Chương 4: Cậu Vừa Muốn Cứu Nó, Lại Vừa Muốn Hại Nó!

Trong nháy mắt, nhiệt độ trong sân thấp đến mức lạnh thấu xương.

Cái lạnh khiến tôi không kìm được hắt xì liên tục.

Bà đột nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cổng, vội vàng nói: “Cháu gái, đi vào phòng ngủ đi, dù có chuyện gì cũng đừng ra khỏi phòng.”

Tôi rất không yên tâm.

Nhưng bà lại tiếp tục dục nên tôi chỉ biết quay đầu bước vào phòng.

Tôi co bả vai lần mò lên giường, chui rúc vào trong chăn, nhiệt độ cơ thể cuối cùng cũng ấm lên một chút.

Thông qua khe cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Bà nội không quay về phòng, mà chỉ ngồi bất động giữa sân, giống như đang canh gác.

Tôi nhìn được một lúc rồi mới nằm quay lưng về tường, cố gắng ép bản thân chìm vào giấc ngủ.

Không biết trải qua bao lâu, cuối cùng cơn buồn ngủ cũng ập tới.

Nhắm mắt lại, tôi mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.

Kết quả ngủ không được bao lâu, lại mơ hồ nghe thấy có người đang nói bên ngoài.

“Năm đó là cậu muốn cứu nó, bây giờ lại muốn đến hại nó sao?” “Cậu nhất định sẽ gặp báo ứng!”

“Cậu đã chết đuối dưới nước mà còn nhảy lên bờ, thì có thể chịu được bao lâu?”

“Mười mấy năm nay, nó ngày ngày đều hối hận, luôn nghĩ cách làm sao để vớt cậu lên….” Giọng nói vừa run vừa ngắt quãng, còn lộ ra sự sợ hãi.

Tôi chỉ cảm thất toàn thân lạnh toát, trên trán đổ đầy mồ hôi, rất muốn mở mắt ra nhưng cố gắng thế nào cũng đều không mở được.

Không biết qua bao lâu, âm thanh đó đột nhiên biến mất.

Tôi cảm giác bên cạnh giường hình như có thêm một ai đó đang ngồi nhìn tôi chằm chằm, thậm chí trên mặt cũng cảm thấy lạnh toát như có người đang áp tay lên mặt...….

Một đêm này, tôi không biết bản thân mình đã trải qua như thế nào.

Ngày thứ hai khi tôi mở mắt ra, mắt của tôi nóng bừng và hốc mắt bắt đầu xuất hiện tơ máu.

Liếc mắt qua bên cạnh giường, nhưng lại không thấy bóng người nào cả.

Tôi hoảng sợ bật dậy, khi xuống giường, chân tay tôi đều mềm nhũn.



Vội vàng đẩy cửa ra, tôi lo lắng nhìn ra sân.

Bà nội đang nằm thẳng bất động trên đất!

Tôi thất kinh chạy qua vội vàng gọi một tiếng bà nội.

Sắc mặt của bà có chút căng thẳng, đôi môi nhợt nhạt, ngay cả quần áo cũng bị nước làm ướt sũng, dưới đất là đầy nước…..

Cổng đã bị hé mở, van cửa cùng thước đồng bị rơi xuống đất, hai cây đinh cùng sợi dây thừng đều bị đứt!

Ngay cả nắm gạo và chu sa rắc trên mặt đất cũng đều biến mất…..

Tôi bị dọa đến nỗi mặt trắng bệch, không dám thở mạnh.

Run run đưa tay lên kiểm tra hơi thở của bà, hơi thở tuy yếu ớt, nhưng vẫn còn sống!

Tôi mau chóng đỡ bà dậy, cõng bà vào trong phòng, thay hết tất cả quần áo đã bị ướt, rồi chạy xuống nhà bếp đun một bát trà gừng nóng cho bà.

Sau khi tôi cẩn thận đút cho bà hết chén gừng nóng, bà mới dần dần tỉnh lại.

Chỉ là vừa mở mắt ra, bà liền lập tức bắt lấy cổ tay tôi.

Khuôn mặt của bà tái nhợt, ánh mắt trở nên rời rạc.....

“Cậu ta…. Thật sự đến rồi….” Lời nói của bà rất yếu ớt, nhưng ngữ khí lại lộ ra vẻ sợ hãi!

Tôi cố nén sự sợ hãi trong lòng, nhưng toàn thân vẫn không khỏi run lên, trong lòng cảm thấy bất lực.

