Chương 33: Lợn rừng
Nghĩ tới đây, Loan Loan lập tức nói: “…Bây giờ, mỗi ngày cháu và Bách Thủ đều phải ra phố bán bánh, được mười mấy văn tiền. Có đôi khi Bách Thủ còn phải lên núi săn thú, cuộc sống trong nhà cũng không thiếu thốn. Sáng thức dậy rất sớm, nếu ông không để ý, cháu muốn mời Lai Sinh về giúp đỡ cho nhà cháu. Hắn cứ ăn ở nhà chúng cháu, nếu như ông có việc, hoặc trong nhà cần, hắn có thể trở về ngay cũng được ạ, dù sao chúng ta ở cùng một thôn mà.”
Ông nội Lai Sinh đưa thuốc lá rời lên miệng rít một hơi, một làn khói mỏng chậm rãi phiêu tán trong phòng, dưới ngọn đèn mờ mờ lộ ra vẻ mông lung, lão ngẩng đầu nhìn Loan Loan một cái: “Tới giúp đỡ?”
Loan Loan gật đầu: “Dạ phải, cháu sẽ đưa hắn tiền công, bạc..” Lập tức lại có chút ngại ngùng: “Bởi vì hiện nay chúng cháu không kiếm được nhiều bạc lắm, mỗi ngày một đồng tiền, ông xem như thế nào?” Suy nghĩ một chút, nàng lại nói thêm: “Nếu như hắn không muốn ăn cơm ở nhà chúng cháu, mỗi ngày sẽ thêm một đồng tiền. Chờ sau này làm ăn tốt hơn sẽ tăng tiền công cho Lai Sinh. Lại nói, như vậy phần lớn thời gian hắn đều ở cùng chúng cháu, sẽ không còn nhiều thời gian chơi trong thôn nữa.”
Ý tứ Loan Loan rất rõ ràng, muốn Lai Sinh giúp đỡ, như vậy hắn sẽ không thể đi đào loạn trong thôn được nữa.
Điểm này ông nội Lai Sinh rất rõ ràng, có thể nói chủ ý này của Loan Loan coi như rất hợp ý ông nội Lai Sinh. Bao nhiêu tiền công là chuyện thứ yếu, chỉ cần Lai Sinh không chơi loạn làm lão thêm phiền là được rồi.
Đồng thời, ông nội Lai Sinh rất ngạc nhiên về những lời Loan Loan nói. Từ lúc vào nhà Bách Thủ chỉ nói qua một câu, lão đã biết Bách Thủ là người không thích nói chuyện. Nhưng chuyện Loan Loan đến Dương gia thôn hơn nửa năm ông ít nhiều cũng nghe thấy, trên đường gặp qua một lần, tính tình chất phác, không thích nói chuyện, cả người nhìn qua vô tinh đả thải*, không hề có sức sống.
*vô tinh đả thải: hình dung sự không vui, chẳng có tí tinh thần. Tham khảo:https://www.baike.com/wiki/无精打彩
Nhưng Loan Loan hôm nay hoàn toàn như hai người, nói chuyện đâu vào đấy, tâm tư thông thấu, có thể nhìn ra tính tình nàng rất hiền hoà. Ông vẫn biết thằng cháu trai này của mình mấy ngày này đều thích tới đây. Người trong thôn đã từng khuyên ông, nhưng ông chỉ hơi lo lắng về những lời đồn đại này. Thằng cháu mình vốn ngây dại, còn chuyện gì hỏng bét hơn sao?
Nếu thực như thế, ông hi vọng Lai Sinh bị xui xẻo, lấy độc trị độc, lỡ như đột nhiên ngày nào đó đầu óc thông suốt thì sao?
Hiện xem ra, Lai Sinh lui tới chỗ này không phải không có nguyên do.
“Có bạc hay không đều là chuyện nhỏ, tất cả đều là người một thôn. Ông chỉ sợ Lai Sinh gây phiền nhiễu các cháu.” Cân nhắc nửa khắc, ông nội Lai Sinh nói.
“Tiền công vẫn phải trả chứ ạ, đây là chúng cháu muốn mời Lai Sinh tới hỗ trợ mà. Cháu thấy Lai Sinh rất biết nghe lời.” Loan Loan nói, vừa nói vừa nhìn về phía Bách Thủ.
Nhận được ánh mắt của vợ, Bách Thủ lập tức bắt theo một câu: “Nếu hắn không nghe lời, cháu liền quất hắn.”
Loan Loan và ông nội Lai Sinh đồng thời ngẩn ra, nhưng nhìn bộ dáng nghiêm trang kia, khóe miệng Loan Loan hơi mím lại, ông nội Lai Sinh vậy mà cười ha hả.
