Tư Nhân Hoa Viên

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Từ Văn Uyên không thể đem ánh mắt của mình dời khỏi trên người Kha Nhất Minh. Đây là lần đầu tiên hắn nghĩ đến một người như thế, không tiếc dùng nhiều thời gian một chút, vô luận là dùng thủ đoạn gì. …
Xem Thêm

“Chính là lễ vật.” Từ Văn Uyên tỏ rõ lập trường.

“Nhưng anh cũng không cần phải tặng tôi hoa chứ? Chúng ta lại không có quan hệ gì.”

“A, thật có lỗi, tôi trước khi đến chỉ nghĩ mua cái này.” Từ Văn Uyên cười có lỗi, tay vươn ra vẫn hoàn toàn không có ý định thu hồi, mặc cho bó hoa xinh xắn đáng yêu cứ thế ở giữa không trung.

Nam nhân không nói gì, tựa hồ cũng hiểu được trong lời nói chính mình có hơi tính toán, liền yên lặng cầm bó hoa trong tay Từ Văn Uyên, nhưng sau đó liền xoay người tiến vào trong phòng bếp làm việc gì đó. Đợi cho lúc y đi ra thì bó hoa nhỏ đã tĩnh tĩnh nằm trong một cái bình thủy tinh, mà y thì trực tiếp đem đóa hoa tươi cắm vào trong đó, đặt ở chính giữa bàn.

Nguyên bản giữa bọn họ, không khí khá là cứng ngắc nặng nề, nhưng ngay khi bình hoa nhỏ được đặt giữa bàn, chẳng biết tại sao, không khí tựa hồ cũng trở nên tốt hơn.

Phát hiện này làm Từ Văn Uyên có chút vừa lòng, cảm thấy chủ ý đem hoa đến thật không sai.

“Nói đi, anh tìm tôi rốt cuộc muốn nói chuyện gì?”

Lúc này, nam nhân lên tiếng đánh vỡ không khí im lặng.

Từ Văn Uyên điều chỉnh tâm trạng, hắn đánh giá kỹ lưỡng nam nhân ngồi ở đối diện, nam nhân trước mắt tên là Kha Nhất Minh, tướng mạo cũng không quá xuất sắc. Y xem như là nam nhân dễ nhìn. Đầu tiên thì không có gì ấn tượng, nhưng là càng nhìn, càng cảm thấy được y thực đặc biệt, cuối cùng, sẽ là không thể thu lại ánh mắt nhìn y.

“Anh đều nhìn người khác như vậy sao?” Bị hắn nhìn chằm chằm đến không được tự nhiên, khó chịu lên tiếng, “Đêm đó ở trong quán bar cũng vậy, dùng ánh mắt như muốn đem người ăn hết mà nhìn chằm chằm Thiếu Hoa… Thật muốn cho anh một quyền.”

Từ Văn Uyên thu hồi tầm mắt của mình, lộ ra một tia cười nhẹ.

“Ánh mắt như muốn đem người ăn sạch… sao?” Từ Văn Uyên như là đột nhiên hiểu được, trầm giọng nói: “Nguyên lai là như vậy a.”

“Bất quá, tôi chỉ dùng ánh mắt như vậy nhìn một người mà thôi, chỉ có một.”

Biểu tình của Từ Văn Uyên dần trở nên thâm trầm. Kha Nhất Minh ngồi ở trước mặt hắn bị nhìn chăm chú như vậy chẳng biết tại sao, lại cảm thấy được một thân hàn ý.

“Tôi lần này, chính là muốn cho cậu biết một việc.”

Từ Văn Uyên dừng lại, cho đến khi xác nhận Kha Nhất Minh đang nghiêm túc lắng nghe mới dùng thanh âm trầm thấp nói từng chữ: “Người gửi thư nặc danh cho cậu, là tôi.”

Không khí một trận cứng nhắc, Kha Nhất Minh thật lâu mới có phản ứng, y đem tầm mắt chuyển qua người Từ Văn Uyên, sau đó trừng to mắt nhìn nam nhân luôn mang theo một nụ cười nhạt trên môi.

“Anh…đang nói cái gì?” Kha Nhất Minh không thể tin hỏi hắn xác nhận.

“Tôi biết cậu nghe được.” Từ Văn Uyên vẻ mặt hòa nhã, nhưng không muốn nói lại.

“Anh vì sao phải làm như vậy?”

“Vì để cậu biết được con người thật của Sở Thiếu Hoa, vì… để hai người chia tay.”

“Tại sao?” Câu trả lời của hắn càng làm cho y kinh nghi.

Từ Văn Uyên tăng thêm nụ cười trên mặt, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Các người luôn luôn hiểu lầm, ngày ấy trong quán bar, người tôi nhìn căn bản không phải Sở Thiếu Hoa, mà là người ở bên cạnh Sở Thiếu Hoa.”

Kha Nhất Minh ngơ ngác, không có bất kỳ phản ứng nào, tựa hồ như lời nói của Từ Văn Uyên đã vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của y.

“Tôi ngay từ đầu đã bố trí để cho hai người chia tay, chỉ là không nghĩ tới Sở Thiếu Hoa dễ dàng mắc câu như vậy. Kỳ thật tôi vốn không muốn viết thư nói cho cậu biết, nhưng cậu lại quá mức tin tưởng Sở Thiếu Hoa, thậm chí cậu ta ở bên ngoài cùng người khác yêu đương vụиɠ ŧяộʍ gần hai tháng cũng hoàn toàn không hoài nghi, vì vậy tôi chỉ còn cách viết thư nói cho cậu biết, chuyện Sở Thiếu Hoa phản bội cậu.”

