Chương 08: Nhạc buồn vô danh

Nhạc buồn vô danh——Serrini 莎妮妮

Can't Keep It Inside——Benedict Cumberbatch

08.Nhạc buồn vô danh



Tiêu Chiến sắc mặt lập tức trắng bệch, bàn tay nguyên bản đang cầm chặt tay cậu có chút run rẩy, do dự buông ra.

Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn bàn tay anh vừa rời khỏi, cười một tiếng ,tựa như là trào phúng.

"Đừng chơi mấy cái trò xiếc quỷ của anh trên người tôi nữa, tôi thật sự rất chán ghét, được không vậy? Tôi một chút cũng không muốn biến thành một trong những cái lốp dự phòng của anh đâu."

Tiêu Chiến im lặng một lúc: "Anh không có cùng em chơi mấy trò đồϊ ҍạϊ , cũng chưa từng đem em thành lốp dự phòng gì cả, em..."

"Ồ" Vương Nhất Bác diện vô biểu tình gật gật đầu "có phải đối với anh mà nói, tôi còn chưa đủ tuổi để cùng anh diễn trò hề? Xem ra là tôi đã quá đề cao bản thân mình rồi."

Tiêu Chiến nhắm mắt hít sâu một hơi, cảm thấy không thể nói lý: "Em có thể hay không trước tiên nghe anh nói xong đã?"

"Tôi." Vương Nhất Bác cũng giống như là rốt cuộc không thể nhẫn nhịn nổi nữa,"hiện tại rất rất không muốn nhìn thấy anh, cũng chẳng muốn nghe anh nói cái gì hết. Tôi mấy ngày nay chịu đựng đủ rồi. Tiêu Chiến, có nhớ tôi đã từng nói với anh rằng anh rất đáng ghét không?"

Em có nói qua, Tiêu Chiến nghĩ, và sau đó còn hôn anh.

Anh mím môi, không còn lời nào để nói.

"Chúng ta bảo trì khoảng cách, được không? Tôi không phải gay."

Tiêu Chiến không dám tin, mơ màng nhìn vào đôi mắt lạnh nhạt thờ ơ mang theo vài phần châm biếm kia, nhìn rất lâu, mới xác định rằng mình không thấy bất kì cảm xúc nào khác trong đó.

Sau đó anh đè nén lại đau nhức trong lòng, nỗ lực khôi phục lại thần sắc bình đạm, nhược vô kỳ sự* nói: "Đã biết."

*Gốc là 若无其事: điềm nhiên như không có việc gì.Má anh Chiến giỏi chiêu này kinh khủng,lại thương tổn nhau rồi =(((((((

Vương Nhất Bác không phản ứng, đứng tại nơi đó, không nhúc nhích cũng không nhìn anh.

Thật tốt, Tiêu Chiến cuối cùng cũng ăn đắng rồi.

Cậu có chút thống khoái, không hợp thời cứng ngắc giương lên khóe môi muốn cười, lại bị sự nặng nề trong lòng đè ép tới không thở nổi, không thể giương ra được một độ cong chân chính.

Tiêu Chiến lặng lẽ đứng bên cạnh cậu một hồi, bỗng nhiên lùi về một bước, hướng cậu nở nụ cười, đứng về trước cửa quán bar.

Vương Nhất Bác tức khắc ngẩng đầu, gắt gao chằm chằm nhìn anh.

"Em về trước đi" Tiêu Chiến nhàn nhạt mở miệng "Anh ngày mai lại đưa em đi dạo."

Vương Nhất Bác tức đến bật cười: "Anh vẫn còn muốn vào trong? Định làm gì, tìm người lên giường à, mới vậy mà đã nhịn không nổi rồi sao?"

"Em nói chuyện có thể mỗi lần đừng khó nghe như vậy được không?"

"Tôi nói chuyện khó nghe?" Cậu cười lạnh "anh mỗi lần cười với người ta thì không buồn nôn hay sao? Hơn nữa, rốt cuộc là tôi nói lời khó nghe, hay là anh làm việc khó coi?"

