Tư Nhân Hoa Viên

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Từ Văn Uyên không thể đem ánh mắt của mình dời khỏi trên người Kha Nhất Minh. Đây là lần đầu tiên hắn nghĩ đến một người như thế, không tiếc dùng nhiều thời gian một chút, vô luận là dùng thủ đoạn gì. …
Xem Thêm

Từ Văn Uyên không có nửa điểm ý tứ thu liễm ánh mắt nóng rực của mình. Khiến cho đối tượng bị hắn nhìn như vậy cũng phải lộ vẻ không được tự nhiên, cho dù mọi người bên cạnh hắn bởi thế cũng đã sớm nhận ra được du͙© vọиɠ của hắn.

“Khụ!” Bằng hữu của hắn Trình Dịch Hạo che miệng chịu không nổi, hướng hắn ho nhẹ một tiếng, “Văn Uyên, cậu có thể hay không thu liễm một chút?”

“Không thể.” Từ Văn Uyên đáp đến thật nhanh, dù đang nâng ly rượu hơi chút ngửa mặt lên uống nhưng tầm mắt cũng chưa từng rời đi người cách đó không xa một giây.

“Cậu không sợ mạo phạm giai nhân?”

“Mỹ nhân chỉ dùng để thưởng thức.”

“Cậu can tâm tình nguyện chỉ thưởng thức?” Trình Dịch Hạo đối hắn chế nhạo.

Từ Văn Uyên khẽ nhếch môi cười một chút, có lẽ ngay cả hắn cũng chưa từng tự giác, nhưng nụ cười này khiến hắn vốn đã là tiêu điểm của mọi người, nay càng một mình chiếm được vô số đạo ánh mắt kinh ngạc cùng ái mộ.

“Hạo, cậu hiểu tôi, không phải sao? Đương nhiên không có khả năng!”

Trình Dịch Hạo thở dài.

Vì ánh mắt xung quanh đều ở trên người Từ Văn Uyên, cũng là vì một kẻ đáng thương lại sắp bị Từ Văn Uyên bắt lấy đùa bỡn nhưng lại cam tâm tình nguyện.

“Cậu làm tôi nghĩ đến một từ.”

“Gì?”

“Y quan sở sở

(Áo mũ chỉnh tề).”

“Tôi cứ nghĩ cậu muốn nói là y quan cầm thú

(mặt người dạ thú).”

“Tôi sợ như thế sẽ liên lụy làm hạ thấp bản thân khi cùng cậu trở thành bằng hữu.”

“Tôi nhớ y quan sở sở vốn là lời khen a.”

“— lần sau có cơ hội tiếp tục thảo luận với cậu ý tứ nguyên bản của cái từ này.” Trình Dịch Hạo nâng ly đặt ở trên quầy bar bên cạnh, đứng dậy chạy đi.

Từ Văn Uyên rốt cuộc dời đi ánh mắt, hướng hắn liếc một cái: “Cậu như vậy thật không tính là bằng hữu.”

Trình Dịch Hạo ngoái đầu nhìn lại cười: “Bằng hữu chính là có phúc cùng hưởng, gặp nạn đều tự phi(tự bay). Tôi tránh đây, cậu tự thu xếp ổn thỏa đi.”

Trình Dịch Hạo không có nửa điểm nghĩa khí rất nhanh rời đi, lưu lại Từ Văn Uyên lại không có nửa điểm tỏ vẻ sợ hãi, ngược lại vẫn bộ dạng bình thản ung dung mà đối diện nam nhân đang hùng hổ bước nhanh đi tới phía hắn.

Đây cũng là vì hắn vừa mới không dấu du͙© vọиɠ nhìn thẳng người kia dẫn tới phiền phức.