Sau khi nghe Từ Văn Uyên nói, Kha Nhất Minh dại ra hồi lâu bỗng đứng lên, phẫn nộ quát: “Rất vui sao? Anh có phải chơi rất vui hay không? Dụ dỗ tình nhân của tôi lên giường, sau đó còn giả vờ hảo tâm viết thư nặc danh, đem chúng tôi chia rẽ, lúc sau lại cười nói tất cả chuyện này đều là anh an bài! Anh thấy chơi thật vui phải không? Xem người khác bị anh đùa giỡn đến xoay vòng vòng có phải rất vui vẻ… Tên vương bát đản này!”

Kha Nhất Minh hướng Từ Văn Uyên đánh tới, hung hăng đánh lên mặt Từ Văn Uyên, đem mặt hắn phải nghiêng sang một bên.

Một quyền đi qua, khuôn mặt bởi vì phẫn nộ mà trướng đến đỏ bừng, Kha Nhất Minh đứng ở trước mặt hắn hổn hển thở, Từ Văn Uyên qua một lúc lâu sau mới chậm rãi quay mặt lại, lúc này, gương mặt của hắn đã sưng lên một khối, một đường tơ máu theo khóe miệng của hắn chảy xuống.

Từ Văn Uyên từ trong túi lấy ra khăn tay, bất vi sở động mà yên lặng lau đi tơ máu nơi khóe miệng.

Hắn bình tĩnh càng làm Kha Nhất Minh tức giận, đến nỗi làm cho lửa giận trong lòng Kha Nhất Minh không biết phát tiết như thế nào.

Nhìn hắn, Kha Nhất Minh từng bước một lui về phía sau, cuối cùng bảy phần thất vọng ba phần bi ai ngồi trở lại vị trí ban đầu.

“Anh chết tiệt! Chết tiệt!” Kha Nhất Minh giống như nổi điên, bắt đầu cào loạn tóc mình, “Anh mau cút cho tôi, cút!”

Xếp lại khăn tay thả lại trong túi, Từ Văn Uyên đứng lên.

“Tôi biết cậu thực không muốn gặp lại tôi, bất quá tôi nói cho cậu biết một chuyện.” Trước khi rời đi, Từ Văn Uyên nói với Kha Nhất Minh vẫn còn đang đắm chìm trong bi phẫn, “Từ hôm nay trở đi, cậu không thoát được khỏi tôi đâu.”

Kha Nhất Minh cúi đầu dừng lại động tác, đợi đến khi y ngẩng đầu lên nhìn mặt Từ Văn Uyên thì lại nghe được hắn nói như vậy.

“Trò chơi đi săn, giờ mới bắt đầu.”

Từ Văn Uyên cười giống như là ma quỷ, cười đến tà ác, sau khi bỏ lại những lời này, xoay người bỏ đi. Trước khi đóng cửa lại, theo khe cửa nhìn thấy biểu tình của Kha Nhất Minh, vẫn luôn là kinh ngạc.

>>Hết chương 2<<

Từ Văn Uyên chuẩn bị bó hoa hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu cùng ham muốn, còn có một chai rượu vang đắt tiền, cuối cùng là chút món ăn Pháp được đặt tại khách sạn cao cấp.

Tư Văn Uyên đem hoa hồng cắm vào trong một bình hoa tinh xảo mình vừa mua, sau đó bày các món ăn lên bàn cơm, tiếp theo châm lên một ngọn nến, thẳng đến khi hắn cảm thấy hài lòng mới tắt đèn điện, ngồi trên ghế sofa yên lặng đợi chủ nhân trở về.

Bởi vì đã tính toan thời gian, cho nên hắn chờ chưa đến mười phút, cửa liền bị người từ bên ngoài dùng chìa khóa mở ra.

Trong phòng không có bật đèn, nhưng bởi vì trên bàn ở phòng khách có điểm ngọn nến, người đứng ở ngoài phòng còn chưa vào nhà nhưng chỉ liếc mắt một cái liền thấy được trên bàn khác thường.

Y chỉ có một mình ngụ ở trong phòng này lại có thể đốt nến hơn nữa trên bàn còn bày ra một đống thứ, mặc cho ai cũng sẽ đều có cảm giác kỳ lạ, Kha Nhất Minh theo bản năng ấn công tắc bên cạnh cửa.

Ngọn đèn sáng lên, trong phòng nhất thời sáng rõ, tiếp đó, càng làm cho Kha Nhất Minh kinh ngạc là trong phòng lại có thể là nam nhân mới gặp hôm qua, người y giờ phút này tối không muốn gặp nhất.

“Anh sao lại ở đây? Anh vào bằng cách nào?”

Kha Nhất Minh ngay cả cửa đã quên đóng, trực tiếp đi vào trong phòng chất vấn nam nhân đang nhàn nhã ngồi trên ghế sofa.

Từ Văn Uyên không chút hoang mang lấy ra một chiếc chìa khóa, cười nói với y: “Chỉ cần có tiền, muốn có được một cái chìa khóa còn không đơn giản sao?”

Kha Nhất Minh hơi híp mắt lại, vươn tay muốn đoạt chìa khóa, lại bị Từ Văn Uyên tránh được.

“Anh rốt cuộc muốn thế nào?” Kha Nhất Minh oán hận trừng mắt nhìn hắn.

Từ Văn uyên đem chìa khóa nắm trong tay đưa lại gần sát môi của mình, gợi lên một nụ cười thoáng hiện không rõ.

“Tôi muốn có được em.”

“Kia thật xin lỗi, tôi không có hứng thú chơi với anh!” Kha Nhất Minh lạnh lùng cười.

“Tôi cứ đến đây là được rồi.” Có đôi khi, da mặt cần phải dày.

Thêm Bình Luận