Link fmv: https://youtu.be/VDm5TUPhT5E
《Way back into love(demo)》——Huge Grant/Drew Berrymore 《Vong điểu ái》——Serrini 07.Stockholm l*иg giam
Sáng sớm ngày thứ hai tuyết đã rơi ít hơn, bọn họ sớm trả phòng, nhờ ông chủ phòng trọ giúp đỡ quay trở về chỗ đỗ xe.
Vương Nhất Bác tự giác ngồi vào ghế lái, nghiêng đầu quan sát một hồi, Tiêu Chiến sắc mặt không tốt lắm, cúi đầu ủ rũ nhìn chẳng có tinh thần gì, đôi môi cũng nhạt đi vài phần huyết sắc.
"Anh có phải sinh bệnh rồi không?"
Tiêu Chiến tựa vào kính xe co người trên ghế phụ, thanh âm yếu ớt: "Chắc vậy rồi, em gọi điện cho công ty giữ xe đi."
Vương Nhất Bác gật đầu, không cầm điện thoại mà tùy tiện thử nổ máy xe.
Không ngờ vậy mà thành công rồi.
"......"
"......"
Hai người cùng trợn mắt nói không nên lời.
Ngượng ngùng một hồi, Vương Nhất Bác mở miệng phá vỡ cục diện lúng túng, bật máy sưởi, cởϊ áσ lông đắp lên người Tiêu Chiến, chậm rãi khởi động xe.
Phiền muộn mất một lúc, cậu đột nhiên lên tiếng: "Chúng ta hôm qua nếu như kiên nhẫn đợi thêm chút nữa, cho nó chút thời gian bình tĩnh lại, có phải bây giờ đã ở Stockholm rồi không?"
"Im miệng."
Tiêu Chiến một bộ tuyệt đối không nghe thấy gì hết, lập tức đem ghế dựa chỉnh thấp xuống, kéo lấy áo lông, nằm nghiêng đưa lưng về phía cậu.
"....."
Vương Nhất Bác liếc anh một cái, đem cửa kính xe mở ra một khe nhỏ, cũng hạ thấp âm thanh giọng nói hướng dẫn.
Trong xe ấm áp mà yên tĩnh, chỉ nghe thấy âm thanh lạo xạo nho nhỏ khi bánh xe cán qua đất tuyết.
Không biết từ lúc nào, Tiêu Chiến đã nghiêng người qua, lẳng lặng nhìn người kia lái xe.
Từ góc độ phía sau không nhìn thấy cậu hơi nhíu lông mày, nhưng nghĩ thôi cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ đứng đắn nghiêm túc trên mặt cậu.
Xương quai hàm thật dễ nhìn, hầu kết cũng rất đẹp, lái xe ngồi đến đoan đoan chính chính, nhưng lại quá gầy.
"Em nói xem" Tiêu Chiến bỗng nhiên mở miệng "xe tự dưng khởi động được, liệu có phải tối hôm qua thấy chúng ta rời đi nên đột nhiên căng thẳng hay không?"
Vương Nhất Bác bật cười: "Anh có bệnh à, nói linh tinh cái gì vậy."
"Sợ bị bỏ rơi, sau đó thấy chúng ta quay lại, nên nhất định phải biểu hiện tốt hơn chút."
Vương Nhất Bác tiếu dung nhạt dần, đạp chân ga: "Được rồi, không thoải mái thì đừng diễn trò nữa, ngủ một lát đi."
Tiêu Chiến bĩu môi, ngửa mặt nhìn cửa sổ trời trên trần xe, xuyên qua lớp tuyết phủ kín kính cửa sổ mà ngắm nhìn sắc trời ảm đạm, không được mấy chốc đã dần thϊếp đi.
Một đường không trở ngại đến Stockholm, thấy Tiêu Chiến không có ý tứ muốn tỉnh lại, Vương Nhất Bác theo hướng dẫn đã thiết lập trước đó đến được nhà ga trung tâm, dừng lại ở một chỗ đậu xe tạm thời ven đường.
Cậu hơi do dự một chút, gọi Tiêu Chiến tỉnh giấc. Tiêu Chiến mơ màng mở mắt nhìn cậu một cái, lại chui trở vào áo lông của cậu.
Vương Nhất Bác vươn tay thử nhiệt độ trên trán anh, xương ngón tay mang theo chút lạnh lẽo chạm vào càng phá lệ nóng hổi.
"Anh phát sốt rồi."
Tiêu Chiến miễn cưỡng mở mắt, trầm thấp đáp một tiếng.
"Sốt không cao, có muốn đi bệnh viện không?"
"Không cần, đi bệnh viện phiền phức lắm, ngủ một giấc là được."
Cậu gật đầu, lại hỏi: "Anh cài đặt điểm đến là nhà ga trung tâm là có mục đích gì sao?"
