Chương 7: Lô Hỏa Thuần Thanh

Thông qua cuộc trò chuyện với Trương Thiết Ngưu, Tần Thư Kiếm đã có nhận biết đại khái đối với Lương Sơn trại.

Sau khi tiếp quản Lương Sơn trại, hắn mới phát hiện được, thì ra NPC cũng phải ăn cơm.

Mặc kệ là hắn, hay là đám sơn phỉ pháo hôi không có trí thông minh kia, mỗi ngày đều phải ăn cơm.

Ăn cơm, cũng mang ý nghĩa phải dùng tiền.

Nếu muốn trồng trọt ở trên Lương Sơn nơi chim không thèm ỉa này, đạt đến tình trạng tự cấp tự túc, không thể nghi ngờ là người si nói mộng.

Cho nên, qua mỗi một khoảng thời gian thì sơn trại sẽ phải đi mua sắm lương thực.

Hoặc là nói, đi đến những thôn trại khác trưng thu một chút.

Nhưng thực lực của Lương Sơn trại không mạnh, những thôn trại kia đều tổ kiến đội hộ vệ, vì thế chỉ khi nào quá bất đắc dĩ mới đi mạo hiểm đánh cược một lần.

Phần lớn thời gian đều là sơn phỉ Lương Sơn trại xuống núi mua sắm.

Lúc Tần Thư Kiếm phát hiện chuyện này, trong lòng khó tránh khỏi bi thương.

Sơn phỉ bình thường căn bản không thể tùy ý đi ra phạm vi hạn chế của Lương Sơn. Chỉ cần không chọc tới phiền toái gì, chỗ nào trong thiên hạ cũng đều có thể đi được.

Giống như thế.

Sơn phỉ trên Lương Sơn trại, tất nhiên cũng không thể rời đi cướp bóc.

Tuy nói vị trí của nơi này không coi là tốt, nhưng cũng thường xuyên sẽ có thương đội đi ngang qua.

Loại tình huống này, hoặc là thương đội giao nạp phí tổn nhất định, Lương Sơn trại cam đoan bọn hắn bình an đi ra khỏi phạm vi Lương Sơn.

Hoặc trực tiếp bị Lương Sơn trại ăn rơi.

Đây cũng là nơi phát ra nguồn thu nhập chủ yếu của Lương Sơn trại.

Tần Thư Kiếm vuốt vuốt mi tâm, cảm giác có chút mệt mỏi.

Toàn bộ Lương Sơn trại bây giờ chỉ còn lại năm mươi lượng bạc, nhưng trong trại không tính đến hắn, tổng cộng có bảy mươi tên sơn phỉ.

Bảy mươi tên sơn phỉ, mỗi ngày sẽ tiêu hao ước chừng hai lượng bạc.

Chuyện này cũng mang ý nghĩa, năm mươi lượng bạc chỉ đủ cho Lương Sơn trại tiêu xài hơn nửa tháng.

Còn việc sau khi ngân lượng hao hết sẽ xảy ra chuyện gì, Tần Thư Kiếm chỉ suy nghĩ một chút là biết.

“Trương Thiết Ngưu, bây giờ ngươi dẫn theo ba huynh đệ đi dò xét mấy thế lực xung quanh Lương Sơn trại chúng ta một chút, sau đó báo lại tình hình đại khái của bọn hắn cho bản trại chủ.”

“Vâng.”

Trương Thiết Ngưu gật đầu đáp.

Sau đó Tần Thư Kiếm lại nhìn về phía Vương Thiết Trụ: “Ngươi mật thiết chú ý trong phạm vi Lương Sơn, nhìn xem có thương đội nào đến không, kịp thời báo cáo lại cho bản trại chủ.”

“Vâng.” Vương Thiết Trụ cũng lĩnh mệnh.

Nhìn hai người cung kính rời đi, từ đầu đến cuối không hề có chút phản bác mệnh lệnh của hắn, Tần Thư Kiếm cảm thấy rất hài lòng.