Cuối cùng nam nhân vẻ mặt phẫn nộ dừng ở trước mặt hắn, nếu không phải xung quanh nhiều người, Từ Văn Uyên khẳng định y sẽ trực tiếp bổ nhào qua cho hắn một quyền. Đối với thương trường lão gian như Từ Văn Uyên mà nói, nam nhân đứng ở trước mắt hắn rất dễ hiểu, y là loại người vui mừng lộ rõ trên nét mặt, đem cái gì cũng đều đặt thể hiện ra, căn bản không cần hắn nửa điểm phải suy đoán tâm tư của đối phương.

Nắm chặt song quyền, bộ ngực kịch liệt phập phồng, ở dưới ánh đèn vàng nhạt là gương mặt đã trướng đến đỏ bừng, ánh mắt cơ hồ trừng thành hình tròn, lần nữa biểu thị sự bất mãn cùng phẫn nộ đối với Từ Văn Uyên, dám xâm phạm lãnh địa của người khác.

Nam nhân vốn là gắng sức hô hấp vài lần, giống như đang kiềm chế lửa giận sắp bùng nổ, cố gắng bình tĩnh cùng hắn đối thoại. Kỳ thật người dễ dàng kích động như thế này chính là kiểu Từ Văn Uyên tối không hứng thú, nhưng hôm nay, hắn khó có được hảo tâm tình một bên vẫn mỉm cười uống rượu, một bên lẳng lặng thưởng thức người này mặt đỏ tai hồng, khuôn mặt biểu cảm thật sinh động.

Trong mắt người kia, vẻ mặt như thế của Từ Văn Uyên càng khiến y tức giận, rõ ràng chính là trắng trợn khıêυ khí©h! Vì thế, dù kiềm chế thế nào, cuối cùng vẫn là khống chế không nổi, nam nhân giơ tay lên trực chỉ vào mặt Từ Văn Uyên, ngón tay gần như đυ.ng tới cái mũi cao thẳng của hắn.

Nam nhân nộ hỏa bừng bừng nói:

“Tôi cảnh cáo anh, không cho phép lại dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm Thiếu Hoa, nếu không, đừng trách tôi không khách khí!”

“Nhất Minh!”

Từ Văn Uyên còn chưa kịp mở miệng, một đạo thanh âm thanh thúy liền chen vào giữa bọn họ. Từ Văn Uyên theo tiếng nhìn lại, thấy một nam sinh thân hình nhỏ nhắn, khuôn mặt khả ái.

Khi tầm mắt hắn cùng nam sinh gặp nhau, Từ Văn Uyên liền hướng hắn chớp chớp mắt, nam sinh ngay lập tức đỏ mặt, cúi đầu xuống! Không ai có thể chống lại được nụ cười như dụ hoặc của Từ Văn Uyên, hầu như là vậy.

“Phanh!” Một tiếng vang thật lớn vang lên bên cạnh bọn họ, cũng làm cho bọn họ đồng thời mà bị dọa nhảy dựng lên, theo thanh âm nhìn tới, nguyên lai là nam nhân lúc trước vẻ mặt phẫn nộ một quyền thật mạnh đánh lên bàn rượu, chẳng nhứng cái ly lay động, rượu cũng bị đổ vãi ra một bàn.

Nam nhân tên là Nhất Minh dùng sức kéo nam sinh ra phía sau, dùng ánh mắt hung ác nhìn chòng chọc Từ Văn Uyên.

“Tôi khuyên anh tốt nhất tự kiềm chế một chút, đừng với tình nhân của tôi động ý biếи ŧɦái, nếu không, tiếp theo, nắm đấm này liền trực tiếp đánh lên trên mặt anh!”

“Nhất Minh, đừng hung dữ với Từ tiên sinh như vậy, hắn thật ra…”

“Không cần em nhắc nhở, anh biết hắn là ai!” Nam nhân lớn tiếng cắt ngang lời nói của nam sinh, “Không phải là mở một công ty buôn bán lời một chút tiền, tự cho là rất tuấn tú, nơi nơi đùa bỡn tình cảm người khác Từ Văn Uyên Từ đại tổng tài sao?”