Tiêu Chiến bất đắc dĩ ngoắc ngoắc khóe miệng:
"Còn có thể có mục đích gì chứ, là vào trung tâm thành phố đó."
"....Anh vẫn chưa tìm được nơi trú lại đi."
"Chưa nữa, em đặt đi."
Vương Nhất Bác lười tìm homestay, đặt một khách sạn năm sao cách đó vài trăm mét, do dự chọn giường đôi, nhưng khi chọn số lượng phòng thì vẫn rất quyết đoán ngầm chọn 1 phòng.
Trong hành lí cậu có mang theo thuốc hạ sốt thường dùng ở nhà, nhưng lại không có miếng dán hạ sốt, vì vậy liền hào phóng vung tiền boa, nhờ cậy tiểu ca của khách sạn chạy giúp mình một chuyến.
Đến khi quay về phòng, Tiêu Chiến đã an ổn nằm trên giường.
Cậu trước giờ chưa từng thấy qua bộ dáng yếu đuối này của Tiêu Chiến, vô ý thức mà chăm sóc anh, dần dần, đáy lòng lại dâng lên một cỗ kɧoáı ©ảʍ vi diệu, xen lẫn chút đau lòng cùng căng thẳng quỷ dị.
Nhẹ tay nhẹ chân lấy thuốc trong va li, lòng cậu lại nghĩ, kì thật cũng không cần lắm.
Là thật sự không cần, chỉ hơi sốt nhẹ, thậm chí đến thuốc cũng chẳng cần uống, ngủ một giấc liền không thành vấn đề.
Thế nhưng thời điểm bị bệnh, con người luôn dễ dàng sinh ra chút mềm yếu, mặc kệ bệnh nặng hay nhẹ đều sẽ khó chịu, có người bên cạnh vẫn tốt hơn nhiều so với tự mình chống chịu.
Cậu sâu sắc hiểu được cảm giác này, cho nên muốn chăm sóc anh tốt một chút, để anh ỷ lại vào chính mình.
Vương Nhất Bác rót nước nóng cho anh, nhìn anh nuốt xuống viên thuốc, còn trêu chọc một câu chắc rất lâu rồi không có uống qua thuốc của nước mình nhỉ.
Vị tiểu ca bị trở thành chân chạy vặt cũng mang tới miếng dán hạ sốt, cậu nghiên cứu một hồi, đem nó dán lên trán Tiêu Chiến, nhìn anh chậm rãi nhắm mắt.
Vương Nhất Bác không còn việc gì, dứt khoát nằm lên chỗ trống bên cạnh giường Tiêu Chiến, đắp một tấm chăn khác lên, nhìn anh phát ngốc.
Tối hôm qua rõ ràng là ôm anh ấy đi ngủ, sao lại bệnh rồi?
Anh ấy là kiểu thể chất dễ sinh bệnh sao?
Hình như cũng chưa nghe qua anh có bạn bè gì, ốm rồi thì phải làm sao, tự mình chịu đựng à?
Cậu sửng sốt, bỗng dưng giật mình nhận ra, nào chỉ là bạn bè, anh thậm chí còn chưa từng nói qua bất cứ chuyện gì của mình, vì vậy sự hả hê khi nhìn người gặp họa hơi chiếm thế thượng phong trong lòng cậu đột nhiên tiêu tán.
Điều duy nhất cậu biết về Tiêu Chiến là "một nhϊếp ảnh gia London không thiếu tiền bạc", thế nhưng nếu Tiêu Chiến muốn tìm hiểu về cậu, chỉ cần lên mạng tùy tiện lướt một chút liền có thể rõ ràng bảy tám phần.
Cậu thậm chí còn không biết Tiêu Chiến bao nhiêu tuổi.
Nghĩ tới liền đoán được có lẽ còn lớn hơn cậu, mặc dù vóc người hơi gầy nhỏ, nhưng cậu vẫn chưa thực sự gặp qua người nào còn nhỏ hơn mình.
Hơn nữa Tiêu Chiến người này, tâm tư vòng vèo rối rắm nhiều như vậy, khẳng định chẳng phải trẻ con.
Vương Nhất Bác giật giật khóe miệng, không nói rõ được trong lòng là cảm giác gì.
Tiêu Chiến thật rất lợi hại, anh có thể một bên mỉm cười với bạn, trong lúc nói cười lại bất động thanh sắc dựng lên bức tường cao ngất giữa hai người, dăm ba câu khiến người ta giao ra tất cả tâm tư, đợi đến khi họ phát hiện có gì đó không đúng lắm, thì đã đến lúc anh vẫy tay nói lời cáo biệt với bạn rồi.
Đòi mạng hơn chính là, đến lúc đó bạn vẫn còn nghĩ đến chuyện muốn giữ anh lại.