Bảy mươi sơn phỉ của Lương Sơn trại, tuy nói trí thông minh của phần lớn người đều không cao.

Nhưng chuyện này thuộc về phạm vi có thể đổi mới, cũng sẽ trung thành hết mực không hề sinh ra chút tâm tư phản loạn nào.

Chỉ cần hắn vẫn là Trại chủ Lương Sơn trại, sẽ luôn có thể ra lệnh cho đám sơn phỉ này.



Dựa theo phỏng đoán của Tần Thư Kiếm.

Lương Sơn trại chẳng khác gì một cái phó bản nho nhỏ trong trò chơi, bên trong phó bản đều có NPC cố định, dù có bị gϊếŧ cũng sẽ đổi mới phục sinh qua một thời gian nhất định.

Nhưng mà, trong này ngoại trừ một số.

Đó chính là ——

NPC bị người chơi gϊếŧ sẽ có thể đổi mới, nhưng nếu bị NPC khác gϊếŧ chết, sẽ không thể đổi mới nữa.

Nói cách khác, những sơn phỉ Lương Sơn trại trước kia bị hắn gϊếŧ chết, đều thuộc vào phạm vi không thể đổi mới.

Sau khi hắn trở thành Trại chủ mới của Lương Sơn trại, lúc này hệ thống mới đổi mới sơn phỉ của Lương Sơn trại một lần.

Trừ cái đó ra.

Muốn khuếch trương thế lực Lương Sơn trại, có thể thông qua tuyển nhận lưu dân, chuyển hóa thành sơn phỉ mới.

Những sơn phỉ mới chuyển hóa này, sẽ có khác biệt với sơn phỉ Lương Sơn trại.

Sẽ không nghe theo mệnh lệnh của Trại chủ 100%, cũng sẽ còn có khả năng phản loạn.

Sau đó, Tần Thư Kiếm lại dồn lực chú ý ở trên người mình.

Mặc kệ có vấn đề gì, tăng lên thực lực của mình mới là căn bản nhất.

“Trước mắt chỉ có 18HP, muốn tăng lên Đoán Thể Kinh là chuyện không thể nào. Nhưng mà, Hắc Hổ đao pháp Phàm giai trung phẩm này còn có thể tăng lên.”

“Vốn ta chỉ có một môn Đoán Thể Kinh, không có thủ đoạn công kích gì. Bây giờ đã có thêm một môn Hắc Hổ đao pháp, tuy nói cảnh giới không hề tăng lên, nhưng thực lực đã tăng lên không ít.”

“Cứ như vậy...”

Vẻ mặt Tần Thư Kiếm biến ảo chập chờn, nhìn Hắc Hổ đao pháp trong giao diện thuộc tính, rơi vào trầm tư.

Dưới cái nhìn của hắn, cảnh giới là căn bản.

Chỉ cần cảnh giới đi lên, thực lực cũng sẽ đi lên theo.

Nhưng mà, trước mắt muốn tăng lên cảnh giới, bằng vào 18 HP thì còn thiếu nhiều. Muốn đạt đến một bước này trong thời gian hai ngày ngắn ngủi, tất nhiên là chuyện không thể nào.

“Để nó tồn đến già, không bằng phát huy tác dụng của mỗi một điểm HP đến mức lớn nhất.” Tần Thư Kiếm nghĩ thông suốt nút thắt này, đã không còn do dự nữa.

Nhìn dấu cộng phía sau Hắc Hổ đao pháp, lập tức hơi động tâm niệm.

Chỉ thấy HP đột nhiên giảm bớt ba điểm, mà Hắc Hổ đao pháp từ Sơ khuy môn kính trực tiếp biến thành Đăng đường nhập thất.

Một luồng cảm ngộ khác dâng lên trong lòng Tần Thư Kiếm.

Hắc Hổ đao pháp vốn có chút không lưu loát, vào lúc này phảng phất đã được luyện nhiều năm, một loại khí thế nhàn nhạt khí thế phát ra từ trên người hắn.

Tiêu hao ba điểm HP, tăng Hắc Hổ đao pháp lên một cấp độ.

