Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng bao phủ bởi màu trắng. Bàn tay Hải Minh đang nắm tay tôi rất chặt, anh gục mặt vào hai bàn tay đang đan chặt vào nhau ấy. Tôi bỗng lờ mờ nhận ra có gì đó chạy qua tâm trí tôi. Tôi.. đã từng.. ở đây.. rất thích màu trắng này. Không gian này không giống trong một bệnh viện, nhưng chắc chắn đây là bệnh viện mà. Một phòng bệnh đặc biệt chăng. Chiếc giường này rất thân quen. Chai nước truyền chảy từng giọt nhè nhẹ. Tay tôi khẽ cử động. Hải Minh giật mình. Anh tỉnh giấc. Ánh mắt hạnh phúc vô bờ khi nhìn thấy tôi:
"Em tỉnh rồi.."
Giọng anh nói nhỏ nhẹ, đôi mắt đẫm nước. Từng giọt long lanh lăn khẽ trên khuôn mặt thiên thần.
"Duy Anh đâu rồi? Sao anh khóc? Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây vậy?"
Tôi câu có nhìn Hải Minh dò xét.
"Anh khóc vì anh sẽ chết mất nếu em không tỉnh dậy."
"Đây không phải một vở kịch của Shakespeare, anh đừng nói mấy câu sến rện óc như vậy. Anh chưa trả lời những câu hỏi chính của tôi."
Tôi tỏ vẻ cáu gắt.
"Đây là bệnh viện. Như mọi khi, khi khi quá căng thẳng, em luôn bị ngất. Còn Duy Anh thì.."
"Anh ấy đâu?"
Tôi quát.
"Cậu ta đang ở chỗ cảnh sát. Có nhiều việc cảnh sát cần cậu ta."
"Chuyện này phức tạp quá. Anh có thể nói cho tôi hiểu hơn được không? Cảnh sát biết Duy Anh dùng GHB nên bắt anh ấy ư?"
"Không.. Cậu ấy nằm trong đường dây buôn bán nó.. không đơn giản chỉ có dùng.."
Tim tôi như bị bóp nghẹt. Đó thực sự là một điều quá khủng khϊếp. Duy anh sẽ chết sao?
"Anh ấy sẽ chết sao? Buôn bán ư? Sẽ không tử hình chứ? Trời ơi! Họ cần phải điều tra. Anh ấy là một người thực sự có tài. Anh ấy vẽ rất đẹp.. và và.."
Tôi bắt đầu khóc.
Hải Minh nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng:
"Bình tĩnh nào, em yêu. Duy anh sẽ không sao nếu cậu ấy hợp tác tốt. Sẽ không sao đâu mà.. Bình tĩnh nào em yêu.. Em không thể quá kích động được.. không tốt cho sức khỏe chút nào.. Ngoan, anh thương.."
"Anh ấy sẽ không sao chứ?"
Tôi nói trong những tiếng nấc nghẹn.
"Ừ.. không sao đâu."
"Sao anh ấy dại dột thế.."
"Ừ.. cậu ấy thật dại dột."
Hải Minh nhỏ nhẹ vỗ về.
"Sao anh ấy đánh cắp cuốn băng chứ?"
Tôi cứ nói trong vô thức.
"Khi em khỏe hơn.. anh sẽ giải thích cho em rõ, được chứ?"
Vài ngày nữa lại trôi qua, tôi vẫn trong bệnh viện. Bác sĩ nói tôi không nên di chuyển quá nhiều và tránh suy nghĩ để mình bị kích động quá nhiều. Hàng ngày họ tiêm thuốc và cho tôi uống rất nhiều thứ. Tâm trạng tôi dần đi vào ổn định. Phần lớn thời gian trong bệnh viện, Hải Minh đều ở bên tôi, kể cả khi tôi thức hay tôi ngủ. Anh ấy nói chúng tôi sẽ không nhắc tới những chuyện cũ cho đến khi tôi khỏe hơn chút nữa.
Tôi vẫn không ngừng lo lắng cho Duy Anh. Trong suốt vài ngày đó, tôi luôn hỏi về anh ấy. Nhưng Hải Minh luôn nói, mọi chuyện đã ổn rồi. Duy Anh sẽ gặp tôi sớm thôi, khi mà tất cả đã xong xuôi mọi thứ.
Tôi cũng không hiểu nữa, những gì mà họ giấu giếm đó có thực sự quan trọng không? Vì sao Duy anh lại sợ hãi đến vậy:
"Bí mật."
Này ắt phải rất lớn. Hay, người ta đang cố tình trầm trọng nó hơn so với thực tế. Để làm gì nhỉ? Cuộc đời không phải đã quá đỗi phức tạp rồi sao? Tôi biết bao khát khao được sống với những điều bình dị, trở lại cuộc sống của một cô gái bình thường mà từ khi An Vi ra đi, tôi đã mất đi tất cả.
Ngày thức ba trong bệnh viện, các y tá mang vào cho tôi một chiếc gương màu trắng rất lớn và đẹp. Nó giống như chiếc gương trong truyện cổ tích của những nàng công chúa. Tôi nhìn nó đầy thích thú:
"Sao phòng em lại có cái này hả chị? Em còn ở đây bao lâu nữa? Em thấy mình đã khỏe rồi, có thể xuất viện được chưa?"
Tôi ngắm chiếc gương và cười, quay sang hỏi chị y tá.
"Không lâu nữa đâu em. Em sẽ được xuất viện sớm thôi. Chiếc gương này là một món quà của ai đó gửi cho em ấy mà."
