“Em là như thế nào lừa gạt bạn trai quá độ bảo hộ kia vậy?”
Bởi vì Sở Thiếu Hoa từng nói qua bạn trai của mình thường rất hay nghi ngờ lại quá mức bảo hộ, nghe Từ Văn Uyên đề cập, cậu liền lật người nằm tựa lên vai Từ Văn Uyên trả lời, “Nhiều nhất là đi làm việc hoặc là thực tập.”
Sở Thiếu Hoa so với bạn trai Kha Nhất Minh nhỏ hơn ba tuổi, năm nay đã là sinh viên năm ba nên việc cậu đi làm việc hay thực tập cũng không có gì lạ. Bạn trai cậu còn là một nhân viên trong bộ phận tiêu thụ của một công ty điện khí, năm nay hai mươi bốn tuổi, một năm trước cùng Sở Thiếu Hoa trở thành tình nhân, ở chung một chỗ đã khoảng gần nửa năm.
“Chạy tới cùng tôi làm loại sự tình này, em không thấy tội lỗi nào sao?” Từ Văn Uyên trầm thấp cười, tách ra hai chân Sở Thiếu Hoa, trực tiếp tiến thẳng vào trong thân thể hắn.
Thở sâu vài cái, sau khi bình ổn hơi thở khi bị sát nhập, Sở Thiếu Hoa mới ngọt ngào ôm lấy cổ hắn, cũng ngậm chặt hơn ngạnh vật trong thân thể mình.
“Anh không biết là sự tình này càng cảm thấy tội lỗi thì càng kí©h thí©ɧ sao?”
“Em thật sự là một ác ma.”
Ánh mắt Từ Văn Uyên bởi vì mang theo du͙© vọиɠ mà càng trở nên sâu thẳm.
“Như nhau.”
Sở Thiếu Hoa không khách khí cười, sau đó nghênh đón vòng tình cảm mãnh liệt tiếp theo.
Từ Văn Uyên là lần đầu tiên nghĩ tới một người nhiều như vậy.
Thậm chí không tiếc dùng nhiều thời gian một chút, đoạn đường xa hơn, lợi dụng thêm một ít thủ đoạn.
Hiện tại, ngồi trong phòng làm việc của mình, Từ Văn Uyên tranh thủ một chút thời gian rảnh rỗi, trước máy tính gõ mấy hàng chữ, sau đó đem in ra, bỏ vào một phong thư bình thường. Trên phong thư, địa chỉ cũng đã được ghi tốt.
Sau khi đem phong thư cẩn thận dán lại, Từ Văn Uyên cũng không có trực tiếp đưa cho thư kí thay mình gửi đi, mà là tính toán đợi sau khi tan tầm, sẽ tự mình gửi.
Từ Văn Uyên lười nhác ngồi ở trên ghế, nhìn phong thư màu trắng trên tay, trên mặt lại xuất hiện ánh mắt mà chỉ khi hắn nhìn con mồi của mình, một nụ cười chờ mong và tràn đầy tự tin.
“Em cảm giác bạn trai em hình như đã nhận ra điều gì rồi.”
Một tuần sau cùng Sở Thiếu Hoa hẹn gặp, Từ Văn Uyên ngồi trên xe đang chuẩn bị cùng cậu đến khách sạn thì nghe cậu nói thế.
Từ Văn Uyên nhìn lên kính chiều hậu, hỏi lại: “Em là nói, cậu ta hoài nghi sao?”
Sở Thiếu Hoa gật đầu: “Tuy rằng anh ấy cái gì cũng chưa nói, nhưng anh ấy là kiểu người có tâm tư gì cũng sẽ biểu hiện ra trên mặt, nếu muốn biết anh ấy đang nghĩ gì, kỳ thật không khó. Mấy ngày nay, anh ấy luôn theo bản năng tránh em, sau đó lại thường dùng bộ dáng muộn nói lại thôi, ít nhiều chắc cũng đã nhận ra chút gì đó.”
“Vậy sao em còn đáp ứng gặp tôi?”
Sở Thiếu Hoa bắt đầu trầm mặc, sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Kỳ thật mấy ngày này em đã nghĩ qua cùng anh ấy có phải không thích hợp hay không, anh ấy hi vọng rất nhiều, mà em lại không thể trao cho anh ấy một tình yêu hoàn chỉnh. Em không thể chỉ quan tâm một người lại cả đời chỉ cùng một người lên giường, ngẫm lại đều cảm thấy có điểm đáng sợ, em cho rằng đây có lẽ là một cơ hội.”
“Em muốn ly khai cậu ta?”
Sở Thiếu Hoa lấy tay chống cằm, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Nhưng em lại có chút lưu luyến sự quan tâm ở anh ấy, nói thật, tìm được một người đối với chính mình tốt như vậy, thật sự rất khó.”
Sở Thiếu Hoa dù sao cũng là người có kinh nghiệm tình trường, tuy rằng cậu không có thói quen thừa nhận tình yêu một lòng một dạ, nhưng loại quan tâm toàn tâm toàn ý như vậy ai cũng sẽ luyến tiếc. Cậu hiểu được cảm tình như vậy phi thường khó cầu, muốn cậu cứ vậy mà buông tay, thật sự không nỡ.
“Ai, nếu Nhất Minh là loại nam nhân cởi mở thì tốt rồi. Em sẽ không để bụng anh ấy đi tìm người khác, em hi vọng anh ấy cũng có thể như thế, đối với em như vậy mới thật sự là vẹn toàn đôi bên.”
