Chương 7

Ban đêm gần như là chạy show cuối cùng cũng qua đi, Cam Mật bị sự mỏi mệt vô biên tàn phá cọ rửa, dỡ bỏ tất cả suy nghĩ, giấc ngủ này vô cùng sâu.

Nhưng sự ngọt ngào của giấc ngủ như vậy không thể duy trì quá lâu.

Sau khi nghe thấy tiếng đàn nhị ngoài cửa sổ kèm theo tiếng chim kêu cùng nhau vang lên, Cam Mật nửa mơ nửa tỉnh mò tới một cái gối ôm ở rìa giường đè kín lên mặt, cố gắng làm giảm đi sự quấy rầy.

Nhưng mọi thứ dường như không có tác dụng, tiếng đàn tấu du dương bay xa như đòi mạng mà chui vào trong tai, không ngừng lại một chút nào.

Cô vốn còn lên kế hoạch phải ngủ tới khi trời đất tối mịt cho dù có bất cứ chuyện gì, kết quả không để ý đến trong viện thường xuyên có người phải dậy sớm tập thể dục buổi sáng.

Hôm nay cũng là vận may không tốt, trùng hợp đυ.ng phải hạng mục nhất định phải có vào mỗi cuối tuần.

Trong lúc tỉnh tỉnh mơ mơ, Cam Mật mơ màng nghĩ.

Hứng thú của ông Tống thật là tốt, vào cuối tuần.

Bị quấy rầy như vậy, khát vọng còn muốn ngủ tiếp biến mất đi không ít.

Cam Mật hiếm khi tỉnh táo vào lúc sáng sớm như vậy, cô gái nhỏ ngồi trên giường ngây ngẩn một lúc, sau đó đi chân đất xuống giường.

Mặc dù chuyện giả vờ nói là đi sưu tầm nhưng thật ra là đi quán bar khiến cho cô đến nay vẫn có chút chột dạ mơ hồ nhưng trải qua mấy ngày nay, ham muốn sáng tác của Cam Mật hiếm khi bộc phát.

Giống như là nhánh rễ hấp thu nguồn nước, dần dần được bổ sung, no đủ đến mức đâm vào một cái là có thể chảy nước.

Cô chạy đến thư phòng được xây dựng trong phòng giữ quần áo lục đồ, trong lúc loay hoay thì trên bàn đã bày ra nhiều loại bút ký và bản vẽ.

Đây là đều là bản thảo lưu trữ của linh cảm mỗi một thời kỳ cô tùy bút vẽ lại, quanh năm tích lũy lại cũng có mấy chồng thật dày.

Trước đó Cam Mật được Lục Chương Niên hướng dẫn, thường xuyên miêu tả tranh sơn thủy, tri thức và bút pháp được truyền dạy lại cũng đều liên quan đến tranh sơn thủy. Cô có thiên phú khá cao, cũng có phong cách của mình, cho nên so với cách vẽ hoàn toàn tuân theo sự cố định thì tác phẩm của cô như ngựa thần lướt gió tung mây, mấy nét rải rác là đã tại ra một thế giới.

Nhưng kiểu sáng tác sử dụng thời gian lúc dài lúc ngắn này thường xuyên khiến cho người ta không tìm được manh mối, cũng nhìn không hiểu lắm.

Giống như mấy chồng giấy tùy bút này đều là ghi chép lại sinh hoạt hàng ngày, có vài tấm là tranh chia ô, có vài tấm là vẽ vật thể rải rác, có vài tấm thì tùy bút vẽ hỗn tạp.

Không có gì ngoài mấy bức của những năm gần đây, phần viền trang giấy đều đã hiện ra màu vàng, giống như lờ mờ có thể nhìn thấy được sự non nớt của năm đó.

Phần tồn lại ở phía trên này đều được xem như là hồi ức rất đáng quý.

Mà so sánh với mấy cái này, cô còn có hàng tồn ngoài định mức, để trên một tài khoản Weibo được xem như là sinh động. Bởi vì phong cách đặc biệt, cũng không phổ biến nên đã chiêu mộ được không ít người được coi như là fan trung thành.

Nhưng Cam Mật không hay đăng lắm, có vài tác phẩm cũng là thỉnh thoảng đăng lên, bình thường luôn là nhớ lại còn có nền tảng chia sẻ.

