Chương 8

Trương Văn Thư: “Đại đội có thể cho mọi người mượn trước một phần lương thực, chờ đến khi mọi người có công điểm thì trả lại.” Tuy rằng thanh niên trí thức xuống nông thôn có một phần trợ cấp, nhưng những ó trợ cấp đó không trả cho bọn họ nhanh như vậy, hơn nữa số lượng khẳng định không đủ.

Đại đội trưởng một bên giắt xe bò, một bên nghe nhóm thanh niên trí thức nói chuyện.

Đã nhiều lần đi đón thanh niên trí thức, đại đội trưởng đã biết làm như thế nào có thể tiết kiệm được thời gian và công sức đi đường.

Giản Trăn Trăn nghĩ nghĩ, thấp giọng hỏi: “Đại đội trưởng, tôi muốn hỏi một chút, thân thể của tôi còn chưa thoải mái, nếu sau lại phát sốt, tôi muốn đi đâu xem bác sĩ?”

Giản Trăn Trăn vừa nói đến cái này, đại đội trưởng liền tiếc nuối thở dài một hơi, “Nếu cô lại phát sốt không giảm, vậy chỉ có thể tới công xã, cô có nhìn thấy chỗ đó không, chỗ đó trước kia chính là bệnh viện, lúc trước đại đội của chúng ta cũng có bác sĩ, chỉ là khoang thời gian trước trong nhà người bác sĩ đó xảy ra chuyện, hắn liền đi ròi, hiện tại vẫn không có người thích hợp.”



Vừa nói đến cái này, Trương Văn Thư cũng thở dài: “Trong khoảng thời gian này nếu có người bị bệnh, bệnh nhỏ đau một chút đều là tự mình ngạnh qua đi, còn thật sự nghiêm trọng thì lại đến bệnh viện.”

Trong thôn của bọn họ có trạm y tế, bởi vì có hơp tác chữa bệnh, hầu như tất cả cac trường hợp đến khám chỉ cần bỏ ra năm phần tiền làm phí đăng kỳ là được rồi. Nhưng nếu cần phải đên bệnh viện liền không có biện pháp, tất cả mọi thứ đều phải trả bằng tiền, chi phí chữa bệnh kia đối với nông dân mà nói thật sự là quá cao, nói là táng gia bại sản cũng không quá.

Giản Trăn Trăn nghe xong, cảm thấy trước mắt sáng ngời, trong thôn không có thầy thuốc, cô chính là thầy thuốc a!

Nhưng hiện tại cô không dám tự đề cử mình, thân thể của nguyên chủ vẫn luôn khỏe mạnh rất tốt, chưa bao giờ đi khám trung y, nếu phát sinh bệnh đều uống thuốc tây, uống một liều thì tốt rồi. Nếu hiện tại cô nhất thời xúc động tự đề cử mình, lúc sau lại phát hiện chính mình không có cái bản lĩnh kia, như vậy quả thật chính là ném mặt.

Nghe được cuộc nói chuyện này, tâm tình của ba người khác trong nhóm đều hạ xuống dưới, vốn dĩ vẫn luôn đi đường đất dưới ánh mặt trời lúc hai ba giờ đã rất mệt rồi, lại nghe mấy lời này, mệt mỏi càng tăng lên.. nếu bọn họ bị bệnh, đến một vị bác sĩ đại đội cũng không có, còn phải đi gần một giờ đồng hồ mới đến được công xã, nếu tình huống khẩn cấp thì bọn họ nên làm cái gì bây giờ?