Anh không cự tuyệt ái muội, cùng bạn giảng giải rõ ràng rằng ái tình không phải trò đùa, lại lạnh mặt bàng quan nhìn tình cảm của bạn dập dìu lên xuống.
Vương Nhất Bác vươn tay, làm một động tác nắm tay siết chặt dứ dứ trong không khí, lại lặng lẽ hạ xuống khi nhìn thấy cái chau mày khẽ khàng trên khuôn mặt Tiêu Chiến trong cơn mê mang.
Thật là không công bằng.
Tiêu Chiến cảm giác được giấc ngủ này thật dài, anh bị nóng đến tỉnh.
Tỉnh lại ngoài cửa sổ đã đen kịt một màu, anh giật giật thân thể, mới phát hiện trên eo đang bị một cánh tay đè ép.
Thì ra trên giường còn có một người khác.
Vương Nhất Bác ngủ bên cạnh anh, một cánh tay cách lớp chăn quàng qua eo anh.
Cậu không cùng Tiêu Chiến ngủ chung chăn trên giường, ngược lại nằm đè lên trên, chính mình còn kéo nguyên hai chiếc chăn mà quấn vào người.
Đệt.
Tiêu Chiến ở trong lòng mắng chửi, khó trách lại nóng như vậy.
Anh bắt đầu giằng co, muốn đem hai chiếc chăn cùng cánh tay đang vắt trên người mình gạt xuống, động tác hơi mạnh liền đánh thức Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác mơ mơ hồ hồ dịch đầu qua, vô ý thức dán lên trán Tiêu Chiến.
Nóng quá.
Cậu mở không nổi mắt, lại mơ màng vỗ nhẹ lên mặt Tiêu Chiến: "Anh làm sao mà không hạ sốt chút nào vậy?"
Tiêu Chiến dứt khoát đẩy cậu ra, xốc chăn ngồi dậy: "Em làm sao mà vẫn còn nói mớ được thế?"
"Em không phải chọn giường đôi à? Muốn ngủ cùng anh sao không đặt phòng giường lớn hử? Cho dù không đặt giường lớn, em cũng không biết chui vào trong chăn sao? Lại còn mở máy sưởi, có biết nóng không vậy?"
Cậu cảm giác được anh ngủ rất ngon, bệnh nhẹ vừa khỏi, cả người liền thần thanh khí sảng, lại nói nhiều trở lại, Vương Nhất Bác dứt khoát vùi đầu vào trong chăn.
Tiêu Chiến lườm cậu một cái, không nhịn được một thân mồ hôi ròng ròng, chạy đi tắm rửa.
Vương Nhất Bác nghe tiếng nước ào ào trong phòng tắm, không ngủ lại được nữa, ngẩn người một hồi dần dần thanh tỉnh, vói tay lấy điện thoại di động dưới gối, mới phát hiện ra đã là buổi sáng hôm sau rồi.
Sáng sớm ngày 18 tháng 12, 7h34p.
Thật nhanh, đã qua giữa tháng 12.
Chớp mắt một cái, lại sắp đến lúc về nước rồi.
Tiêu Chiến từ phòng tắm đi ra, mặc áo choàng tắm màu trắng của khách sạn, tóc đen vẫn còn tích nước nhỏ giọt, anh ngồi lên bệ cửa sổ nghiêng đầu lau tóc ngắm nhìn cảnh đêm, bởi vì thắt lưng lỏng lẻo tùy ý, cổ áo cũng lệch xuống, tấm áo choàng thu đông hờ hững khoác lên để lộ hơn phân nửa l*иg ngực trắng tuyết, hiện ra một mảnh da thịt ửng đỏ vì vừa tắm nước nóng. Có giọt nước trượt xuống, thuận theo vết tích dòng chảy một đường nhìn xuống dưới, thấp thoáng ẩn hiện viền qυầи ɭóŧ màu đen.
Vành tai Vương Nhất Bác phát nóng, cậu giống như bị kim đâm, lập tức từ trên giường nhảy xuống, chui vào trong phòng tắm: "Anh vừa khỏi bệnh đừng đứng đấy làm gì. Dây lưng cũng không buộc chặt kìa?"
Cánh tay đang lau tóc của Tiêu Chiến hơi khựng lại, nhìn theo bóng lưng cậu đang hốt hoảng chạy trốn cười ra tiếng, lại quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Sắc trời mờ mịt, đèn đuốc lại sáng ngời.
Hòn đảo của thành thị bị bờ biển chia cắt, tách ra thành từng khối nhỏ, hoa tuyết vẫn đang bay lượn, trên mặt nước mờ tối còn mơ hồ thấy được khối băng lớn nổi lềnh bềnh.
Anh lấy quần áo sạch từ trong va li mặc vào, chỉnh trang gọn gàng, thời điểm Vương Nhất Bác đi ra, anh đang chơi đùa máy ảnh trong tay.