Xếp bên trái gom bên phải, ngược lại cũng có thể ghi chép lại trọn vẹn tất cả của cô từ lúc trước cho đến hiện tại.

Đầu ngón tay xinh xắn của cô gái nhỏ đặt lên bàn, từ trong đó rút ra một bản vẽ mới nhất còn chưa được lấp đầy, vẫn luôn đặt ở trên cùng của chồng này.

Vốn chỉ muốn ghi chép lại một chút suy nghĩ và linh cảm gần đây, kết quả là lần thu thập này từ khi bắt đầu đã chưa từng dừng lại.

Cam Mật thuận tiện nhìn lại một lần tác phẩm của mình.

Sự trầm mê khó có được khiến cô gần như lãng phí cả buổi sáng, ngay cả cửa phòng cũng không bước ra khỏi nửa bước.

Đợi đến khi bị thím Trần nhiệt tình gọi xuống lầu ăn cơm, lúc này Cam Mật mới có chút chậm chạp cất giọng đáp lại, tùy ý kéo dép lê mang vào rồi vội vã chạy xuống lầu.

---

Hôm nay Cam trạch so với sự vắng vẻ của mấy ngày trước thì náo nhiệt hơn một chút.

Cam Ngân Hợp đã ở chi nhánh nước ngoài của Cam thị hơn một tuần, hôm nay mới từ bên kia xuất phát về nước, sau đó lại không ngừng không nghỉ đến Cam thị một chuyến rồi cùng Cam Quý Đình về nhà.

Bỗng nhiên đón hai người trở về, Lương Âm Uyển rõ ràng rất cao hứng.

Còn chưa rảo bước đi vào phòng khách của lầu một là đã có thể từ xa nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của bà.

Ban đầu nhìn thấy người đã lâu không gặp, Cam Mật muốn bước nhanh chạy chậm qua, nhưng ngay sau đó cô lại nghĩ tới sự lạnh lùng vô tình không cho cơ hội vào của Cam Ngân Hợp vào mấy ngày trước.

Toàn bộ sự nhiệt tình vui vẻ bốc hơi sạch, trong khoảnh khắc biến mất không còn lại gì.

Một tiếng anh trai bật thốt lên cứ như vậy mà bị kẹt một nửa, lại bị miễn cưỡng nuốt vào.

Thấy Cam Ngân Hợp nhìn về phía cô, cô gái nhỏ tức giận hừ một tiếng.

Phương hướng của lòng bàn chân lập tức xoay chuyển.

Lúc Cam Mật vòng qua đại sảnh đi đến chỗ tủ lạnh trong phòng bếp lấy đồ uống, Cam Ngân Hợp đang dựa vào bên cạnh ghế sô pha cách đó không xa, nói dăm ba câu là đã dỗ cho Lương Âm Uyển nở hoa.

Mắt thấy Cam Mật lắc lư qua lại, cũng không nhìn thẳng vào người ta, Cam Ngân Hợp bắt chuẩn cơ hội túm chặt cổ áo sau gáy của cô, kéo thẳng đến trước mặt: “Về nhà cũng không chào hỏi, không nhìn thấy anh à?”

Tư thế gần như là bị gông cùm xiềng xích thế này đột nhiên xuất hiện lại có vẻ cực kỳ không có tôn nghiêm, Cam Mật vùng vẫy với biên độ nhỏ.

Thật ra Cam Ngân Hợp vốn không dùng bao nhiêu lực nhưng nhìn cô gái nhỏ kìm nén đến mức hai mắt ngập nước, gò má phồng lên, dáng vẻ sống chết không chịu mở miệng, tay bỗng nhiên buông lỏng.

Đột nhiên có loại linh cảm không lành.

Quả nhiên, ánh mắt lạnh lẽo của Cam Quý Đình một giây sau đúng hẹn mà tới, giống như khảm vô số con dao nhỏ bay về phía anh: “Ồn ào cái gì? Không chào thì không chào, Cam Ngân Hợp, con cũng bao lớn rồi? Nhường em gái con một chút không được à??”

Cam Quý Đình ở vị trí cao đã lâu, dáng vẻ ông nghiêm mắt chất vấn vô cùng có lực kinh sợ.

Cam Ngân Hợp tự nhiên là nhận thua, lúc ánh mắt một lần nữa hướng về phía Cam Mật thì cô gái nhỏ đã nhảy đến bên cạnh Cam Quý Đình rồi.