Trong ý thức của Bách Thủ, ngoại trừ vợ và con gái phải thương yêu, loại giống như Lai Sinh này da dày thịt béo, trăm luyện không thay đổi thì phải hung hăng đánh.
Như trong dự liệu, ông nội Lai Sinh đồng ý. Bởi vì tiền lao động ít, thời đại này không giống hiện đại có nhiều thứ chiêu đãi khách, lại nói điều kiện trong nhà có hạn, Loan Loan nhiệt tình nói mời ông nội Lai Sinh ăn bánh. Ông nội Lai Sinh cũng không từ chối. Vì vậy, Loan Loan bảo Lai Sinh đi nhóm lửa. Lai Sinh thấy ông nội cất roi mây, biết tối nay không bị đánh, lập tức hấp tấp chạy vào phòng bếp.
Mặc dù đầu óc Lai Sinh có chút không dùng được, nhưng vẫn có khí lực. Cho dù không mướn hắn, hắn mỗi ngày vẫn sẽ tới ăn chực, ít nhất như vậy còn có thể chiếm được chút hảo cảm của ông nội Lai Sinh. Chỉ cần có nhà đầu tiên tiếp nhận bọn họ, như vậy sẽ có nhà thứ hai, nhà thứ ba…
Hôm sau Lai Sinh đã tới từ sớm, tối hôm qua đi cùng ông nội Lai Sinh về, không chỉ không bị đánh, ông nội Lai Sinh còn dặn dò hắn phải làm tốt việc người ta giao cho. Trước kia Lai Sinh tới nhà ai, ông nội hắn chỉ sợ hắn gây họa, bây giờ bộ dạng còn như khích lệ hắn sớm đi qua. Mấy ngày trước chỉ dám lén lén lút lút đến nhà Loan Loan, hiện rốt cục có thể không cần lén lút, trong lòng đương nhiên vô cùng vui thích.
Có Lai Sinh giúp đỡ, Bách Thủ được thoải mái rất nhiều. Xế chiều Loan Loan nghỉ ngơi, Lai Sinh đi theo Bách Thủ lên núi. Không quá hai ngày, người trong thôn đều biết Lai Sinh sáng sớm ngày ngày đều chạy tới nhà Loan Loan, còn giúp làm việc, có đôi khi tối mịt mới về nhà.
Cho nên liền có người nói với ông nội Lai Sinh: “Lai Sinh ngày ngày chạy lên núi, ông không lo lắng sao?”
Ông nội Lai Sinh rít một hơi thuốc lá rời, nói: “Si nhi si dưỡng (*), số trời đã định, người xưa không phải có câu nói rất hay sao, đại nạn không chết, tất có hậu phúc.”
(*): Từ khi sinh ra đến khi nuối nấng lên đều bị si ngốc.
Mọi người liền nhắc đến chuyện lần trước hai người bị ngã xuống sông, hiện cuộc sống hai vợ chồng tựa hồ trôi qua càng ngày càng tốt. Lai Sinh ngày ngày chạy lên núi cũng không có chuyện gì, hơn nữa mỗi ngày không chỉ kiếm được bạc, còn có thể ăn ngon.
Như thế đã qua mấy ngày.
Hôm nay bán xong bánh về đến nhà, ăn xong bữa trưa, hai người cùng nhau đi lên núi. Mãi cho đến khi sắc trời sẫm tối cũng không thấy Bách Thủ và Lai Sinh trở về, Loan Loan đứng ngoài sân đợi đến khi trời hoàn toàn thành đêm đen cũng không thấy bóng dáng họ đâu.
Nàng lo lắng chờ, cho đến khi trời tối một lúc lâu mới nhìn thấy lờ mờ mấy người đang đi từ trên núi xuống.
Trừ Bách Thủ, Lai Sinh, còn có cha Nguyên Bảo, và cả một nam tử trẻ tuổi khoảng hơn hai mươi, họ Dương, gọi là Dương Khai Thạch, con thứ hai của thôn trưởng. Bốn người hợp lực khiêng một quái vật khổng lồ, đến gần, Loan Loan mới nhìn rõ là một con lợn rừng to béo.
Mấy người thả lợn rừng xuống một mảnh đất trống bên ngoài nhà.
“Phải gϊếŧ heo đã, để ta về nhà lấy mấy con dao bén bén chút.” Cha Nguyên Bảo nói xong liền xuống núi.
Sau đó Bách Thủ và Dương Khai Thạch thương lượng xem để heo chỗ nào, quay đầu lại liền thấy Loan Loan và Lai Sinh mỗi người xách một băng ghế dài đi ra.
“Trong phòng có một miếng ván gỗ dày, đặt trên ghế là có thể dùng.” Loan Loan đặt cái ghế lên bãi đất trống bên ngoài nhà nói.