“Ha ha, nếu tôi là em, tôi cũng sẽ nghĩ như vậy.” Từ Văn Uyên nói lời này tuy rằng mang theo điểm cười, đáy mắt lại cất giấu sự thâm trầm khó có thể phát hiện.
“Mà với anh cùng một chỗ có thể hưởng thụ kí©h thí©ɧ cùng kɧoáı ©ảʍ khó có thể nói nên lời, muốn cự tuyệt gặp mặt, đồng dạng cũng là một chuyện rất khó khăn a.” Sở Thiếu Hoa tà tà nhìn, cho Từ Văn Uyên một ánh mắt khıêυ khí©h. “Cho nên hiện tại, em chỉ có thể thuận theo tự nhiên, nếu chuyện của chúng ta thật sự bị bạn trai em phát hiện, vậy đến lúc đó rồi nói sau. Kỳ thật, anh ấy để ý em như vậy, có lẽ em tùy tiện nói vài câu liền tha thứ cũng nên.”
Từ Văn Uyên cười: “Em tựa hồ đối với chính mình rất có lòng tin.”
“Đó là bởi vì Nhất Minh rất dễ lừa gạt.”
Sở Thiếu Hoa hiện một nét cười nhàn nhạt, trong tươi cười lại cất giấu một chút ý tứ khó phát hiện.
Dù sao thì bọn họ cũng kết giao gần một năm, dù sao cậu phản bội một người yêu cậu như thế, nói không cảm thấy tội lỗi là gạt người, chẳng qua, cảm giác tội lỗi ở trước du͙© vọиɠ lại chỉ là một điểm nhỏ mà thôi.
Sau khi vào phòng khách sạn, có lẽ bởi vì gần một tuần không quan hê, bọn họ trong lúc chờ bữa tối liền nhanh chóng quấn lấy nhau.
Rất nhanh, quần áo cả hai đều trong lúc kích cuồng mà tuột hết, lúc hai người chuẩn bị tiến thêm một bước nữa thì tiếng chuông cửa vang lên giống như ở trên đầu bọn họ dội một gáo nước lạnh, khiến dục hỏa đang tăng cao nhất thời vụt tắt.
“Có lẽ là phục vụ đưa bữa tối lên.” Từ Văn Uyên hướng Sở Thiếu Hoa đang nằm dưới thân cười một chút, xoay người xuống giường cầm lấy áo tắm treo một bên mặc vào, “Em chờ một lát, tôi đi mở cửa.”
Sở Thiếu Hoa không nói gì, chỉ nằm trên giường, từ từ bình ổn hô hấp.
Từ Văn Uyên là một cao thủ tình ái, cho dù chỉ mới bắt đầu cũng làm cho cậu, một người từng thân kinh bách chiến cũng khó có thể cưỡng lại, sau đó hãm sâu vào trong đó, cuồng loạn, thậm chí hơi thở cũng rối loạn.
Sở Thiếu Hoa chậm rãi bình ổn lại cảm giác mãnh liệt vừa nãy, chờ mong sự điên cuồng chốc lát tới.
Từ Văn Uyên không có xuyên qua miêu nhãn
(cái lỗ nhỏ nhỏ trên cửa ý)
xem ai đứng ngoài cửa, trực tiếp mở khóa. Khi hắn thấy người đứng sau cửa, ngơ ngác một chút.
“Thiếu Hoa đâu?”
Người tới chính là người ngày ấy ở quán bar hùng hổ chạy đến trước mặt Từ Văn Uyên, cảnh cáo hắn không được phép nhìn tình nhân của mình — Kha Nhất Minh.
Không biết có phải vì ngọn đèn hay không, khuôn mặt Kha Nhất Minh thoạt nhìn so với đêm hôm đó còn đỏ hơn, l*иg ngực của y phập phồng, trong ánh mắt đang trừng trừng nhìn Từ Văn Uyên còn mang theo một đường tơ máu.
Y không có chờ Từ Văn Uyên trả lời, chỉ căm hận hỏi một tiếng liền đẩy hắn ra tiến vào trong phòng, phẫn nộ tìm thân ảnh Sở Thiếu Hoa. Bộ dạng y vội vàng tựa hồ sớm khẳng định tình nhân của y nhất định là ở trong gian phòng này. Lúc thân thể Kha Nhất Minh lướt qua, bên môi Từ Văn Uyên gợi lên một nét cười ý vị sâu xa.
“Thiếu Hoa, em ra đây, Thiếu Hoa — ”
Kha Nhất Minh thanh âm đột nhiên dừng lại, biết y nhất định nhìn thấy Sở Thiếu Hoa, Từ Văn Uyên chậm rãi đóng cửa lại, sau đó dạo bước đi vào trong phòng.
Tiếp đó, hắn thấy được cảnh như vậy.
Sở Thiếu Hoa không có bất kì cái gì che lại thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của của mình, chỉ ngồi ở trên giường, lẳng lặng nhìn người đang đứng ở trước mặt. Bởi vì Kha Nhất Minh đưa lưng về phía Từ Văn Uyên, cho nên hắn không nhìn thấy vẻ mặt của y, chỉ thấy thân thể y kịch liệt run rẩy.
Tựa như trôi qua một thế kỉ dài, Kha Nhất Minh mới phát ra thanh âm khàn khàn cực kì bi ai: “Thiếu Hoa, tại sao…. tại sao…”
Sở Thiếu Hoa không biết nên giải thích như thế nào, cúi đầu không nói gì.
Nhìn cậu như vậy, Kha Nhất Minh lập tức tiến lại gần, sau đó dùng thanh âm như gào thét: “Có phải hay không cái tên Từ Văn Uyên chết tiệt kia uy hϊếp em?”