Vừa nói anh trai đáng sợ quá còn vừa tiện thể mò khúc mía từ trong dĩa trên bàn trà gặm.

Không nhìn ra được chút dáng vẻ sợ hãi nào.

Cam Quý Đình vỗ vỗ bả vai con gái nhà mình: “Chờ chút nữa lúc ăn cơm con ngồi bên cạnh bố, đừng để ý đến nó.”

Cam Ngân Hợp: “...”

---

Rất nhanh thím Trần đã bố trí xong đồ ăn bữa trưa.

Trong lúc đó tiếng chuông điện thoại của Cam Ngân Hợp vang lên không ngừng, điện thoại vẫn luôn rung lên vù vù, kêu không ngừng.

Trước khi ăn cơm anh đứng dậy đi đến sảnh phụ nhận điện thoại, quay đó mới quay lại.

Lương Âm Uyển thấy anh cuối cùng cũng ngồi xuống: “Ai gọi thế, có quan trọng không?”

“Cũng không phải ai, chính là Trần Ký.” Cam Ngân Hợp ngồi xuống đối diện* Cam Mật: “Nói là đêm nay có tụ họp, bảo con đi nhưng ngày mai con bận nên hoãn lại rồi.”

*Ở đây trong raw để là bên cạnh nhưng mình đổi lại để phù hợp với ngữ cảnh bên dưới nhé.

Cam Quý Đình lại chú ý vào phương diện khác: “Tụ họp gì mà cứ phải hoãn tới hoãn lui thế?”

Nói thật ra, thằng con trai này của ông cái gì cũng tốt.

Chỉ là trong một số việc đã quen không có lề lối, đi nhiều loại tụ tập này rồi mà còn có thể giữ thân thì còn tốt, nếu như tùy ý tự mình có hành vi phóng túng thì vẫn phải thu liễm một chút.

“Bố, bố nghĩ đi đâu vậy, hôm qua bọn họ tụ họp con không có gì, thật sự không có gì đâu.” Cam Ngân Hợp múc cho Lương Âm Uyển một chén canh: “Người gọi điện thoại hỏi con xem có biết tiêu chuẩn giá thầu của tập đoàn Cam thị gần đây không.”

“Chuyện đó do anh trai con đang phụ trách.”

“Con biết, nhưng trước đó Trần Ký không tính toán tốt, làm mất đi một hạng mục, chung quy vẫn muốn tránh né nguy hiểm.”

Cam Ngân Hợp ăn nhanh, sau khi dùng bữa cũng không đi, cứ như vậy mà nhìn Cam Mật như con gà mổ thóc ở đối diện.

Trên bàn cơm lớn như vậy chỉ còn lại hai anh em.

Có lẽ là ánh mắt quá cố chấp, chọc cho cô gái nhỏ ngẩng đầu, dùng ánh mắt biểu hiện sự nghi hoặc.

“Không có gì, em ăn của em đi.” Cam Ngân Hợp hoạt động cổ tay một chút: “Chỉ là đột nhiên nghĩ đến lời vừa rồi Trần Ký nói với anh.”

Một câu đột nhiên như vậy, không đầu không đuôi ---

Đầu ngón tay như cọng hành nắm chặt đũa của Cam Mật bỗng dưng buông lỏng.

Cô vội vàng giương mắt nhìn về phía Cam Ngân Hợp.

Cam Ngân Hợp còn đang xoay cổ tay, không nhìn cô, giống như là cảm thấy vô lý, giọng điệu không được tính là quá tốt: “Cậu ta nói tối hôm qua nhìn thấy một cô gái rất giống em ở Kim Đỉnh, gọi rất nhiều cô gái đầu bảng, nói bóng nói gió hỏi anh xem có phải là anh còn có em gái thất lạc ở bên ngoài hay không.”

“Khụ… khụ, khụ khụ khụ!” Cam Mật không phòng bị, ho đến mức long trời lở đất.

Cam Ngân Hợp nhíu mày: “Uống nước mà cũng có thể bị nghẹn?”

Cô gái nhỏ ho xong thì tiếp tục mạnh mẽ trút hai ngụm nước, vội vàng xua tay bày tỏ không cần để ý đến mình, cố gắng ổn định hô hấp.