Ánh mắt Bách Thủ sáng lên, lập tức vào nhà chính vác tấm ván gỗ ra, để xuống mặt hai băng ghế dài, vừa vặn thành một cái thớt. Loan Loan liền lấy vải bố lau khô sạch sẽ phía trên. Dương Khai Thạch đứng bên cạnh con lợn rừng, hai mắt kinh ngạc nhìn Loan Loan bận rộn.
Chỉ chốc lát sau, cha Nguyên Bảo đã mang dụng cụ tới. Mấy người đặt lợn rừng lên trên thớt. Loan Loan đã sớm phân phó Lai Sinh nhóm lửa đun một nồi nước nóng lớn, dùng bồn lớn chứa đầy nước nóng để cạo lông heo, sau đó mới bắt đầu gϊếŧ heo.
Loan Loan không nghĩ tới cha Nguyên Bảo không chỉ săn thú, tay nghề gϊếŧ heo cũng rất thành thạo, chỉ thấy hắn cầm dao cắt vào cổ con heo một cái, nó đã hấp hối gào thét một tiếng cuối, bốn chân giãy dụa rồi bất động, máu trên cổ chảy ào ào ra ngoài. Loan Loan ở bên cạnh nhanh chóng đặt chậu xuống dưới đất, chỉ chốc lát sau đã chảy được hơn phân nửa chậu máu heo.
Đối với thái độ sững sờ của mọi người, nàng cười khan nói: “Thứ này có thể ăn.”
Bách Thủ trăm phần trăm tin tưởng vợ. Nhưng người khác không cách nào hiểu được, nhưng mà, đây không phải là chuyện nhà bọn họ, khó mà nói.
Chờ máu heo chảy xong, bắt đầu cạo lông heo. Loan Loan vẫn đứng bên cạnh nhìn, còn muốn móc gan heo ra, rồi cả ruột heo. Những món này mấy chỗ bán thịt heo thỉnh thoảng sẽ có bán, nhưng chủ yếu do rửa không sạch sẽ, làm xong không thể ăn được, cho nên rất ít người biết dùng mà mua.
Không phải thứ hiếm có gì, Loan Loan nói món gì, cha Nguyên Bảo đều giữ lại cho nàng, thứ không cần khác đều ném đi hết. Trong lúc đó, Loan Loan lại làm bánh cho mấy người lấp đầy bao tử trước, một cái bánh xuống bụng, miệng đầy mùi hành tây thơm lừng, dư vị lưu lại, thật là ăn ngon chưa đã.
Cha Nguyên Bảo và Dương Khai Thạch âm thầm kinh ngạc, đồng thời lại có chút ít bội phục, sao nhà mình làm bánh lại không có mùi thơm chứ?
Sau khi chia heo làm bốn phần, bởi vì heo này dùng bẫy rập săn được, mấy ngày trước đây Bách Thủ và cha Nguyên Bảo lên núi cùng nhau đào một bẫy rập trong núi sâu, bây giờ mới bắt được con heo rừng này, đúng lúc ấy gặp phải Dương Khai Thạch đang săn thú, cho nên mấy người hợp lực nhấc heo lên.
Dương Khai Thạch cảm thấy mình chỉ giúp một chút, được chia nhiều như vậy thật không tốt, liền nói chỉ cần phân nửa thôi. Sau chia ra một phần tư cho Lai Sinh đem về nhà cho ông nội Lai Sinh. cha Nguyên Bảo cảm thấy bẫy rập là do Bách Thủ nghĩ, nhà mình cùng nhà Bách Thủ mỗi người một phần tư nửa còn lại, liền làm chủ để một nửa khác của Dương Khai Thạch cho nhà Bách Thủ.
Từ chuyện này liền có thể nhìn ra, cha Nguyên Bảo và Dương Khai Thạch đều là người có thể kết giao.
Loan Loan bảo Bách Thủ cắt thịt lợn rừng thành từng miếng từng miếng trước để trên bàn. Thịt heo rừng nhiều nạc hơn heo nhà, nướng lên thì thật ngon. Bận rộn làm xong những thứ này đã đến đêm khuya.
Cơm nước xong, đun nước nóng, nghĩ Bách Thủ hôm nay mệt mỏi, Loan Loan liền để cho Bách Thủ tắm rửa trước, nhưng thấy trên cổ tay hắn có vệt máu ứ đọng, vừa hỏi mới biết do lúc chiều vác heo rừng không cẩn thận bị thương. Loan Loan lập tức lấy khăn ngâm nước nóng chườm cho hắn, lại xoa xoa nhẹ, để nhanh chóng làm tan máu bầm.
Bách Thủ vốn không đau, thấy vợ cẩn thận như thế, trong lòng tựa như được lau mật.