"Tắm xong rồi? Thay đồ ra ngoài đi dạo đi."
"Sớm vậy?"
Tiêu Chiến cười: "Ngủ tận hai ngày rồi. Ra ngoài hoạt động giãn gân cốt."
"Mặc nhiều chút." Anh nhìn chiếc áo len trên người Vương Nhất Bác bổ sung: "Bên ngoài rất lạnh."
Nhiều cửa hàng trên phố đều không mở cửa, đường phố phá lệ quạnh quẽ, bọn họ đã ăn điểm tâm ở khách sạn, tại nơi băng thiên tuyết địa này đi dạo không có mục đích.
"Đi đâu đây?"
Tiêu Chiến cầm máy ảnh hứng khởi mười phần: "Đi Old Town đi."
Vương Nhất Bác cười: "Kích động cái gì. Thành thị ở Châu Âu không phải đều giống nhau sao? Em thấy chẳng có gì khác biệt cả."
Tiêu Chiến cũng cười theo: "Đúng là không khác gì."
"Ei, án cướp Norrmalmstorg và hội chứng Stockholm..."
Tiêu Chiến kinh ngạc: "Em muốn đến đó?"
Vương Nhất Bác gật đầu.
"Kỳ thật cũng chẳng có gì đẹp đâu, điển tích đều có thể tìm đọc trên Baidu Google, quảng trường đó bây giờ thành trung tâm mua sắm, còn về ngân hàng tín dụng xảy ra án cướp ngày ấy, sớm đã đóng cửa rồi."
Cậu không vui: "Vậy những điểm tham quan của Old Town cũng có thể tìm trên Google mà, còn có thể trải nghiệm thực cảnh 360 độ."
Tiêu Chiến bật cười: "Này! Nếu thế thì còn cần ra ngoài làm gì. Có điều nếu em muốn xem trên Google cũng không phải không được."
Anh nói xong thực sự lấy điện thoại ra, trên Google Maps định vị Norrmalmstorg, cho Vương Nhất Bác trải nghiệm thực cảnh 360 độ một chút.
Vương Nhất Bác trầm mặc, nhận lấy điện thoại di động, đông nam tây bắc lướt một vòng, được hai phút liền trả lại điện thoại cho anh.
"Đi nữa không?"
"....Đi,đi Old Town vậy."
Tiêu Chiến vịn vai cậu, cười đến sắp thở không nổi.
Đừng mê luyến tình hoài, có rất nhiều thứ đều là cảnh còn người mất, anh tiếp tục cười, đứt quãng mà nói với cậu.
Vương Nhất Bác vẫn im lặng, chỉ nâng tay lên giúp anh lau nước mắt ở khóe mắt vương ra vì cười quá nhiều.
Tiêu Chiến mang theo cậu từng bước đi dọc theo lộ tuyến du khách, dạo qua những con hẻm chật hẹp của thành phố cổ, đi xem bảo tàng, tới giáo đường, ở bên bờ hồ ngắm vịt con và những tảng băng trôi.
Vương Nhất Bác lại theo anh tới cung điện, Tiêu Chiến nói rằng đúng 12 giờ có thể thấy vệ binh hoán đổi vị trí.
Sườn dốc bị tuyết bao phủ, không ai quét dọn, đế giày cậu trơn trượt, gian nan đi đến lưng chừng lại lùi về sau, cậu đưa tay chế trụ Tiêu Chiến đang không có chút phòng bị nào, không những không thể đứng vững, ngược lại còn kéo theo anh trọng tâm không ổn ngã dúi dụi.
Tiêu Chiến lại cười rộ lên, anh ấy hôm nay vẫn luôn tươi cười.
Vương Nhất Bác nản lòng nằm trên mặt tuyết, quay đầu nhìn Tiêu Chiến cũng đang nằm bên cạnh.
"Đến cùng thì có cái gì đáng cười?"
Tiêu Chiến cũng nhìn cậu, tiếu ý không giảm:
"Muốn cười thì cười, nhất định phải có cái gì mới có thể cười sao?"
"Em chẳng qua cảm thấy anh hôm nay cười rất nhiều, thuận miệng hỏi một chút." Trong lòng cậu biểu thị bất mãn với câu trả lời của Tiêu Chiến, đột nhiên cảm giác được tiếu dung chói mắt, nhăn nhăn lông mày.
Nhưng anh vẫn đang cười, đôi con ngươi híp lại: "Nhiều lắm sao, có phải em nhớ lầm rồi không? Anh vẫn luôn thích cười mà."
Vương Nhất Bác im lặng một hồi, nhớ đến tấm danh thϊếp trống không của Tiêu Chiến trong ngực mình, giả bộ như lơ đãng thử thăm dò:
"Anh chừng nào thì đi London?"