Những lời này phá lệ chói tai, Tiêu Chiến thực sự không nhịn được lửa giận, con ngươi híp lại gạt ra một nụ cười: "Khó coi? Cái gì khó coi? Người trưởng thành du lịch có thú tiêu khiển của người trưởng thành, em không phải nhìn thấy anh vẫn nhẫn nhịn một đường sao, em không vừa ý, rồi sẽ có người khác vừa vặn nguyện ý cùng anh chơi ba cái trò này, đúng không? Em tưởng rằng ai cũng đều thuần khiết như em, chỉ đùa nước ngắm vịt ngồi thuyền? Này cũng quá ngây thơ rồi đấy, Vương Nhất Bác?"

"Tiêu Chiến! Anh còn cần chút mặt mũi nữa không vậy?"

Tiêu Chiến gắt gao nhìn cậu, nộ ý trong lòng càng dâng cao, nhịn không được cho cậu một quyền: "Đệt! Em con mẹ nó cút đi cho lão tử! Em không phải rất chán ghét ông đây sao? Điều này mẹ nó liên quan quái gì đến em?"

Vương Nhất Bác bị anh một quyền đánh tới ngã xuống đất, khóe miệng rất nhanh sưng lên, cậu lại không rảnh bận tâm, chỉ là trừng mắt thẫn thờ nhìn nền đất tuyết, bị câu nói này đập đến thất thần.

Đúng vậy, liên quan gì đến tôi chứ, tôi thì có là ai.

Tiêu Chiến bỏ tay trong túi đứng ở một bên, từ trên cao nhìn xuống thần sắc lạnh lùng: "Em có phải hay không quá đề cao bản thân mình rồi, hả tiểu minh tinh? Bị fans chiều hư rồi, thì liền cảm thấy ai cũng phải thuận theo mình sao? Em ghét tôi như vậy lại còn muốn quản rộng thế làm gì? Tôi thích làm việc gì cũng chẳng can hệ đến em, ngậm chặt cái miệng không lễ phép của em lại, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.Trước đây chọc đến em là lỗi của tôi, em yên tâm, từ nay về sau tôi sẽ không đυ.ng đến em nữa."

"À. Còn nữa, tôi từ lúc bắt đầu căn bản không muốn dây dưa với em, là ai cứ nhất quyết chạy qua nói muốn cùng tôi ngồi du thuyền? Là ai moi tim moi phổi đối với tôi vừa ôm vừa hôn? Là ai ngày ngày làm tổ trong chăn của tôi không muốn ra ngoài? Người trưởng thành trước nay chưa bao giờ cự tuyệt miếng thịt đưa tới trước miệng mình cả, em lớn lên có bao nhiêu bắt mắt trong lòng mình không rõ sao? Tiểu bằng hữu, lần sau đi xa nhà thì hãy cầm theo chút tâm tư, kiểu người vô tâm vô phế như tôi vẫn còn rất nhiều đấy, nếu mà sợ hãi thì nhớ mang theo người đại diện đi cùng, em thiếu chút tiền vé máy bay đó sao? Làm phiền em, bạn nhỏ, cuộc sống của chính mình còn loạn cào cào như vậy, thì đừng hoa tay múa chân trước mặt người khác nữa."

Vương Nhất Bác cúi đầu, tóc mái che khuất đôi mắt, nhìn không rõ thần sắc, vẫn luôn im lặng.

Tuyết không biết đã ngừng rơi từ lúc nào, thời tiết vẫn lạnh lẽo như thế, ngẫu nhiên sẽ có một vài mảnh hoa tuyết sụp đổ từ trên đèn đường rơi xuống, chạm tới mặt đất chầm chậm hóa thành bùn cát.

Gió lạnh từ trong con hẻm thổi qua, khiến cho Tiêu Chiến giật mình một cái, nháy mắt thanh tỉnh trở lại.

Một mảnh hồi ức vừa nãy quay trở về.

Hối hận từng trận từng trận từ đáy tim gặm nhấm vào sâu trong cốt tủy, từng tấc đều đang kêu gào Tiêu Chiến đi xin lỗi, mà anh vẫn tuyệt đối lạnh mặt không cách nào nói ra khỏi miệng.

Là cậu nói năng lỗ mãng trước, muốn xé rách mặt nạ, anh nghĩ, có thể trách mình sao.