Lần đầu tiên nghe được có người lý giải mình như vậy, Từ Văn Uyên thiếu chút nữa cười ra tiếng, cũng may tự chủ đủ mạnh, bằng không hắn thực sẽ ngay tại chỗ cười bò trên mặt đất.

Người một bên sớm vểnh tai nghe bọn họ nói chuyện có chút không kiềm chế được mà bật cười, không phải là bởi vì cái khác, chỉ là vì nam nhân đối Từ Văn Uyên rõ ràng đã đánh giá sai lầm.

Xã hội bây giờ mở một công ty buôn bán lời một chút tiền dễ sao? Chỉ cần trong tay có chút tiền không dùng đến, ai cũng có thể mở công ty hữu danh vô thực rồi làm lão bản, nhưng là có thể giống Từ Văn Uyên “buôn bán lời một chút tiền” như thế, tựa hồ lại không có mấy người. Từ Văn Uyên thân là tổng tài công ty Thương Thị một năm tài sản hơn trăm triệu, mỗi ngày nhập vào sổ kế toán cũng là con số khiến người trợn mắt há mồm, nếu này chỉ gọi là “buôn bán lời một chút tiền”, như vậy người khác kiếm được căn bản không phải tiền, mà là giấy!

Về phần tự cho là rất tuấn tú, Từ Văn Uyên cũng không thể xem là tự cho rất tuấn tú được, bởi đây là sự thật. Một câu có thể khái quát, nếu Từ Văn Uyên không soái, kia trên thế giới cũng không có soái ca.

Từ Văn Uyên thật sự thực xuất sắc, không riêng gì diện mạo, hắn còn rất có mị lực, sâu xa trầm ổn đầy tài trí. Nếu hắn không có tiền, nếu hắn đi làm ngưu lang, vì một nụ cười của hắn, các nữ nhân mê luyến hắn cũng có thể khuynh gia bại sản. Nhưng hắn rất có tiền, hắn không cần bất luận kẻ nào vì hắn xài một phân tiền, chỉ có những nữ nhân nguyện làm mọi thứ vì lấy lòng hắn.

Nhưng mà Từ Văn Uyên, không thích nữ nhân.

Hắn trước xuất hiện trên tạp chí được nữ nhân bầu là nam nhân muốn cùng lên giường nhất.

Hắn sau xuất hiên vẫn là nữ nhân bỏ phiếu bầu là nam nhân muốn cùng lên giường nhất, các nữ nhân nói, nam nhân giống hắn như vậy, cho dù là đồng chí, cũng nguyện ý cùng hắn lên giường, dù chỉ có một đêm.

Từ Văn Uyên chưa bao giờ che dấu qua mình là đồng tính luyến, chính là không công khai thôi. Công khai chuyện đó đối với hắn không có chút nào ảnh hưởng, cho dù có, hắn cũng hiểu được phương hướng phát triển tốt, dù sao, một vài khách thương cùng hắn hợp tác cũng không tiếp tục cấp bách muốn dùng mọi biện pháp đem con gái gả cho hắn.

Còn về châm chọc khıêυ khí©h của một bộ phận người, sau lưng tuy không biết nói như thế nào, nhưng khi giáp mặt, ai cũng không dám trực tiếp đối với hắn, người có thể dễ dàng chi phối cuộc sống người khác thậm chí là cả vận mệnh, nói tam đạo tứ.

Đối với câu cuối cùng của nam nhân đùa bỡn tình cảm của người khác, Từ Văn Uyên cũng không cho là như vậy, tuy rằng bạn giường của hắn một người tiếp một người đều thay đổi, nhưng đây đều là dưới tình huống hắn cùng đối phương hai bên tình nguyện mà phát sinh. Có hứng thú thì cùng một chỗ, ngoạn chán liền tan, huống chi nếu như đối phương nói, khi chia tay hắn còn có thể cung cấp nhu cầu vật chất phù hợp, cam đoan đối phương vừa lòng, sẽ không mãi dây dưa.

Thêm Bình Luận