Hà Triết nhìn động tác của vợ thì lắc đầu buồn cười, lấy lão nhị ra khỏi người cô rồi ôm cô vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ. Sau đó lại ôm cô

trở về giường, kéo cô vào lòng. Một lát sau, nghe hơi thở đều đều của

vợ, ngửi mùi hương nhè nhẹ trên da thịt mềm mịn trắng nõn, anh nhíu mày, vẻ mặt giống như đang đấu tranh tâm lý, cuối cùng dứt khoát, nhét lão

nhị trở vào lại bên trong cô, sung sướиɠ với cảm giác ẩm ướt, ấm áp, anh hài lòng, nhắm mắt ngủ. Nhưng không được bao lâu, cảm giác bên trong cô co rút khiến lão nhị càng ngày càng khó chịu, lão nhị muốn bùng cháy,

lão nhị muốn di chuyển, lão nhị muốn phóng thích, lão nhị muốn...Ôi, Hà

Triết đau khổ muốn chết, tự tạo nghiệt mà, khi nãy nếu cố kiềm chế thì

tốt rồi, cho vào làm chi để bây giờ sống không bằng chết thế này. Nhìn

vợ ngủ ngon như vậy, anh cũng không nỡ làm cô tỉnh giấc. Hà Triết đầu

đầy mồ hôi, cắn răng lấy lão nhị ra ngoài, vẻ mặt nén đến vặn vẹo, xông

thẳng vào nhà vệ sinh.

Nghe tiếng đóng cửa, Dương Ngọc Vân mở mắt, tay vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm. Doạ chết cô rồi.