Chương 26

Giản Trăn Trăn nhìn thoáng qua, có chút báo cũ chữ viết trên đó đã không còn rõ ràng, cô nhìn vào mắt người đang sắp xếp này hỏi: “Tôi có thể tự mình chọn không?”

“Có thể, chọn đi.”

Cuối cùng, từ trạm thu đồ bỏ đi ra về Giản Trăn Trăn cõng theo một cái tủ gỗ nhỏ, bên trong không chỉ có báo cũ, còn có mấy quyển sách giáo khoa, mấy quyển sách cũ, cùng một chiếc gương đồng bị hỏng một chút.

Kỳ thật cô còn nhìn trúng một cái tủ lớn, nhưng một mình cô không mang về được, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.

Lần mua sắm này, cô bỏ ra gần hai khối tiền.

Tiền lớn chủ yếu tiêu vào cái tủ nhỏ này, chính là một khối tiền, nguyên liệu của chiếc tủ vẫn tốt, nhưng chi tiết trên tủ đã bị mài mòn, nên nhìn qua trông khá cũ nát. Mặt khác chính là ổ khóa của nó bị hỏng rồi, nếu muốn khóa lại cần pải đổi một chiếc ổ khóa đồng khác.



Ở trên đường trở về đi qua tiệm cơm quốc doanh, Giản Trăn Trăn móc ra phiếu gạo cùng tiền gọi một chén mì. Giữa trưa thanh niên trí thức ăn là cơm khô không có một chút chất tanh nào, hiện tại mặt trời còn chưa xuống núi, dạ dày của cô đã đang hát ca rồi.

Ăn xong một chén mì lớn cảm thấy đầy thỏa mãn, Giản Trăn Trăn lúc này mới tiếp tục cõng theo cái tủ nhỏ của mình đi trở về, cô may mắn ở trên đường gặp một cái xe bò, họ tiện đường liền chở cô về một đoạn.

Chờ đến khi Giản Trăn Trăn trở về chỗ ở của thanh niên trí thức, lúc này nhóm người xuống đất làm việc còn chưa trở về. Cô liền bỏ xuống đồ vật đi tìm đại đội trưởng, cô muốn nói về việc ở bệnh viện, nếu đại đội trưởng đồng ý, như vậy sau đó cô không cần xuống đất làm việc, còn có thể đến bệnh viên huấn luyện đâu.

Nghe được Giản Trăn Trăn nói chuyện về việc huấn luyện ở bệnh viện, đại đội trưởng tức khắc cười lên tiếng: “đồng chí Giản Trăn Trăn, cô nói chính là thật sự?”

Đến khi nhìn thấy giấy giới thiệu của bác sĩ Lục, Giản Trăn Trăn lấy ra, đại đội trưởng nhận được đáp án, hắn ha ha cười lên, “Đây là chuyện tốt a! Cô yên tâm, chúng tôi khẳng định duy trì quyết định của cô, cô liền học tập thật tốt ở bệnh viện, chờ đến khi tốt nghiệp, cô chính là bác sĩ của đại đội chúng ta!”