Câu nói này trực tiếp dọa đến người dân trong thôn khiến bọn họ đều im bặt!
Triệu Ngõa Tượng với vợ của anh ta khóc lóc van xin bà đừng nổi giận, Trưởng thôn cũng đến hòa giải, khéo léo nói bà đừng tức giận, không có ai có thể đuổi Khương Lâm đi.
Vừa nói, anh ta vừa dùng chân đá vào mông người kia! Khiến tên đó nhếch nhác quay trở lại đám đông.
Sắc mặt bà nội cuối cùng cũng tốt lên một chút.
Bà không tiếp tục nói nữa, cúi đầu mở chiếc hộp da, lấy ra một cây nhang toàn thân đều là màu trắng ra.
Sau khi đốt lên, bà cắm trực tiếp vào vị trí bên cạnh đầu của Triệu Kiệt.
Đây là cây Tỉnh Hồn Hương chỉ có Liệm Bà mới có!
Một cảnh tượng kỳ lạ bắt đầu xảy ra.
Triệu kiệt người vốn dĩ có thể tắt thở bất cứ lúc nào, thì l*иg ngực của anh ta bỗng nhiên phập phồng có lực hơn trước!
Dân làng mọi người đều thán phục, nói quả thật thần kỳ! Lúc nãy người rõ ràng muốn tắt thở, giờ lại có thể bắt đầu thở lại?!
Bà nội lại lấy ra một vài món đồ nữa.
Hoa tế, son, phấn, ngạch hoàng(*), chì kẻ mày.....
Thần sắc của bà vô cùng nghiêm túc, ánh trăng chiếu rọi xuống trên khuôn mặt già nua kèm theo một nụ cười âm u đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Triệu Kiện, ánh mắt giống như đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của chính mình.....
Giơ tay mở hộp phấn ra, bà bắt đầy sử dụng mυ"ŧ tán, cẩn thận đánh phấn lên khuôn mặt của Triệu Kiệt.
Trong miệng của bà lẩm bẩm: “Hoạt nhân nhập liệm, tinh khí bất tán, nhất thượng dương sắc, âm sai bất cận!”
“Nhị phú nga hoàng, tiểu quỷ mộ xâm! Tam điểm khẩu chi, mạnh bà phớt lờ!”
Lúc bắt đầu, ngữ khí của bà nội chỉ yếu ớt, nhưng càng về sau lại cực kỳ chói tai, giống như đang ca hát vậy!
Trong không gian đêm tối âm thanh không ngừng phảng phất vang vọng bên tai.....
Khuôn mặt trắng bệch không có chút máu của Triệu Kiệt, tức khắc trở trên hồng hào trắng nõn, giữa đôi môi có chút đỏ, quả thật đúng là môi hồng răng trắng!
Ít nhất là nhìn từ vẻ bề ngoài, thì trông đã khỏe mạnh hơn trước rất nhiều!
Bà nội cầm bút vẽ lên lông mày của Triệu Kiệt, giọng của bà càng trở nên sắc bén và vang vọng hơn.
“Tứ thuận đoạn mi, liệm bà phú mệnh, Diêm Vương định ngươi chết vào canh ba, Liệm bà giữ mạng của ngươi đến canh năm!”
Giọng nói chói tai như muốn xuyên thủng cả bầu trời đêm.
Tôi dùng sức xoa xoa cánh tay, cơ thể nổi đầy da gà, từng sợi lông trên người đều dựng đứng cả lên!
Bà nội nhanh chóng dán một tờ giấy đỏ nhỏ bằng ngón tay lên trán Triệu Kiệt.
Triệu Kiệt đột ngột mở mắt ra!
Anh ta thở hổn hển ngồi bật dậy!
Tỉnh Hồn Hương đang cháy với tốc độ rất nhanh, toàn bộ khói đều bị Triệu Kiệt hít vào.
Anh ta mở to con mắt, trực tiếp nhìn vào bà nội.
Triệu Kiệt cúi đầu xuống, ngạc nhiên nhìn cơ thể của bản thân, giống như không thể tin được bản thân vừa mới tỉnh lại.
Bà nội âm thầm nhìn Triệu Kiệt, ngữ khí lúc nãy còn chói tai bây giờ đã trở nên bình thường.
“Vừa tới giờ tý, từ giờ tới trước khi trời sáng, cậu có thời gian ba tiếng để thể nói lời từ biệt, sau khi trởi sáng hoa tế sẽ rớt xuống đất, âm sai câu hồn sẽ dẫn cậu đi.” Triệu Kiệt từ vẻ mặt ngạc nhiên biến thành ngơ ngác.