Trong ngõ một mảnh im lặng nặng nề, thật lâu sau, Vương Nhất Bác ngẩng đầu, trên mặt có chút cứng đờ không biết phải làm sao, thanh âm cậu vốn trầm thấp, lúc này cổ họng đều ép đến có chút nghe không rõ: "Anh nói đều là những lời thật lòng sao, Tiêu Chiến?"

Cậu đợi một hồi, thấy Tiêu Chiến không lên tiếng, lại tự hỏi tự trả lời, phối hợp nhìn như có ý tốt nói: "Vậy anh đi vào đi, xin lỗi, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của anh nữa, lúc nãy là tại tôi quản quá nhiều rồi, nhớ đừng để bị cảm. Còn nữa, 419....Nhớ bảo vệ tốt chính mình."

Lửa giận của Tiêu Chiến lại bùng lên: "Em lại nói mấy lời hỗn đản gì nữa vậy, hả Vương Nhất Bác?!"

Vương Nhất Bác lại trầm mặc, Tiêu Chiến âm trầm mắng một tiếng, đưa tay đem cậu từ trên đất tuyết cưỡng ép kéo dậy, nhìn thấy quần áo trên người cậu đều ướt thấu, không nói hai lời đem áo khoác của cậu lột xuống, cởi ra áo lông của mình muốn choàng vào trên người cậu.

Vương Nhất Bác một mực không nhúc nhích, vừa mới chạm vào áo lông của anh chớp mắt liền liều mạng giãy dụa, dùng lực rất mạnh đem áo của Tiêu Chiến kéo ra, áo khoác rơi xuống mặt đất.

"Anh con mẹ nó có bệnh rồi Tiêu Chiến!"

Tiêu Chiến bị một cái đẩy đến lảo đảo, giận mắng: "Chết tiệt! Đến cuối cùng ai mới là người có bệnh? Em mẹ nó là công chúa đấy à?! Vốn dĩ đang tốt đẹp lại phát điên cái gì vậy hả?"

"Anh cảm thấy chúng ta vẫn luôn tốt đẹp sao?"

Vương Nhất Bác giật giật khóe miệng, có chút trào phúng mà nhìn anh.

Tiêu Chiến cưỡng ép bản thân bình tĩnh trở lại, hít một hơi thật sâu: "Áo khoác mặc vào, về trước đi."

Vương Nhất Bác dừng hồi lâu, nhặt lên áo khoác liền đi, Tiêu Chiến nhìn cậu dần dần đi xa, trong lòng đè ép tới hô hấp không thuận, lại thở ra một hơi thật dài,đi theo phía sau.

Cứ như vậy một mực bảo trì khoảng cách 3~5m, hai người trở về khách sạn.

Áo khoác bẩn đến không ra hình dạng ném cho khách sạn giặt, Vương Nhất Bác trong phòng tắm ngây người gần hai giờ đồng hồ mới mặc áo choàng tắm chạy ra, xông về phía chiếc giường trống rỗng đã hai ngày nay cậu không đoái hoài tới.

Tiêu Chiến cuộn tròn ngón tay, rũ mi không lên tiếng.

Cậu thậm chí đến chăn cũng không muốn qua giường anh lấy, gọi điện thoại cho quầy lễ tân nói muốn một bộ chăn đệm mới.

Khóe miệng cậu vẫn đang sưng lên, Tiêu Chiến bất lực mà nghĩ.

Nhịn không được ra ngoài lấy cho cậu túi chườm đá, quay về lại lạnh mặt ném lên giường cậu.

Nhưng Vương Nhất Bác không cầm, cậu cuộn người trong chăn, trở mình đưa lưng về phía anh, túi chườm nước đá cứ vậy rơi trên mặt đất.

Suốt cả đêm như thế.

Tiêu Chiến trong lòng vừa hoảng vừa loạn, anh có chút hối hận mình lúc trước đã dục cầm cố túng, hối hận cục diện thái bình giả tạo mà mình tạo ra, nhưng sự tình phát triển đến bộ dáng như hôm nay, anh cũng nói không ra nổi một câu tốt đẹp để vãn hồi lại.

Ít nhất, Vương Nhất Bác không có tách ra ở riêng một phòng.

Ít nhất, ngày mai bọn họ vẫn cùng nhau tới Tromso.