Tiêu Chiến hơi sững lại: "Sao đột nhiên hỏi chuyện này?"
"Muốn hỏi thì hỏi thôi, nhất định phải có nguyên nhân gì đó mới có thể hỏi sao?"
Tiêu Chiến thu lại ý cười: "Em hôm nay hình như hơi khác lạ."
"Có sao? Em chỉ là thuận miệng hỏi chút chuyện của anh thì đã khác lạ rồi à, anh có phải quá nhạy cảm rồi không?"
Cậu lời nói kèm theo gai nhọn, Tiêu Chiến lắc lắc đầu: "Hệt như con nhím."
Vương Nhất Bác cười lạnh một tiếng, đang định tiếp lời đã bị Tiêu Chiến giành trước: "Tốt nghiệp đại học sẽ đi."
Bong bóng đang muốn bạo nổ cứ như vậy bị người buông tay thả đi, giống như đang muốn hô hấp đột nhiên bị bưng kín mũi miệng, buồn bực đến khó chịu.
Tiêu Chiến rất biết cách phòng ngừa mâu thuẫn, đều trước một giây bỗng nhiên nhượng bộ, chuẩn xác dừng cương trước bờ vực, khiến người ta có tức giận cũng không cách nào phát tiết.
Trong lòng cậu mỏi mệt, không muốn lại mở miệng, cũng lười ngồi dậy, đành cứ như vậy nằm trên mặt tuyết, mắt không thấy tâm không phiền nhắm nghiền hai mắt.
Tiêu Chiến hít hít vài cái, lại cười lên, vươn tay lướt qua phủi đi mấy bông tuyết phủ trên chân mày Vương Nhất Bác: "Lại thế nào nữa?"
Tiếng chuông đột nhiên ngân vang, những vệ binh đổi cương vị bắt đầu một nghi thức ngắn gọn, thẳng tắp đi ngang qua hai người đang nằm trên tuyết, lặng lẽ đưa mắt nhìn họ.
Vương Nhất Bác dùng sức chớp chớp mắt, đẩy đẩy cái tay lạnh băng đang lưỡng lự giữa đầu mày của mình kia, gạt ra một cái mỉm cười:
"Không có gì."
Bọn họ mắt đối mắt, không ai nguyện ý dời đi trước, những bông tuyết nhỏ vẫn lả tả bay xuống, bầu không khí chợt trở nên gượng gạo.
Tiêu Chiến mâu quang sâu hun hút, vươn tay qua nâng má cậu, chậm rãi đưa môi lại gần, vừa muốn đυ.ng vào cánh môi nhạt màu kia, Vương Nhất Bác bỗng nhiên mím mím môi, ngoẹo đầu qua.
Cậu không nhìn anh nữa, chỉ chăm chăm phủi quần áo rồi đứng dậy: "Du lịch kiểu này hình như có chút nhàm chán."
Tiêu Chiến thu tay lại, âm thầm siết chặt năm ngón, cũng theo cậu đứng lên: "Ừm, du lịch quá lâu không tốt, sẽ nhanh chán."
Giọng anh nhẹ nhàng bình thường, giống như chưa từng xảy ra một màn vừa rồi, tùy tiện nói chuyện phiếm.
Vương Nhất Bác bực bội, cảm xúc lại vọt lên đầu: "Đúng không."
Cậu lung tung gật đầu, hướng cung điện đi vào, không chú ý Tiêu Chiến đằng sau cúi đầu, nụ cười mang chút tự giễu.
Tiêu Chiến ngựa quen đường cũ* bỏ qua khúc nhạc dạo ngắn ngủi gượng gạo vừa rồi, lại phát huy bản lĩnh điềm nhiên như không, hai ngày này mang theo cậu lúc thì trượt băng trên mặt hồ, lúc lại xem ca kịch.
*Gốc là 老样 (lǎo yang): ý chỉ quen thuộc, làm nhiều lần.
Vương Nhất Bác hai ngày này cảm xúc không tốt, Tiêu Chiến nói cái gì cũng không để ý tới, qua loa ứng phó, ban đêm lại cường ngạnh chui vào trong chăn của anh.
Tiêu Chiến không ngăn cản cũng không thắc mắc, vẫn luôn duy trì mỉm cười, kể về những kỳ truyện nơi đây và một vài cố sự linh tinh*, làm tròn trách nhiệm của người hướng dẫn du lịch và bạn lữ hành**, tùy ý để cậu trầm mặc.
*Gốc là dị vực nhân tình,phong nguyệt cố sự (说着异域人情,风月故事).
**Gốc là lư hữu (驴友)
Mà Tiêu Chiến càng như vậy, cậu càng nghẹn một bụng tức giận, cậu thực sự không cách nào lí giải nổi loại hòa bình thế giới bằng cách bịt tai trộm chuông này của anh.
