Tư Nhân Hoa Viên

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Từ Văn Uyên không thể đem ánh mắt của mình dời khỏi trên người Kha Nhất Minh. Đây là lần đầu tiên hắn nghĩ đến một người như thế, không tiếc dùng nhiều thời gian một chút, vô luận là dùng thủ đoạn gì. …
Xem Thêm

“Gì?” Kha Nhất Minh cũng không quay đầu lại trả lời hắn.

“Anh đột nhiên muốn làm.”

“Lạch cạch!” Máy hút bụi trong tay Kha Nhất Minh ngã xuống trên sàn nhà làm bằng gỗ.

“Nhất Minh, chúng ta liền như tối hôm qua ở trên ghế sofa làm, lần này chúng ta đem cả hai cái đệm đều dơ đi, chỉ bẩn một cái, em không thấy chúng nó thực đáng thương sao?”

[*giật giật khóe miệng*]

“Đáng thương cái đầu anh!”

Hẳn là xem như thẹn quá hóa giận đi. Mặt còn hơn hồi nãy càng đỏ hơn, Kha Nhất Minh hướng Từ Văn Uyên hung tợn trừng mắt, không có ý chú ý tới hắn nữa, xoay người cầm lấy máy hút bụi bị ngã trên mặt đất.

“Nhất Minh, anh nhưng là nghiêm túc nha.” Thanh âm Từ Văn Uyên tuy nhẹ nhưng ngữ khí cũng là nghiêm túc không thể bỏ qua, “Một đoạn thời gian trước bởi vì công việc của em nên luôn để anh trong trạng thái chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ, nhẫn nại của anh đã đến cực hạn nha, nếu như nói em không cho anh thỏa mãn…”

“Hôm qua, tối hôm qua… không phải đã làm sao?” Kha Nhất Minh đỏ mặt dũng cảm nhìn về phía Từ Văn Uyên với ánh mắt cực nóng đang chăm chú nhìn mình.

“Mới một lần mà thôi. Anh xem em vội vàng hoàn thành công việc mệt mỏi, anh nhưng là hảo tâm cố nén du͙© vọиɠ cho em nghỉ ngơi thật tốt…” Nhìn hắn, có bao nhiêu hiểu minh đại nghĩa, bao nhiêu bi thảm đáng thương…

“Lúc này, bây giờ là ban ngày…”

“Anh biết.” Hắn cũng không phải mắt mù, ban ngày ban đêm cũng rất rõ ràng.

“Anh… anh…” Trong lúc bối rối hồi lâu không tìm được một cái cớ, cuối cùng nóng nảy lớn tiếng nói, “Tóm lại giờ không được!”

“Ân?” Từ Văn Uyên hơi hơi híp mắt, bộ dạng trầm tĩnh thoạt nhìn có vài phần uy nghiêm, hắn nhìn như bình tĩnh truy vấn nguyên nhân, “Vì sao không được?”

“Tôi… Tôi… Đúng rồi, tôi một chút nữa còn phải đi siêu thị một chuyến, trong nhà đồ ăn cơ hồ đã không còn, một ít đồ dùng hàng ngày cũng dùng hết, không mua không được, được rồi, nhất định hôm nay đi mua!”

“Oh?” Từ Văn Uyên kéo dài thanh âm, vẫn dùng ánh mắt nhìn chằm chằm Kha Nhất Minh, sau một lúc lâu, hắn mới giống như buông tha nói, “Nói như vậy cũng không có biện pháp… Bất quá, anh hiện tại chính là thật sự muốn làm, hơn nữa anh cũng không muốn tiếp tục tự mình giải quyết, cho nên, Nhất Minh, em hay dùng miệng giúp anh làm một lần đi…”

Kha Nhất Minh mắt không khỏi trợn to, ngơ ngác nhìn hắn: “Cái… Gì…”

Từ Văn Uyên nhếch môi, tà tà cười: “Dùng miệng giúp anh làm.”

“Tôi không…” Kha Nhất Minh theo bản năng cự tuyệt.