Anh vẫn còn nhiều thời gian để hòa hoãn quan hệ, giải thích chính mình.

Anh linh tinh nghĩ loạn cả một buổi tối, tới gần sáng mới nhàn nhạt thϊếp đi.

Nhưng hôm sau anh từ trong mộng tỉnh lại, liền nhìn thấy áo khoác bị dây bẩn ngày hôm qua đã được giặt sạch sẽ treo ở một bên, túi chườm nước đá đã khôi phục về nhiệt độ bình thường vẫn nguyên dạng nằm trên mặt thảm, Vương Nhất Bác vò đầu đang thu thập hành lý.

Tiêu Chiến trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng, đầu óc mơ hồ đi làm vệ sinh cá nhân, ra ngoài thì nghe thấy cậu đứng cách đó không xa đang phát tin nhắn thu âm cho người quản lý.

"Kịch bản nào cơ? Chị nói cái nào? Chị đưa cho em tới mười mấy bản lận, bà chị à."

"Ồ, cái đó không tốt lắm, em không muốn nhận."

"Em không muốn. Không muốn quay phim cổ trang nữa, tống nghệ cũng bỏ đi, mệt lắm, với cả em không muốn quay tống nghệ. Chị trước đây không phải đưa cho em một cái kịch bản huyền nghi gì đó sao? Cái đó đâu?"

Không có thời gian hòa hoãn gì nữa, Vương Nhất Bác trực tiếp muốn vung tay bỏ đi.

"À, vậy thôi đi. Chị xem xem có còn..."

Vương Nhất Bác ngồi trước đống hành lý lộn xộn phát ghi âm, chợt có cánh tay từ sau vươn qua vai cậu, giằng lấy điện thoại của cậu tùy tiện ném lên trên mặt thảm, âm thanh va đập vang lên một tiếng trầm đυ.c.

"Đệt, anh phát thần kinh cái gì vậy! Đập vỡ anh đền lại cho tôi."

Tiêu Chiến gắt gao nhìn cậu, hô hấp dồn dập, khóe mắt đỏ bừng: "Em muốn làm cái gì?"

Vương Nhất Bác hờ hững liếc anh một cái, đẩy cái tay trên vai ra, đứng dậy nhặt về điện thoại di động của mình, không mặn không nhạt đáp.

"Về nước."

Anh phát bực nắm chặt lấy cổ áo cậu: "Không cho phép đi."

Vương Nhất Bác cười cười: "Dựa vào cái gì? Mắc mớ gì tới anh?"

Tiêu Chiến không nói chuyện, chỉ là khi nhìn vào ánh mắt cậu vừa có chút bi thương cùng đáng thương, anh lại nhịn không được mà phát cáu.

"Em mẹ nó có thể đừng nhìn tôi như vậy được không? Chẳng có tác dụng gì cả em biết không?"

"Anh thật sự, khốn khϊếp!" Vương Nhất Bác mắng một tiếng, tâm tình phức tạp tối hôm qua lại lần nữa trỗi dậy "tôi căn bản thật không biết nên nói với anh cái gì. Tôi chọc vào anh không được còn không thể trốn hay sao? Anh nói rất đúng, tiểu bằng hữu không nên chọc ghẹo vào người trưởng thành, tôi sau này sẽ không bao giờ tùy tiện đυ.ng đến anh nữa, tôi sai rồi, tôi hối hận rồi, được chưa?"

"Em đừng, Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến khí thế mềm xuống, không cách nào nhìn thẳng cậu,"đừng hối hận."

Vương Nhất Bác triệt để nổi điên, cậu một cước đá văng túi chườm đáng thương đã nằm trên thảm cả một buổi tối, "tôi không phải chỉ muốn ra ngoài du lịch một chuyến thôi sao? Có cho người ta đường sống không vậy? Có phiền hay không hả? Tuổi còn nhỏ vướng phải ai mới bị đùa đến đùa đi như thế? Anh có phải hay không không biết ánh mắt mỗi lần anh nhìn tôi đến cùng là có bao nhiêu trào phúng, hả?"

Tiêu Chiến hít sâu, làm cho mình bình tĩnh trở lại. Anh ép xuống cuống họng, lần này trong mắt lại không có những thứ thành thạo điêu luyện hay ngụy trang giả tạo mà Vương Nhất Bác chán ghét, con ngươi đỏ bừng vương đầy tơ máu: "Thật xin lỗi."