Vương Nhất Bác rất muốn biết, Tiêu Chiến rốt cuộc đến khi nào mới có thể không giả dối như vậy nữa.
Thế là cậu cứ một mực im lặng đợi chờ, xem đến cuối cùng ai mới là người bạo phát trước.
Buổi tối hôm đó, Tiêu Chiến lại có chủ ý mới, đề xuất có thể đến quán bar chơi một chút.
Cậu nhìn chằm chằm Tiêu Chiến một hồi, lần đầu tiên đáp lại đề nghị của anh: "Được thôi."
Tiêu Chiến hơi kinh nhạc nhìn cậu một cái, trong lòng lại không nắm chắc được rốt cuộc là bệnh biệt nữu mấy hôm nay của cậu tốt lên rồi hay là còn có tâm tư nhỏ nào khác.
Nhưng anh vẫn thuần thục cười cười, âm thầm phân cao thấp mấy hôm nay cũng không phải chỉ có mỗi mình Vương Nhất Bác.
Bắc Âu nơi đầu phố vắng người, đại khái là bởi vì đêm xuống đều tụ tập tại quán bar, náo nhiệt đến khiến người ta kinh ngạc.
Vương Nhất Bác quan sát một hồi, cảm giác Tiêu Chiến hẳn là dẫn cậu đến gay bar, chỉ là khi đang dò xét đánh giá xung quanh lại bắt gặp cả trẻ con đang say mê với khẩu súng đồ chơi, đột nhiên không quá chắc chắn.
Cậu đã quen với việc ở trong nước tiếp nhận sắp xếp cùng an bài mỗi khi ra ngoài, xuất ngoại liền hồi quy bản tính, ngược lại rất lâu không đến mấy nơi như thế này rồi, quay về vùng đất yên hoa* mới khiến cậu tìm lại được chút không thích ứng như vậy.
*Gốc là yên hoa địa (烟花地): chắc là mấy nơi xa hoa ăn chơi đó.
Có nam sinh đẹp trai với mái tóc vàng kim hướng cậu huýt sáo, từ xa xa giơ lên ly rượu trong tay, chỉ khiến thần sắc cậu càng thêm lạnh lùng, làm cho người ta không dám tùy tiện tới gần.
Tiêu Chiến lại phá lệ quen thuộc hơn một chút, khi Vương Nhất Bác còn đang trong trạng thái tự điều chỉnh, anh đã thành công dung nhập vào bầu không khí, vui vẻ trò chuyện.
Cậu trầm mặc đi theo, trùng hợp lại vòng qua chàng trai mới nãy hướng cậu nâng ly rượu.
Nam sinh thấy cậu bước đến thì cười cười, nhường một vị trí cho cậu, cậu dừng lại bên bàn hơi lưỡng lự.
Tiêu Chiến đã cùng với người bên cạnh hàn huyên được một lát, vẫn là giọng điệu London mà anh quen thuộc, thế nhưng lại cảm thấy phá lệ xa lạ, đành cúi thấp đầu ngồi xuống cạnh nam sinh, cầm lên ly rượu không nói một lời.
Bàn này mọi người đang chơi "Never have I ever", một trò chơi nổi tiếng trên bàn rượu ở châu Âu, thay phiên nhau nói ra những chuyện mà mình chưa từng làm, nếu làm qua rồi thì bị phạt rượu.
Người Anh Quốc vẫn thường chơi, mà Tiêu Chiến lại sinh sống ở London, hẳn là đã không còn xa lạ.
Một vòng người từng câu nói ra, mới bắt đầu nội dung vẫn còn nghiêm túc, dần dà càng nói càng hạn chế, cuối cùng chủ đề căn bản không thoát khỏi mấy chuyện hoa mỹ vô bổ*.
*Gốc là 颜色废料 không hiểu lắm,ai chỉ giáo dùm với.
Những quán rượu trong nước có nhiều lúc chủ đề câu chuyện mang đa dạng màu sắc, nhưng Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh còn có thể vừa nghe vừa cười, lại bất động thanh sắc cự tuyệt một số ám thị, thành thạo điêu luyện không tìm ra sơ hở.
Mà cậu lúc này nhìn Tiêu Chiến từng chén từng chén đem rượu nuốt xuống, nói đến điều gì thuộc nội dung hạn chế cũng lần lượt nhận phạt, liên tưởng tới đủ loại thái độ của Tiêu Chiến đối với mình từ lúc quen biết tới nay, sắc mặt càng ngày càng đen.
Đến lượt tiểu ca tóc vàng, hắn ám thị mười phần rõ ràng mà nhìn Vương Nhất Bác, chậm rãi nói: "Never have I ever felt a heartbeat like this." [Tôi chưa bao giờ có cảm giác động tâm như bây giờ.]