Mà thời khắc này, cả nhà Triệu Ngõa Tượng đều đến bên cạnh Triệu Kiệt, già trẻ lớn bé khóc đến mức không kịp thở, một màn này khỏi cần nói có bao nhiêu thương cảm.....
Bà nội nhanh chóng thu lại hộp da rồi đến bên cạnh tôi.
“Nhập Liệm thực tế với việc luyện tập trên mảnh gỗ là hoàn toàn khác nhau, làm cho người sắp chết hồi quang phản chiếu, với việc nhập liệm cho người chết lại càng không giống nhau.”
“Hôm nay trôi qua bình an, mệnh cách này của con đã bị phá rồi, ngày mai bà có thể đem con bắt đầu đi hóa trang cho người chết.” Bà bà nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi rời khỏi Nê Vạn Tử.
Tầm mắt của tôi từ trên người Triệu Kiệt di chuyển qua, đi được vài bước, theo bản năng lại nhìn về phía bên cạnh sông Nê Vạn Tử.
Tôi do dự một lúc, quyết định nói với bà lúc nãy tôi đã nhìn thấy Thẩm Hà rồi....
Cơ thể bà khựng lại, bàn tay đang nắm cổ tay tôi đột nhiên dùng sức, mạnh đến nỗi khiến tôi phát đau!
“Con hoa mắt rồi.” Thanh âm của bà có chút hoảng loạn run rẩy, tăng tốc đi về phía trước!
Tôi phải rất cố gắng mới theo sau được.....
Rất nhanh đã rời khỏi Nê Vạn Tử, đợi chúng tôi về nhà, bà nhanh chóng đóng cổng, còn trực tiếp cài van lại!
Sau khi thả tôi ra, bà gấp gáp đi vào phòng.
Chốc lát sau, bà lại ra khỏi phòng, trong tay còn cầm một đống đồ.
Bà nhét một cây thước bằng đồng gỉ vào sau van cổng.
Sau đó lại lấy ra hai cây đinh bằng đồng, cắm xuống hai bên đầu bên trái và bên phải của bậc cửa, lại dùng một sợi dây được thắt chặt ở giữa, hai đầu dây được quấn quanh bởi hai sợi dây màu đen và màu đỏ.
Cuối cùng bà rắc một nắm gạo nếp xuống đất dưới bậc cửa, rồi trải một lớp chu sa lên đó.
Làm xong những việc này, bà quay đầu nhìn tôi, lúc này sắc mặt bà tái nhợt, trong mắt tràn đầy hối hận.
“Mười tám năm rồi, cháu gái, bà một mực dạy cháu kỹ năng này, không mang cháu đi làm việc, cũng là muốn đợi cháu phá được mệnh số này.”
“Hy vọng cháu gặp phải Thẩm Hà chỉ là bị ảo giác, nếu không, gặp phải người chết, thì mệnh này rất khó phá, trăm ma đều ám a.” Lời của bà hối hận đến cực điểm!
Một lúc sau, bà giơ tay tự tát vào mặt mình.
Bà dùng lực thật sự không nhỏ, âm thanh vang dội, thậm chí khóe miệng còn có vết máu.
Tôi vừa lo vừa sợ, mau chóng tiến lên bắt lấy cổ tay bà, không cho bà tự đánh bản thân.
Đồng thời tôi cũng nở nụ cười gượng gạo nói, “Nói không chừng đúng là bị ảo giác thôi”
Ban ngày suy nghĩ, ban đêm năm mơ.
Tôi ngày ngày đều nhớ bản thân luôn có lỗi với Thẩm Hà, vì vậy khi đến Nê Vạn Tử, mới xuất hiện ảo giác?!
Tôi vừa nói xong, bầu trời đột nhiên trở nên u ám.
Vốn dĩ đêm nay trăng sáng ít sao, trong chớp mắt lại có đám mây đen che phủ mặt trăng.....
Trên cơ thể nặng nề giống như đang đeo chì, phảng phất như có thể bị đè bất cứ lúc nào, làm lòng người bất an!
(*)Ngạch hoàng (tiếng trung là: 额黄):là một vật trang điểm làm đẹp của phụ nữ Hán thời cổ đại, còn được gọi là “Nga hoàng”, “nha hoàng”, “thϊếp hoàng”, “Hoa hoàng”, nó được đặt tên như vậy là do nó được sơn lên trán bằng màu vàng hoặc dùng để dán lên trán.