Vương Nhất Bác đối mặt với ánh mắt của anh, ngẩn ngơ.



Cậu nhẫn rồi lại nhịn, thở dài: "Anh có biết tôi chán ghét anh điều gì không?"

Không đợi Tiêu Chiến đáp lời, cậu tự cổ vũ mình, tiếp tục: "Tôi rất chán ghét, phi thường chán ghét cái giới tuyến phân chia chó má gì đó mà anh tự nhận là chu đáo cùng quan tâm, mỗi lần anh ngụy trang ra khung cảnh hòa bình giả tạo, hoặc là thời điểm anh ngậm miệng không nói chuyện, ánh mắt đó nhìn tôi khiến cho tôi cảm thấy mình giống y hệt một thằng ngốc. Tôi tuổi tác còn rất nhỏ, tôi biết, nhưng trong rất nhiều chuyện tôi không có ấu trĩ trẻ con như anh vẫn nghĩ."

"Tôi từ lúc bắt đầu đã không biết anh đang nghĩ tới điều gì, không hiểu mấy hành vi trước sau mâu thuẫn của anh rốt cuộc mang ý nghĩa gì, thời gian lâu dần thật sự rất mệt mỏi, đến mức tôi đã không còn muốn biết nữa rồi. Tôi không thích đối với anh nhất vô sở tri*,không thích mỗi lần anh cười lên lại đặt biệt có cảm giác xa cách. Bây giờ, đã từ không thích trở nên chết lặng rồi."

*Gốc là 一无所知: một hai không rõ,không biết điều gì cả.

"Với cả, Tiêu Chiến" Vương Nhất Bác thần sắc nghiêm túc, mơ hồ pha thêm một tia buồn bã "tôi là người của giới giải trí không sai, nhưng không phải một con người tùy tiện, không có open như anh, tôi đối với chuyện tình cảm vẫn luôn nghiêm túc, cho nên không thể cùng anh chơi đùa được."

"Tôi là thật lòng, không có đang đùa cợt gì hết." Tiêu Chiến do dự cầm lấy tay cậu, bắt gặp trong đôi mắt cậu có một tia lóe sáng.

Cậu ngẩn ngơ, lại tiếp tục không nể mặt: "Anh không phải đang tán tỉnh tôi sao?"

Tiêu Chiến buồn bã cười cười, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ, hoảng hốt vội vàng đưa tay che giấu, vụиɠ ŧяộʍ lau đi. Vương Nhất Bác cứng đờ, nghĩ muốn vươn tay ra nhưng lại không đè ép được chút biệt nữu trong lòng, ngồi tại chỗ như cũ không lên tiếng.

"Thật xin lỗi." Tiêu Chiến vô ý thức bấm sâu vào lòng bàn tay "tôi trước kia... là vô ý đem em coi thành đứa nhỏ, đối xử với em không công bằng."

"Tôi không đủ dũng cảm, vẫn còn e sợ thân phận cùng chức nghiệp của em, nhưng bởi vì trong lòng yêu thích, mới nhịn không được mà đi thăm dò...Thật xin lỗi."

"Trước đó vẫn luôn cảm thấy, giới tuyến phân chia ôn hòa như vậy không chỉ là phương thức lễ phép đối xử với người khác, mà còn là phương pháp bảo vệ chính mình. Bây giờ nghĩ lại, kì thật là tôi một đường cùng em tranh chấp, quá nhát gan, cũng quá quá đáng. Thật xin lỗi, nhất định đã làm cho em buồn nhiều lắm."

"Tôi rõ ràng đã nhìn ra được, trong tim sẽ đột nhiên vì em để ý tới mình mà cảm thấy vui vẻ, thật xin lỗi."

Vương Nhất Bác nhịn không được đánh gãy lời anh: "Đủ rồi, đừng nói xin lỗi nữa."

Cậu ngừng một chút, cảm thấy có điểm khó mà tiêu hóa: "Cho nên anh...thích tôi sao?"

"Phải." Tiêu Chiến tự giễu cười cười "có điều nếu như em đã không phải cái kia, vậy sau này tôi...."