Tần Thư Kiếm nhìn thấy phía sau Hắc Hổ đao pháp vẫn còn dấu cộng, lại liếc mắt nhìn 15 điểm HP còn lại, trong lòng hung ác.

Bạch!

15 điểm HP nháy mắt về không.

Tần Thư Kiếm không kịp đau lòng đã cảm thấy trong đầu có một luồng ký ức cường hãn chảy vào, khiến cho hắn không thể không nhắm mắt lại.

Một lúc sau, hắn mới tiêu hóa xong luồng ký ức này.



Hắc Hổ đao pháp cũng từ Đăng đường nhập thất, chuyển biến thành cấp độ Lô hỏa thuần thanh.

“Lô hỏa thuần thanh!”

Tần Thư Kiếm nắm chặt Hổ Đầu Đao trong tay, một luồng cảm giác phúc linh tâm chí hiện ra từ trong lòng hắn.

Trong chớp mắt, ba chiêu mười tám thức của Hắc Hổ đao pháp, tựa như anime nhanh chóng lướt qua trước mắt hắn.

Hắn chỉ nắm chặt Hổ Đầu Đao cũng đủ làm cho người ta cảm thấy một luồng khí tức hung hãn đập vào mặt, phảng phất một đầu mãnh hổ kinh người.

Chớp mắt tiếp theo.

Tần Thư Kiếm trực tiếp rời khỏi Trung Nghĩa Đường, đi ra sân trống phía ngoài.

Bạch! Bạch! Bạch!

Chỉ thấy Hổ Đầu Đao lóe hiện hàn quang, ba chiêu mười tám thức Hắc Hổ đao pháp được thi triển ra.

Trên đất bằng phảng phất có cuồng phong gào thét, lại tựa như có hổ gầm chấn núi.

Mãnh Hổ Hạ Sơn!

Chấn Kinh Bách Lý!

Mãnh Hổ Quay Đầu!

Thi triển đến thức cuối cùng, trong lòng Tần Thư Kiếm phảng phất có một luồng khí tích tụ, khiến cho hắn không thả ra sẽ không thoải mái.

Hét dài một tiếng, nương theo đó là tiếng hổ gầm.

Hàn quang đầy trời gom lại thành một đao, bổ mạnh vào một tảng đá lớn cao bằng một người ở trước mắt.

Ầm!

Đá lớn vỡ nát, bắn tung tóe khắp bốn phía.

Tần Thư Kiếm thở hổn hển thu đao lại, l*иg ngực có chút phập phồng, trong mắt có loại cảm giác vui sướиɠ không thể ức chế được.

Mạnh!

Rất mạnh!

Sau khi chân chính thi triển ra môn đao pháp này, hắn mới hiểu được cấp độ Lô hỏa thuần thanh của Hắc Hổ đao pháp có uy lực lớn bao nhiêu.

Nếu như so sánh với hắn khi chưa tu luyện Hắc Hổ đao pháp trước đó, hai người giao phong, người trước chắc chắn không thể sống qua mấy hiệp.

Bởi vì ——

Một người chỉ có cảnh giới, không hề có chút thủ đoạn đối địch.

Một người khác cũng có được cảnh giới như vậy, nhưng lại tu luyện một môn đao pháp cao thâm, thực lực sẽ mạnh hơn rất nhiều.

Tần Thư Kiếm không biết Ngô Thắng tu luyện môn Hắc Hổ đao pháp này đến cấp độ nào. Nhưng chỉ cần đối phương tu luyện đến Đăng đường nhập thất, chưa cần tu luyện đến cấp độ Lô hỏa thuần thanh.

Giao thủ chính diện, dù hắn chiếm cứ tiên cơ.

Cuối cùng người bại vong, xác suất lớn sẽ là hắn.

Tiêu hao sạch sẽ 18 điểm HP, đổi lấy một môn Hắc Hổ đao pháp đạt đến Lô hỏa thuần thanh.

Lần mua bán này không hề thua thiệt chút nào.