Quán bar luôn cần một điểm bạo phát như vậy, cả đám hoan hô lên, nhao nhao biểu thị "I have", tràn đầy phấn khởi nhìn xem phản ứng của Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến khẽ cau mày, lại dùng ý cười giấu đi, một bộ xem kịch nhìn về phía Vương Nhất Bác.
Cậu nếu như cũng nói "I have", nhất định sẽ bị cho là lời hồi đáp đối với cậu nam sinh tóc vàng kia, tiếp sau đó sẽ phát sinh chuyện gì cũng tuyệt đối có thể dự đoán được.
Vương Nhất Bác cười lên, nâng tay cầm ly rượu hướng cậu trai kia một hơi cạn sạch, sau đó dùng mu bàn tay quệt khóe miệng, nhìn chằm chằm Tiêu Chiến đang ngồi một bên ồn ào xem náo nhiệt, gằn từng chữ: "I have."
Cậu trong lòng thầm nghĩ, đây là lần cuối cùng, Tiêu Chiến.
Chuyển biến có chút lớn, bao gồm cả Tiêu Chiến bên trong vòng người cũng hoàn toàn ngơ ngẩn, một đám người ánh mắt dừng trên ba người bọn họ chuyển tới chuyển lui.
Nam sinh tóc vàng sắc mặt tiếc nuối, hắn nhìn thấy Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cùng nhau đi vào, chỉ cách nhau một khoảng cách rất nhỏ nhưng vẫn luôn không có giao lưu, cho rằng chỉ là người phương Đông trùng hợp cùng nhau tới đây thôi, không ngờ tới còn có chuyện này.
Kịch bản liền trở nên phức tạp, quần chúng uống rượu vui vẻ hóng chuyện*.
*Gốc là hỉ văn lạc kiến (喜闻乐见):thích nghe thích xem.
Tiêu Chiến thần sắc vừa hồi phục bình thường thấy mọi người đều nhìn vào mình, không hề hoang mang nở nụ cười, đứng dậy, biểu thị mình nguyện ý hát một bài hát.
Anh nói rằng "Sing a song for you."
Thời điểm nói ra chữ "you", anh nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, nhưng người kia lại nhìn ly rượu rỗng đến xuất thần, không có ý nhìn anh.
Ca khúc trên sàn nhảy vừa vặn phát đến đoạn cuối, anh đi lên sân khấu chính, mượn một cây guitar, ngồi xuống bên cạnh microphone, thử gảy gảy dây đàn, lại điều chỉnh cao độ.
Người vẫn còn chưa bắt đầu hát, trước tiên nhìn xuống dưới khán đài, híp mắt cười lên, khóe môi chính là độ cong vui vẻ chân chính, lộ ra răng thỏ trắng tinh, rực rỡ lại đẹp mắt.
Sẽ chẳng có ai không thích một nụ cười như vậy, dưới đài bắt đầu hét lên, chờ mong bầu không khí lên đến đỉnh điểm.
""
Một ca khúc chủ đề phim điện ảnh được yêu thích rộng rãi, rất nhiều người đã nghe qua, anh thử một chuỗi hợp âm, thanh thanh cổ họng, quán bar dần rơi vào an tĩnh.
"I've been living with a shadow overhead."[Bóng tối bao trùm cuộc sống của tôi.]
"I've been sleeping with a cloud above my bed."[Tiến vào giấc ngủ với mây đen quẩn quanh trong mộng.]
"I've been lonely for so long."[Sự cô đơn trường cửu bám riết lấy tôi.]
"Trapped in the past, I just can't seem to move on."[Mắc kẹt trong quá khứ, không thể nhìn thấy con đường xông phá l*иg giam.]
....
Anh đánh guitar hát lên, cùng Vương Nhất Bác bên dưới đang yên lặng nhìn anh bốn mắt đối nhau, bắn tới một cái wink lại lắc đầu cười lên, dời đi ánh mắt, khi thấy một nam hài xinh đẹp trên sàn nhảy nâng ly rượu hướng anh cười cười, liền tinh nghịch nháy nháy mắt.
Có tiểu ca người da đen chống tay nhảy lên vũ đài, ngồi xuống cây dương cầm phía sau cùng hợp tấu, có thêm trợ thủ đắc lực, vừa lúc hát đến cao trào, bầu không khí trong bar thoắt cái lên đến đỉnh điểm.
Một bàn người chơi đã quên mất ý định ban đầu của Tiêu Chiến khi bước lên đài, hòa vào với những người khác cùng vỗ tay tùy ý cười đùa, Vương Nhất Bác ngồi trong góc chậm rãi uống xong một ly rượu trên tay, đứng dậy từng bước một đi lên đài.
Có thể là vì tác dụng của rượu, cậu cảm thấy đầu óc muốn nổ tung, trong chớp mắt quên mất thân phận của mình không thích hợp xuất đầu lộ diện, thậm chí quên mất bản thân đang ở chỗ nào, chỉ một mực nhìn về phía anh, chầm chậm đi tới bên cạnh anh.
