Chương 23

Giản Trăn Trăn: “Tôi là thanh niên trí thức mới xuống nông thôn, tôi có hỏi qua đại đội trưởng, ở trạm y tế của đại đội chúng tôi hiện tại không có bác sĩ, tôi trùng hợp có cùng trưởng bối học qua y, có một ít cơ sở, không biết bác sĩ có biết nếu tôi muốn làm bác sĩ trong đại đội của chúng tôi thì cần phải thỏa mãn điều kiện gì không?”

Vừa nghe Giản Trăn Trăn nói những lời này, lão trung y vui vẻ, “Cô có cơ sở a, như vậy, tôi đây kiểm tra, kiểm tra cô một chút.” Hắn trực tiếp gọi người đi vào, sau đó làm cho Giản Trăn Trăn xem bệnh khai dược.

Trải qua một phen kiểm tra, lão trung y phát hiện cơ sGở của iản Trăn Trăn rất vững chắc, tuy rằng chỉ biết một ít chứng bệnh nhỏ như cảm mạo, phát sốt, .. nhưng đối với ở nông thôn thì như vậy đã đủ dùng rồi.

Bất quá Giản Trăn Trăn cũng nói: “Nhưng đây là yêu thích, hứng thú của cá nhân, vì vậy trước đó tôi chỉ học đơn giản, không có chân chính chữa bệnh qua cho ai, cũng không biết châm cứu.”

Lão trung y vẫy vẫy tay: “Này không vấn đề gì, ai đều là từ từ tới, bệnh viện chúng tôi có ban huấn luyện, định kỳ huấn luyện bác sĩ trung y. Hiện tại đang có một lớp, cơ sở của cô không tồi, chỉ cần lại học là có thể biết châm cứu cho người ta như thế nào, như vậy là có thể tốt nghiệp.”



Bác sĩ ở nông thôn trên tay có thuốc tây rất hữu hạn, giống như chỉ có thuốc giảm đau, cồn i-ốt, aspirin, sau đó chính là một ít băng gạc cùng ống tiêm, cho nên ở nông thôn, tình huống của Giản Trăn Trăn lại càng thích hợp, rốt cuộc hiện tại cô có thể lên núi hái thuốc không cần tiền càng đến gần tâm của người nông thôn hơn.

“Cô ở trong đại đội nào?”

“Đại đội sản xuất Thượng Hà.”

“Như vậy, tôi viết giấy giới thiệu, cô lấy về đưa cho đại đội trưởng, nếu hắn không có ý kiến, vậy liền cầm theo giấy giới thiệu của hắn, cùng giấy của tôi tới huấn luyện ở bệnh viện. Sau khi tốt nghiệp, nếu đại đội của cô đồng ý, cô liền có thể ở nông thôn làm bác sĩ.”

Bác sĩ ở nông thôn được gọi là thầy thuốc, phần lớn bọn họ cơ sở tri thức đều rất yêu, rất nhiều nơi thầy thuốc tới tới lui lui chỉ có một ít lỳ thuyết yết ớt, có thể chữa bệnh khỏi cho người ta hay không đều dựa vào mệnh. Còn thầy thuốc thật sự có bản lĩnh thì từ trước tới nay đều khan hiếm, so với việc ở trong thành phố làm việc lấy lương, thì làm bác sĩ ở nông thôn sẽ không có tiền lương, lấy chính là công điểm ở nông thôn. Ngoài công điểm ra còn có một chút trợ cấp, vì vậy những người này căn bản không muốn xuống nông thôn.