“Vậy hãy để anh làm nha! Chính là nếu làm như vậy, du͙© vọиɠ của anh đã muốn tồn đọng mấy ngày nên có thể không biết nặng nhẹ, để em vài ngày kế tiếp đều không có biện pháp xuống giường…”

Nghĩ đến Từ Văn Uyên không giống với người bình thường du͙© vọиɠ cường thịnh, còn có từng thể nghiệm qua liên tục vài ngày không thể xuống giường, tuy rằng sau khi ở chung lâu Từ Văn Uyên bắt đầu tôn trọng ý tứ của y tận lực không làm quá phận, nhưng mỗi đêm ba lượt cũng đã làm cho ngày hôm sau mệt mỏi không chịu nổi, hiện tại ánh mắt Từ Văn Uyên như muốn đem y nuốt hết vào bụng, nếu lúc này thật sự bị tấn công, vậy y thật sự có thể hảo vài ngày không cần xuống giường.

“Thế nào, đã lựa chọn tốt chưa? Nhất Minh.”

Từ Văn Uyên ở phía trước mặt y thoạt nhìn nhàn nhàn mà thúc giục, căn bản bộ dạng không giống như lời hắn nói chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ.

Kha Nhất Minh nhìn hắn, suy tính nhiều lần, y cắn môi hướng Từ Văn Uyên đi tới, đến trước mặt hắn, dưới ý ra hiệu của hắn, y đành quỳ giữa hai chân hắn.

Bởi vì bên ngoài mặc quần thường rộng rãi, cho nên từ bên ngoài liền nhìn không ra có cái gì bất thường, nhưng khi Kha Nhất Minh chần chờ kéo quần Từ Văn Uyên xuống, nhìn thấy phân thân trướng lớn trong nội khố

(underwear), mới có điểm kinh hoảng nuốt một ngụm nước bọt.

“Thật sự là dã thú động tình.” Kha Nhất Minh có chút bất mãn nhỏ giọng nói thầm, nghĩ đến Từ Văn Uyên không nghe được, nhưng lại bị hắn nghe thấy nhất thanh nhị sở.

Tay Từ Văn Uyên đặt ở trên đầu y, cẩn thận xoa xoa mái tóc bị cắt đến có chút ngắn nhưng lại có vẻ thực nhẹ nhàng khoan khoái.

“Anh là vì em mới thành như vậy…” Thanh âm Từ Văn Uyên càng trở nên trầm thấp, tay đặt trên đầu Kha Nhất Minh theo mặt y chuyển qua trên cổ, sau đó ở hầu kết y vuốt ve chợt nặng chợt nhẹ.

Nghe thanh âm trầm thấp dễ nghe của Từ Văn Uyên, Kha Nhất Minh chậm chậm vươn tay kéo xuống nội khố màu đen của hắn, làm cho phân thân cực đại từ trong nội khố bật ra.

Kha Nhất Minh cẩn thận nắm nó, cảm thụ được nhiệt độ không giống, còn càng tương xứng như trái tim đang run rẩy hơn. Khuôn mặt từ từ cúi xuống, không rành làm loại sự tình này y chỉ là theo bản năng trước dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ phần đỉnh lộ ra trong không khí, lại làm cho bàn tay ở cổ y bỗng dưng chuyển sang nắm lấy bờ vai y.

“Nhất Minh…” Từ Văn Uyên giống như thở dài thấp giọng gọi.

Sau khi liếʍ một chút, vị đạo chỉ thuộc về nam nhân theo đầu lưỡi của y xông vào trong thân thể, tiếp tục liếʍ xuống dưới, Kha Nhất Minh đem nó ngậm lấy.

Cảm giác phi thường rõ ràng, sau lúc ngâm vào miệng, phân thân nóng như lửa lại trướng lớn thêm một vòng.

“Ô…”

Vốn vừa mới có thể nuốt đi vào, hiện tại lại chen chúc làm cho miệng y có cảm giác như bị căng hết cỡ, theo bản năng muốn nhả ra lại bị hắn biết rõ ý nghĩ đem đầu y đè xuống.