Tiêu Chiến có chút kinh ngạc nhìn cậu, hát xong câu hát dang dở bên miệng, kết thúc hợp âm.
Vương Nhất Bác đi đến trước mặt anh, mở rộng cánh tay muốn cây guitar trong tay anh, một tay khác ấn Tiêu Chiến đang muốn đứng dậy xuống.
Có người muốn chuyển tới cho cậu một cái ghế, cậu nhàn nhạt cự tuyệt, tiện tay gảy gảy dây đàn, lười biếng đứng trước microphone, ánh mắt lãnh đạm đảo qua nam nữ trẻ tuổi dưới sàn.
Cậu không nhìn Tiêu Chiến, hít hít mũi, nói:
"For him."
""Vong điểu ái", một ca khúc Hồng Kông."
"Sự ảnh hưởng của người khiến ta đau thương thở dài."
"Sự tồn tại của người gạt đi không khí tươi mới trong lành."
"Ta thường ảo tưởng có thể dời đi cực địa."
"Thế nhưng người trong kí ức sẽ cùng ta bước lên chuyến bay."
"Ta quyết tâm phải quên đi."
"Liền cũng không nhớ lại nữa."
"Dưới cánh rừng chiều, người lại dối gạt ta."
"Quyết tâm đó, còn tác dụng gì nữa?"
......
Cậu hát ca khúc này thanh âm không trầm thấp như bình thường, ngược lại càng phù hợp với độ tuổi của cậu, có chút non nớt. Ca khúc của một thiếu nữ nhẹ nhàng được nam hài lạnh lùng hát lên mang theo chút bi thương nho nhỏ, nhưng tiếng đàn cùng âm điệu vẫn luôn ôn nhu dịu dàng.
Chạm tới lĩnh vực mà tiểu ca người da đen không biết, hắn chống đầu trên cây dương cầm cẩn thận nghe một hồi, đến nửa đoạn sau mới thử nghiệm gia nhập.
Vương Nhất Bác buông mi hát nghiêm túc, hát đến câu cuối cùng "tồn tại không phải bởi vì vô thanh âm thầm nhẫn nhịn người, nhưng ta sẽ dùng muôn vạn ôn nhu, dịu dàng đời này để đến bên người", thanh âm thậm chí còn có chút run rẩy.
Khán giả dưới đài nghe không rõ ý nghĩa, vỗ tay cổ vũ, Vương Nhất Bác lúc này mới quay đầu lại nhìn Tiêu Chiến: "Anh nghe hiểu không?"
Nói xong, cậu thuận tay đem guitar đưa cho tiểu ca da đen, lại ôm hắn một cái, nhanh chóng rời đi.
Tiêu Chiến ngẩn người, hậu tri hậu giác ý thức được đại khái có chỗ nào đó không đúng, liền vội vàng đuổi theo.
Anh chạy mấy bước đuổi tới, túm lấy tay Vương Nhất Bác, cậu lại mạnh mẽ hất ra, cước bộ không dừng, tựa như cơn gió càng đi càng nhanh.
Tiêu Chiến chỉ đành theo sát, cường ngạnh nắm lấy khuỷu tay cậu không dám buông ra.
Không có ai nhìn ra bọn họ có bất kì điểm nào không đúng, ngược lại những người đứng xem dạt ra chừa lại một con đường, thần sắc ao ước ghen tị.
Bản tình ca của những đôi tình nhân đã trở thành thước phim quen thuộc, bọn họ nghĩ rằng, nên đi làm những gì mà người trưởng thành nên làm rồi.
Ra khỏi quán bar, một trận hàn ý đập vào mặt, Tiêu Chiến rùng mình một cái, tay túm càng chặt.
Vương Nhất Bác đi vào màn đêm trong con ngõ nhỏ, một lần nữa giãy ra khỏi tay anh.
Đèn đường hôn ám, hoa tuyết bay loạn, khung cảnh có chút giống với đêm đầu tiên bọn họ quen biết khi còn ở Stavanger.
Tiêu Chiến dỗ dành cậu, thanh âm mang theo chút cầu khẩn: "Làm sao rồi? Em gần đây có chuyện gì vậy?"
Anh cuối cùng cũng hỏi ra miệng.
Mà Vương Nhất Bác cũng đã không thể nhẫn nhịn được nữa: "Anh đủ chưa vậy Tiêu Chiến? Dục cầm cố túng* thăm dò đã đủ chưa?"
*Gốc là 欲擒故纵: một thuật ngữ thường được sử dụng trong binh gia mang ý nghĩa "muốn bắt phải thả".
_________
「
I've been looking for someone to shed some lightNot somebody just to get me through the night.」