"Tôi đích thực không phải." Vương Nhất Bác sờ sờ mũi "nhưng hiện tại thì phải rồi."

Cậu cười khẽ: "Em thích anh, Tiêu Chiến."

"Thật ra thích anh cũng không tính là phải", cậu biện giải, "bởi vì, em chỉ thích anh."

Tiêu Chiến toét miệng cười, chỉ là đôi mắt vừa mới hơi khôi phục lại lập tức hồng hồng:

"Đúng không đó Vương Nhất Bác?"

"Phải, anh thì sao?"

"Anh đương nhiên rồi. Vậy em lúc trước nói ghét anh..."

"Lúc đó đích thực là rất ghét!" Vương Nhất Bác nghiến răng nghiến lợi "thời điểm em bị anh kí©h thí©ɧ đến bực bội, đều rất muốn che cái miệng anh lại."

"Anh sau này sẽ không vậy nữa, nhưng cũng không cho phép em khó ở cắn người linh tinh, làm anh đau đớn."

Vương Nhất Bác vừa muốn gật đầu, trong đại não xẹt qua hình ảnh Tiêu Chiến ở quán bar từng ly từng ly rượu trút xuống, sắc mặt lại trở nên không tốt. Tiêu Chiến lúc này còn mang theo cảm xúc xấu hổ cùng thấp thỏm khi vừa giải quyết xong hiềm khích lúc trước, nhìn thấy thần sắc cậu không đúng liền lập tức khẩn trương.

"Làm sao vậy?"

"Tối qua ở quán bar, anh..."

Lời vẫn chưa nói xong, Tiêu Chiến tức khắc đoán được cậu muốn hỏi chuyện gì, vành tai đỏ lên: "Anh chưa làm qua. Mấy cái trò phế phẩm trong trò chơi đó, anh chưa từng làm qua."

Vương Nhất Bác bẻ tay cái "cách", vươn vuốt tới bóp mặt anh: "Lại thăm dò phản ứng của em?"

"Xin lỗi." Tiêu Chiến xoa mặt cười cười.

"Không cho phép nói xin lỗi nữa." Vương Nhất Bác đem Tiêu Chiến đẩy ngã xuống giường, che miệng anh lại: "Tính từ bây giờ trở đi, chúng ta xem như là ở bên nhau rồi nhé."

Tiêu Chiến chớp chớp mắt: "Không đi nữa?"

"Vốn dĩ cũng chưa nói muốn đi, buổi sáng là đang nói công việc của năm sau" Vương Nhất Bác cười lên "doạ anh thôi."

"Có điều" cậu ở trong ngực Tiêu Chiến cọ cọ, hơi co chân, dáng vẻ có chút khuyết thiếu cảm giác an toàn, "nếu như anh không ngăn cản em, nói không chừng chúng ta thật sự đường ai nấy đi rồi."

"Không có nếu như." Tiêu Chiến nhìn cậu một mặt nghiêm túc "sẽ không để em đi nữa."

Đôi bên yên lặng nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy thật không thể tin được.

Những câu chuyện liên quan đến tình ái, thật sự là quá mức kỳ diệu, đối với đoạn trải nghiệm ngày hôm nay, có lẽ bọn họ cả đời này cũng không thể quên được.

Quán bar đêm và con hẻm khuya đầy gió lạnh, hoa tuyết tán loạn và ánh đèn đường hôn hoàng, túi chườm hạ sốt cùng chiếc giường đôi, cãi vã, hối hận, đối chọi gay gắt, dây dưa hỗn loạn*.

*Gốc là 针锋相对,兵荒马乱: châm phong tương đối, binh hoang mã loạn.

Tựa như đoàn tàu đang hướng tới cảnh xuân bị kẹt lại nơi rừng rậm băng tuyết giữa mùa đông giá lạnh, vô ý đánh thức chú gấu ngủ đông, trái tim còn đang kinh sợ run rẩy, đã bị loài động vật lông xù dúi vào lòng bàn tay một hũ mật ong ngọt lịm.

Mà sau này nhìn lại, đôi bên đầu sẽ cảm thấy, đây thực sự đã là sự an bài tốt nhất rồi.

"Ca khúc em hát cho anh tối hôm qua, có ý gì vậy?"