“Có thể là cậu ta phải phẫu thuật mổ sọ, xem xem trong đó có phải đều là nước không.” Cam Ngân Hợp cười lạnh: “Hoang đường.”

“...”

Có thể cũng không phải là rất hoang đường, Cam Mật ở trong lòng mặc niệm.

Cô cảm thấy nói nhiều sai nhiều, biết điều không đáp lại đề tài này, dứt khoát lại cúi đầu bới cơm.

“Kỳ lạ, sao hôm nay em yên tĩnh vậy.” Cam Ngân Hợp vốn đã cảm thấy hôm nay em gái nhà mình có chút không bình thường, thấy cô như vậy thì lại hỏi: “Có phải là có chỗ nào không thoải mái không?”

“Không phải không thoải mái.” Cam Mật muốn nhanh chóng kết thúc, cô kìm nén đến mức mang tai đều phiếm hồng, ngứa ngáy, ngầm chọc phá đuổi người: “Chẳng phải là anh bận rộn nhiều việc sao, cơm nước xong xuôi rồi làm gì mà không đi nghỉ ngơi?”

Cam Ngân Hợp không nghe ra được hàm ý, còn tưởng rằng cô đang quan tâm anh: “Nói như vậy hình như anh hơi mệt.”

Anh không lên lầu mà dứt khoát ở trong phòng khách đợi.

Sau bữa ăn Cam Mật cũng lười động đậy, cô chiếm cứ ghế sô pha ở một bên khác, nửa nằm, ưỡn cái bụng nhỏ no căng tiêu thực.

Thời gian buổi chiều cực kỳ rảnh rỗi, Cam Mật cầm điện thoại lướt tin nhắn xong, đột nhiên nhìn thấy một bài được đẩy lên --- “Những năm đó, bạn có từng làm những việc ngông cuồng của tuổi trẻ không.”

Ánh mắt cô đặt ở trên đó, cô không nhấn vào.

Đột nhiên quay đầu nhìn về phía Cam Ngân Hợp.

“Anh, việc bận ngày mai của anh là loại bận trên mặt chữ sao?”

Cam Ngân Hợp cũng đang xem điện thoại, nghe vậy cũng không quay đầu lại: “Có ý gì?”

“Em đang nghĩ, có khi nào anh lại giống như trước kia không ---” Cô gái nhỏ cong khuỷu tay lại, tạo ra độ cong mảnh thẳng hơi chống mặt: “Ngoài mặt nói là mình phải bận rộn thi đua nhưng thật ra là bay đến Mỹ tán gái.”

“Cũng là chuyện nhiều năm trước rồi, em nhớ rõ ràng vậy?”

“Đúng thế, cho nên em cảm thấy, anh nói bận rộn cũng hoàn toàn có thể hiểu thành lấy cớ giấu giếm em đến quán bar.”

Quán bar quán bar, hóa ra nó còn một mực nghĩ đến cái này đấy.

Trước đó từ chối một lần mà nó đã có thể nhớ thương thành như vậy rồi.

“...”

“Em cứ không tin anh như vậy à?”

Cam Mật trực tiếp hỏi lại: “Nếu không thì sao?”

Còn không phải bởi vì anh lật lọng à.

Trải qua đủ loại chuyện, điểm tin tưởng tích lũy của Cam Ngân Hợp ở chỗ cô đã gần bằng không rồi.

Cam Ngân Hợp nghe cô gái nhỏ nói chắc chắn như thế thì quả thật vừa tức vừa buồn cười.

Anh mang vẻ mặt không đổi sắc mà nói dối: “Ồ, vậy anh cũng nói thật với em, ngày mai anh quả thật muốn đi.”

Cam Mật vốn chỉ có chút hoài nghi, lúc này thấy anh ung dung thừa nhận như thế thì ngược lại vô cùng phiền muộn: “Anh lại đang nói dối.”

“Cũng không ngốc nha.” Cam Ngân Hợp nhìn cô: “Có điều lần này là bận thật, nếu như em thực sự không tin thì toàn bộ hành trình ngày mai tùy ý em giám sát.”

Cam Mật vốn chỉ muốn chất vấn anh một chút, nửa đường bị đảo ngược lại một cách lưu loát, thật sự là không có mặt mũi nữa.

Có điều nếu anh nói như vậy…

Trong đôi mắt hạnh nhân của cô gái nhỏ lóe lên ánh sáng vụn vặt.