"Của em ư? Vậy thì nên chuyển tới nhà mới đúng."
"Không sao, cứ để đây, khi em xuất viện mang về cũng được mà. Chiếc gương thật là đẹp."
Chị y á tươi cười.
Tôi thích nhìn ra cửa sổ. Cửa sổ phòng bệnh nơi tôi nằm đúng là cửa sổ hứng ánh mặt trời. Ánh nắng tràn vào phòng chiếu sáng những lẵng hoa tươi mà mỗi ngày Hải Minh đều mang tới. Cuộc sống thật dịu dàng và tươi đẹp biết bao. Ước gì.. chẳng bao giờ tồn tại âu lo trên đời.
"Cô ấy vẫn nhìn vào gương thường xuyên chứ?"
"Mỗi ngày.."
"Có phản ứng gì không?"
"Cô ấy hoảng sợ và đập vỡ nó. Mỗi ngày chúng tôi đều phải thay tấm gương mới y như cũ.."
"Sáng hôm sau. Cô ấy vẫn không nhớ gì hết?"
"Phải!"
"Vậy chúng ta phải tìm cách khác.."
Mỗi ngày, tôi đều nhìn vào tấm gương. Món quà lạ lùng này chắc chắc là của Hải Minh. Về mặt thẩm mỹ, anh ta quá xuất sắc, quá dễ để nhận ra điều này khi nhìn văn phòng của anh ta.
Một hôm, Hải Minh nói anh ấy cần cho tôi xem một thứ, và tôi đã sẵn sàng để biết một vài điều bí mật mà trước giờ tôi vẫn luôn thắc mắc hay chưa? Tôi đồng ý.
Hải Minh mang tới một cuốn băng. Anh ấy mở lên, ngồi phía sau và nắm tay tôi. Hải Minh không hề nhìn lên màn hình khi cuốn băng chạy. Anh ấy chỉ chăm chú nhìn tôi. Cuốn băng ghi lại hình ảnh một người phụ nữ khá xinh đẹp. Cô ta say xỉn, khóc lóc và chửi thề. Cô ta ngồi trước máy quay và nói lảm nhảm đủ thứ chuyện. Xem được một nửa, tôi quay sanh Hải Minh:
"Điều này thật vô nghĩa. Tôi không muốn xem nữa. Chả có gì thú vị cả.."
"Em không cảm thấy gì sao?"
Hải Minh nhìn tôi với ánh mắt tuyệt vọng.
"Thấy gì? Duy Anh sao rồi? Bao giờ anh ấy mới tới?"
Tôi nhăn mặt.
Hải Minh hít một hơi thật sâu. Anh ấy nhìn vào mắt tôi. Một ánh nhìn nghiêm túc.
"Anh cần nói chuyện với em. Em có thể.. lắng nghe anh chứ?"
"Ừm.."
Tôi hơi rụt rè:
"Cũng được. Anh nói đi.."
"Hãy hứa với anh rằng.. em sẽ bình tĩnh, hãy thở thật đều khi nghe anh nói. Anh luôn ở đây, ở bên em và sẽ không bao giờ rời xa em cả. Hãy nắm tay anh thật chặt khi em cảm thấy mệt mỏi, hãy nhìn vào anh khi anh nói để em cảm thấy yên tâm, được chứ?"
"Ừm.. được rồi.. Anh nói đi.."
"Em không nhận ra người phụ nữ trong cuốn băng sao?"
Hải Minh hỏi.
"Tôi quen cô ta à?"
Tôi thắc mắc.
"Em có thấy cô ta quen không?"
"Không! Tôi chưa gặp cô ta bao giờ.."
"Vậy.. Em nhớ mặt.. An Vi không?"
Câu hỏi hỏi của Hải Minh thoáng qua làm tôi rùng mình. Hình như.. tôi thậm chí.. không nhớ rõ khuôn mặt của chính người bạn mình nữa. Tôi cắn môi:
"Không.."
Giọng tôi run run:
"Tôi.. tôi.. chỉ nhớ.. tóc.. tóc.. cô ấy.. trước khi.. chết.. là.. là.. màu.. màu.. trắng.."
Nước mắt tôi bắt đầu chảy:
"Tôi.. tôi.. bị sao vậy? Trí nhớ của tôi.. có vấn vấn.. đề sao? Sao.. sao.. tôi không thể nhớ được mặt của bạn mình.."
Hải Minh vuốt nhẹ kên má tôi. Anh nói bằng một giọng nói vô cùng kiên nhẫn:
"Bình tĩnh nào em yêu. Đúng là.. trí nhớ của em hơi có vấn đề một chút xíu. Nhưng anh đang ở đây bên em mà.. mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.."
"Thế.. người phụ nữ.. trong cuốn băng đó.. là ai? Là.. An Vi à?"
Hải Minh lặng lẽ gật đầu. Nước mắt tôi mỗi lúc chảy một nhiều hơn. Trí nhớ của tôi tiêu điều và lộn xộn tới nỗi tôi không thể nhớ rõ khuôn mặt đó hay sao? Tại sao tôi không có một chút ấn tượng nào với căn bệnh ấy vậy?
"Em không mắc bệnh gì cả, em yêu. Nghe này, em không hề bị bệnh, hiểu không? Chỉ là, em gặp một chút rắc rối nho nhỏ thôi.."
Tôi hít một hơi thật sâu. Như một đứa trẻ, tôi cố gắng lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt đầm đìa của mình. Quệt tay lên hai má, rồi lại nắm tay Hải Minh.
"Được rồi, anh cứ kể đi.."
"Ừm.."
Hải Minh khẽ thở nhẹ.