Vương Nhất Bác nheo mắt: "Anh không nghe?"

"Không phải." Tiêu Chiến vò vò tóc "anh nghe không hiểu, không quá biết tiếng Quảng Đông."

".....", anh mắng thầm trong lòng "Mẹ nó!"

Tiêu Chiến nhỏ giọng biện giải: "Anh là người Trùng Khánh mà, đến London cũng lâu rồi. Vậy còn bài hát anh hát cho em thì sao?"

"Hát cho em?" Cậu lẩm bẩm một tiếng "không phải hát cho cái tên con trai ở trên sân khấu vẫn nhìn chòng chọc vào anh à?"

"Khẳng định là hát cho em đó!"

"Vậy tại sao anh còn cười với cậu ta?"

"....Anh tặng em một cái wink thôi cũng phát ngượng rồi có được không?"

Hai người ánh mắt liếc nhau xẹt xẹt, giễu cười ra tiếng.

Vương Nhất Bác dùng ngón cái vuốt ve quầng thâm xanh đen dưới mắt Tiêu Chiến: "Tối qua không ngủ à?"

"Có ngủ."

"Mấy giờ?"

"....Chắc là 4 giờ."

Vương Nhất Bác lườm anh một cái, Tiêu Chiến bất mãn: "Nào có giống cái tên vô tâm vô phế nhà em? Còn ngủ ngon như vậy?"

"Anh còn muốn lật lại nợ cũ? Cái đêm ở Geha đó em chạy ra đường phố, anh không phải cũng ngủ rất ngon đấy sao?"

Hai người lại ác khí liếc nhau, không lên tiếng.

Kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng đừng nói ai.

Trầm mặc một hồi, Vương Nhất Bác đem Tiêu Chiến kéo vào trong l*иg ngực, vỗ vỗ lưng anh:

"Lại ngủ thêm lúc nữa đi, em nằm với anh."

"Bài hát em hát tối qua, có thể chuyển sang tiếng phổ thông rồi hát cho anh nghe thêm lần nữa không?"

"Không."

"?"

Vương Nhất Bác bổ sung: "Bài đó ca từ không hay. Đổi bài khác, xem như là ca khúc chúc ngủ ngon."

"Không được, đó là bài em..."

Anh còn chưa nói xong đã bị giọng hát trầm thấp của Vương Nhất Bác đánh gãy, anh dựa vào l*иg ngực cậu, thậm chí còn cảm nhận rõ ràng chấn động hòa lẫn với tiếng tim đập trầm ổn.

Well, I've never been a man of many words,

Em trước giờ vẫn kiệm lời ít nói

and there's nothing I could say that you haven't heard.

Nếu như không phải nói cho anh nghe,em cũng chẳng còn lời lẽ nào.

But I'll sing you love songs till the day I die.

Nhưng em sẽ vì anh hát một bản tình ca, cho tới khi sinh mệnh đi đến điểm cuối.

The way I'm feeling,

Bởi vì cảm xúc của em

I can't keep it inside.

Không có cách nào giấu giếm được.

I'll sing a sweet serenade whenever you're feeling sad,

Khi anh buồn bã, em sẽ vì anh xướng lên khúc nhạc ngọt ngào,

and a lullaby each night before you go to bed.

Và mỗi đêm trước khi say ngủ, em vẫn sẽ vì anh ngâm lên khúc hát ru.

I'll sing to you for the rest of your life.

Những năm tháng còn lại của cuộc đời, anh đều có thể nghe thấy em vì anh mà ca hát.

The way I'm feeling, I can't keep inside.

Bởi vì em thực sự không kìm hãm nổi những rung động trong mình.

No, I can't keep inside.

Đúng vậy, em không có cách nào che giấu những cảm xúc ấy.



Cậu hôn hôn lên đầu mày cùng khóe mắt anh, thanh âm trầm thấp ôn nhu: "Bài hát đó không hay, quên nó đi. Sau này trước mặt em hãy là chính anh, có được không?"

Tiêu Chiến lần đầu tiên trong đời biết được, thế nào là ngọt ngào đến mức tim cũng muốn nhũn ra.

________

The way I'm feeling, I can't keep inside.

No, I can't keep inside.