Tôi cố nén cảm giác muốn khóc, hỏi bà nên làm thế nào? Hay là chúng ta rời khỏi thôn không quay trở lại nữa?

Bà nội im lặng một lúc, mới nói rằng chạy không thoát, chuyện này đã kéo dài mười mấy năm rồi, dù thế nào thì cũng phải giải quyết thôi.

Lúc này, trong mắt của bà đột nhiên xẹt qua một tia tàn nhẫn, bà mím chặt môi, thấp giọng nói: “Bà sẽ mời một người đến, nếu cậu ta nói chuyện tử tế, thì dễ giải quyết, nếu không được, người sống cũng không thể bị nướ© ŧıểυ làm cho ngạt chết, càng không thể bị người chết hại được!”

Trong lòng tôi lộp bộp.

Bà đây là muốn cùng Thẩm Hà cá chết lưới rách sao?

Ngoài sợ hãi, tôi còn cảm thấy có chút khó chịu và không thoải mái.

Nói cho cùng, Thẩm Hà cũng bởi vì tôi mà chết, nếu không thể đoàng hoàng tiễn anh ta đi mà còn làm cho anh ta hồn phi phách tán….

Vậy thì cả đời này tôi cũng sẽ ăn không ngon, ngủ không yên!



Nhưng nếu Thẩm Hà hại đến tôi, còn muốn hại chết cả bà, tôi cũng không thể chấp nhận được……

Ngay lúc đó, sắc mặt của bà căng thẳng bảo tôi đi ra ngoài, bà muốn gọi vài cuộc điện thoại.

Tôi nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.

Lúc này, ánh nắng xuyên qua những đám mây, chiếu vào trong sân, cũng có một vài tia nắng chiếu lên khuôn mặt của tôi. Xua tan đi không khí âm u lạnh lẽo đêm qua, nhưng cũng không thể xóa tan được đám sương mù còn vây trong lòng tôi.

Tôi cũng không đứng yên, liên tục đi qua đi lại, lâu lâu lại nhìn về phía cửa phòng của bà, rồi lại nhìn ra ngoài sân.

Tôi đang nghĩ về cái bóng đen đứng bên cạnh giường hôm qua…..

Khả năng cao đó chính là Thẩm Hà, anh ta đứng nhìn rôi nguyên một đêm!

Đột nhiên, tiếng gõ cửa thùng thùng vang lên, tôi bị dọa đết giật nảy mình.

“Ai? !” giọng nói của tôi biến thành nghi ngờ cùng cảnh giác!

Tiếng gõ cửa lớn đến nỗi cánh cổng ngoài sân đang đóng cũng bị đẩy ra.

Đứng ở ngoài cổng chính là trưởng thôn đang đội một chiếc mũ phớt, cằm còn bị dính một miếng thạch cao.

Ánh mắt của ông ấy lộ ra tia hoảng loạn, run rẩy nói: “Khương Lâm, mau gọi bà bà ra…..xảy ra chuyện lớn rồi!”

Sắc mặt tôi biến đổi, xảy ra chuyện lớn rồi?

Nhìn bộ dáng lo lắng gấp gáp của trưởng thôn, tôi bất chợt nghĩ đến Triệu Kiệt….

Theo bản năng hỏi trưởng thôn có phải là Triệu Kiệt xảy ra chuyện không?

Cùng lúc đó, tôi lại nghĩ tới Thẩm Hà…..

Triệu Kiệt bị chết đuối, chính là doThẩm Hà báo thù.

Vậy chuyện trong gia đình của Triệu Kiệt, có phải cũng là do anh ấy báo thù?

Trên trán của trưởng thôn đều ướt đẫm mồ hôi, nói so với chuyện đấy thì còn lớn hơn, kêu tôi đừng hỏi nữa mau gọi bà ra đi!

Ông ta nói xong câu đấy đều gấp gáp đến độ giậm chân!

Tôi cũng không dám chậm trễ, vừa quay người lại thì nhìn thấy bà đang đẩy cửa phòng đi ra.

Bà trừng mắt nhìn trưởng thôn đang đứng ngoài cửa, nói: “Xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ cả nhà Triệu Ngõa Tượng đều treo cổ tự tử sao!? Ồn ào quá đi!” Kết quả hai chân của trưởng thôn mềm nhũn, thiếu chút nữa thì ngã xuống đất.