Chương 7

Đi được vài bước, Trương Văn Thư đi cùng bọn họ liền dẫn đầu mở miệng kéo gần khoảng cách : “Đồng chí Giản Trăn Trăn, hiện tại cô cảm thấy thế nào?”

“Tôi đã khá hơn nhiều, đồng chí Trương, từ đây về đại đôi sản xuất Thượng Hà không biết chúng ta cần đi bao lâu?”

Vấn đề này cũng là vấn đề Triệu Hữu Dân, Tống Tiểu Vân cùng Chúc Hỉ muốn biết, ai cũng dựng lên lỗ tai.

“Đại khái bốn năm chục phút, đi chậm một chút cần một giờ đồng hồ.”

Vừa nghe đến còn phải đi lâu như vậy, lại nhìn núi non ở hai bên, nhìn nhìn đất đỏ gập ghềnh ở dưới chân, tinh thần của ba người còn lại trong nhóm đều có chút sa sút.

Trương Văn Thư làm người từng trải, hắn có thể nhìn ra, liền lên tiếng an ủi: “Đại đội Chúng ta không tính xa, có mấy đại đội sau khi xuống xe lửa còn phải đi nửa ngày đường, còn muốn leo núi, nếu không đi qua núi khả năng còn phải ở trên đường đi một ngày, kia mới thật sự xa.”

Vừa nghe thấy có sự đối lập như vậy, mấy thanh niên trí thức mới tới này cảm thấy bản thân xác thật còn tính là may mắn.



Giản Trăn Trăn lại nhìn cây cối cao đến nửa người ở trên hai sườn núi lên tiếng hỏi : “Nơi này có dã thú tới không?”

Lời này vừa ra, đại đội trưởng cùng Trương Văn Thư đều cười, Trương Văn Thư nói: “Con đường này người đi lại rất nhiều, nếu là có cái gì, thì cũng chỉ là gà rừng thỏ hoang linh tinh, gặp được chúng nó là chúng ta may mắn. Nếu cô lo lắng mấy loại to lớn kia, thì ở đây không có, ở đây không phải rừng già núi sâu. Nếu không phải là vận khí cực kỳ kém thì sẽ không gặp phải.”

Lời này vừa ra, Giản Trăn Trăn thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Triệu Hữu Dân hỏi tiếp: “Chúng ta đến đây sẽ ở chỗ nào?”

Trương Văn Thư: “Mọi người sẽ ở trong khu nhà của thanh niên trí thức, cũng có thể ở trong nhà của người dân, nhưng nếu muốn vậy cần phải thương lượng trước với người dân địa phương.”

Tống Tiểu Vân: “Vậy còn về phương diện ăn uống…:”