Cam Ngận Hợp nhìn vẻ mặt này của cô là biết cô đang có tính toán gì.

Trước đó cô chỉ muốn xem anh bình thường xã giao như thế nào, hoặc là cảm thấy, bận rộn của anh ít nhiều gì cũng dính chút liên quan đến quán bar.

Cam Ngân Hợp thẳng người dậy từ trên ghế sô pha, dùng điện thoại vỗ lên cái đầu nhỏ của cô, vừa nói vừa đi lên lầu: “Ôi, coi như anh đồng ý thì em thức dậy nổi sao, sáng mai sáu giờ, em còn đang nằm ngáy o o trong chăn đấy công chúa nhỏ.”

“Sáu giờ thì sáu giờ.”

Cam Mật nhìn qua bóng lưng anh, cô tuyệt đối sẽ dậy nổi được không.

---

Sự thật chứng minh, có một vài đạo lý bình thường mãi mãi có thể được thế hệ sau không ngừng chứng thực.

Đồng hồ báo thức vào sáu giờ sáng tuyệt đối là sự tồn tại cố định phi nhân loại.

Đầu Cam Mật bị làm cho muốn nổ tung, hình thức Thiên Đường và Địa Ngục giao nhau, lúc trước còn cảm thấy đang ở trong thế giới kỳ lạ, một giây sau lại chạy ra khỏi giấc mộng rồi.

Cô thừa thế xông lên trực tiếp nhấn tắt.

Thế giới quả nhiên yên tĩnh trở lại.

Trong đầu Cam Mật như có người giao chiến, vốn muốn lập tức rời giường, dùng chuyện này để bảo đảm không bị vả mặt.

Nhưng vào lúc này cô lại không có lý do mà cảm nhận được một chút hơi nóng, phảng phất như các tế bào đều bị sấy đến nở ra.

Tối hôm qua Ngân Thành không nóng như trong tưởng tượng của cô, trước khi cô lên trường đã cố ý đắp thêm một lớp chăn mỏng.

Lúc này lại trở thành sự cản trở cho giấc ngủ.

Cô gái nhỏ đá văng chăn mền ra, chờ đến khi cảm giác mát mẻ sảng khoái lướt tới, cô nghiêng người tạo thành một tư thế thoải mái, nằm trên gối.

Mơ mơ màng màng lại thϊếp đi.

Trong lúc ngủ mơ có giọng nói vang lên bên tai.

“Dậy thôi, Cam Mật.”

“Cam Mật?”

Trong nhận thức của Cam Mật, cô gần như là một giây trước chìm vào giấc ngủ, một giây sau đã nhanh chóng bị vồ lấy.

Cô muốn lừa dối qua cửa, kết quả người kia ở bên cạnh kiên nhẫn gọi cô, giống như cô không dậy thì người đó mãi mãi không bỏ qua.

Cô vô lại đã quen, theo bản năng tưởng rằng Cam Ngân Hợp đến khıêυ khí©h cô không dậy nổi.

Cô trực tiếp kéo lấy cổ tay của người bên giường, bắt đầu hung hăng càn quấy.

“Anh ơi… em nhận thua.”

“Em thật sự không dậy nổi hu hu hu.”

Chiêu này có tác dụng, quả nhiên Cam Ngân Hợp không còn lên tiếng nữa.

Trong lúc vừa lòng thỏa ý, cô muốn kéo cánh tay anh trai lung lay biểu thị mình còn muốn ngủ thêm một lát.

Giọng nói người kia không còn yếu ớt nữa mà truyền thẳng vào trong tai.

“Cam Mật, nhìn cho rõ anh là ai.”

“... Anh?”

Vừa mới nói xong, cô còn muốn nói ra thêm chút gì đó lại phát hiện ra làm thế nào cũng không mở miệng được.

Mặt trời buổi sáng mùa hè mang theo cơn nóng hơi dày đặc, leo lên trên da thịt.

Cam Mật mượn ánh sáng thay phiên nhau sinh ra xuyên thấu qua bệ cửa sổ và sự mệt mỏi còn chưa tiêu tan, mở mắt ra.

Khuôn mặt đẹp đẽ kia của Tống Mộ Chi chợt xuất hiện trước mắt.

“...!”

Cô bỗng nhiên tỉnh táo.

Anh trai này… không phải là anh trai đó!