“Quen là ổn rồi.”

Từ Văn Uyên dùng thanh âm đầy ngọt ngào trầm trầm nói ra.

Thanh âm của hắn tựa hồ có thể làm cho người ta cảm thấy an tâm, nghe được hắn nói như vậy, Kha Nhất Minh dần thu lại tâm tình khẩn trương, cố gắng làm cho mình thích ứng sự tồn tại của hắn.

“Nhất Minh, anh sẽ không dạy em… Chính em tự làm đi, chỉ cần có thể để anh bắn ra là được rồi…” Từ Văn Uyên đem tay chuyển trên lỗ tai y, không ngừng vuốt ve chỗ non mềm sau tai cùng xoa lấy vành tai, cho đến khi chúng cũng đỏ lên nóng hầm hầm.

Đều là nam nhân, nên biết như thế nào làm đối phương thỏa mãn sao?

Nghĩ đến đây, nhớ lại cảm giác lúc tự mình an ủi để bản thân đạt được kɧoáı ©ảʍ, Kha Nhất Minh một bên dùng tay nắm chặt lấy du͙© vọиɠ Từ Văn Uyên, một bên dùng đầu lưỡi, không ngừng liếʍ liếʍ đỉnh.

Kha Nhất Minh xác thực xem như không có kỹ xảo gì đáng nói, giống như là dùng phương thức của một tiểu miêu ngốc liếʍ nước uống. Nhưng mà Từ Văn Uyên cũng rất hưởng thụ, bởi vì chỉ cần xem bộ dáng Kha Nhất Minh nỗ lực, hắn đã cảm thân hạ thân trở nên cứng hơn.

Có lẽ thật sư là vì du͙© vọиɠ đọng lại lâu rồi, trước hành vi lộn xộn của Kha Nhất Minh hắn lại có thể không quá bao lâu liền xuất tại trong miệng y.

Không nghĩ tới hắn nói bắn liền bắn, không kịp trốn tránh, Kha Nhất Minh bị buộc nuốt vào thứ hắn bắn ra, cảm thụ được hương vị tanh nồng lan tràn khắp trong miệng, y muốn chạy tới phòng vệ dinh phun ra thì bị Từ Văn Uyên ngăn lại.

“Nuốt vào.”

Ngẩng đầu nhìn về phía Từ Văn Uyên, thấy ánh mắt hắn không cho phép trái lời, Kha Nhất Minh lấy tay che miệng lại, đem thứ trong miệng toàn bộ nuốt xuống bụng.

Thấy y nghe lời, ánh mắt Từ Văn Uyên nháy mắt trở nên dịu dàng, tay đặt ở trên mặt y nhẹ nhàng vuốt ve giống như trấn an y.

Nhìn thấy khuôn mặt thỏa mãn của Từ Văn Uyên, cảm giác được mùi vị vẫn còn lan tràn trong miệng, Kha Nhất Minh đột nhiên cảm thấy thực tức giận, y nhanh chóng đứng lên, nâng mặt Từ Văn Uyên lên đem miệng mình chạm xuống, cũng để hắn nếm thử loại tư vị này.

[…dại dột quá]

Đợi cho Kha Nhất Minh buông ra, Từ Văn Uyên vốn không nghĩ tới y sẽ làm như vậy, vẫn đang duy trì tư thế sững sỡ nhìn Kha Nhất Minh.

Thấy hắn cuối cùng cũng bị mình chọc ghẹo một lần, Kha Nhất Minh cười đến thực thỏa mãn, chà xát miệng đang định vỗ vỗ mông chạy lấy người thì bị một cỗ lực đạo mạnh mẽ áp tới trên sàn nhà.

“Uy… Từ Văn…” Đang muốn mắng cái người đang áp trên người mình nổi điên cái gì, Kha Nhất Minh phát hiện chỗ bắp đùi mình bị một cái gì đó cứng rắn chạm tới…

Thêm Bình Luận