Chương 24

Cho nên dưới góc nhìn của bác sĩ Lục, đội sản xuất Thượng Hà đã tới bệnh viện thúc giục đòi bác sĩ xuống nông thôn rất nhiều lần sẽ không từ chối một bác sĩ có cơ sở như vị nữ đồng chí thanh niên trí thức này.

Lời nói của bác sĩ Lục giống như một liều thuốc an thần, làm cho bất an trong lòng Giản Trăn Trăn lặng yên xuống dưới, trên mặt tươi cười ức chế không được, cô cầm giấy giới thiệu của hắn không khỏi lên tiếng cảm ơn nhiều lần, “Cảm ơn Lục bác sĩ, cảm ơn Lục bác sĩ!”

Cảm kích trong lòng cô không biết nên biểu đạt như thế nào, sau khi tỉnh lại ở thế giới này, cô vẫn không thể khống chế mình không nhớ đến tất cả ký ức ở thời đại nước Thịnh Triều. Cô sao có thể không nghĩ đến đâu? Ở nơi đó có mẹ cô, có người chồng sắp cưới của cô, cô đã xảy ra chuyện, không biết bây giờ bọn họ có mạnh khỏe hay không?

Tuy rằng liền tính biết được tình trạng của bọn họ thì cô cũng không làm được cái gì. Nhưng hiện tại không cô không còn cô đơn một mình nữa, cô còn có y thuật học tập từ nhỏ đi theo bên mình.

Tâm tình kích động Giản Trăn Trăn cầm thuốc cùng giấy giới thiệu rời đi bệnh viện, không bao lâu liền thấy được bưu cục, Giản Trăn Trăn sửng sốt một chút, dừng bước.

Ngược lại với cô, nguyên chủ có người nhà, mà hiện tại cô thay thế nguyên chủ tồn tại ở thế giời này, cô nhận đại ân của nguyên chủ trước, vậy thì cô không thể không quan tâm đến người nhà của cô ấy. Vốn dĩ khi nguyên chủ xuống nông thôn người trong nhà rất không yên tâm, ngàn dặn dò vạn dặn dò khi cô ấy tới nông thôn cần viết thư báo bình an cho gia đình. Nghĩ nghĩ, nghĩ nghĩ, Giản Trăn Trăn đi vào bưu cục.

Chính mình về sau cũng là con gái của bọn họ, cô muốn mang theo những gì của nguyên chủ cùng nhau sống sót.

Cách viết của Giản Trăn Trăn cùng nguyên chủ không giống nhau, vì vậy trước tiên cô luyện chữ một hồi lâu trên mấy tờ giấy bỏ đi, mới ở chỗ trống trong giấy viết thư viết vài cáo báo bình an. Cuối cùng nhìn chữ viết, lại bổ xung một chút đến việc cô nhổ cỏ bị thương tay, xem như giải thích vì sao chữ viết lại khác như vậy.

Cái này cũng không phải cô nói láo đi, hiện tại trong lòng bàn tay cô vẫn còn hai bọt nước, chỉ cần chạm vào một chút liền đau.