“Trời, trời ạ… Tổng giá trị các đơn đặt hàng tăng lên ít nhất có năm trăm vạn đi…” Kha Nhất Minh khó có thể tin lại xem xét nội dung trên đơn đặt hàng, xác định chính mình không nhìn lầm, thanh âm của y run đến càng lợi hại, “Trời ạ…”
Nhìn bộ dáng khϊếp sợ của y, Từ Văn Uyên có chút đắc ý, hắn chống tay lên bàn, hứng thú nhìn phản ứng của Kha Nhất Minh.
“Thế nào, có đơn đặt hàng này, em không cần lo lắng công trạng của mình nữa chứ?”
Há lại không cần lo lắng, y hoàn toàn có thể vô tư!
Thật vất vả chuyển tầm mắt từ văn kiện trong tay qua trên người Từ Văn Uyên, Kha Nhất Minh kích động muốn nói cái gì lại nửa ngày cổ họng không ra một chữ.
“Có phải thực cảm kích tôi không?”
Tuy rằng y một chữ cũng không nói, nhưng Từ Văn Uyên vẫn là biết ý nghĩ của y.
“Anh… anh vì sao phải giúp tôi…”
Từ Văn Uyên không cho là đúng, nâng vai một chút: “Giúp em cũng là giúp chính mình.”
“Tôi… Tôi…”
“Nếu như em muốn cảm ơn tôi… Hắc hắc…” Từ Văn Uyên bỗng nhiên giảo hoạt nở nụ cười, Kha Nhất Minh đã làm tốt chuẩn bị bị hắn ăn sạch sẽ, nhưng lời hắn nói lại xoay chuyển, nghiêm túc nói với y, “Kêu tên tôi.”
“Cái… Này…” Không nghĩ tới hắn nói như vậy, Kha Nhất Minh ngây ngốc một chút.
“Kêu tên tôi, Nhất Minh.” Từ Văn Uyên nghiêm túc nhìn thẳng y, lặp lại.
Kha Nhất Minh ngơ ngác nhìn hắn trong chốc lát, chậm rãi dời mặt qua, sau đó cúi đầu. Phản ứng của y làm ánh mắt Từ Văn Uyên ảm đảm một chút, cho là y ngay cả kêu tên của mình cũng không chịu, đang định buông tha cho thì đột nhiên nghe được tiếng gọi rất nhỏ:
“Văn Uyên…”
Trong nháy mắt đó, Từ Văn Uyên chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, đợi cho hắn hồi phục tinh thần thì thấy Kha Nhất Min đang cúi thấp nhưng lỗ tai thì lại hồng hồng. Từ Văn Uyên nhịn không được nở nụ cười, hắn có điểm ý xấu nói với y:”Không có nghe rõ, tiếng quá nhỏ, tiếp tục gọi lại một lần.”
“…Văn Uyên.” Vừa đấu tranh thật lâu thanh âm mới thốt ra, nhưng lại khiếnTừ Văn Uyên tâm như nở hoa.
“Tiếp tục gọi một lần.”
Kha Nhất Minh ngay cả cổ đều đỏ, cơ hồ muốn đem mặt chôn trong ngực, bộ dạng đáng yêu ấy cơ hồ làm Từ Văn Uyên nhịn không được muốn bổ nhào vào y.
“Một lần cuối cùng.” Thậm chí đã kêu hai lần hắn cư nhiên còn chưa đủ, Kha Nhất Minh ngẩng đầu lên nói với hắn.
“Ân, một lần cuối, bất quá, lần này em phải nhìn tôi mà nói.” Từ Văn Uyên hai tay nâng mặt y lên, để cho y không thể lộn xộn.
Nghe được hắn nói như vậy, Kha Nhất Minh mặt càng đỏ hơn, nhìn trái phải chính là không nhìn Từ Văn Uyên trước mặt.
“Nếu em không gọi, chúng ta liền ngồi như vậy luôn đi. Như thế này nếu có người tiến vào thấy được không biết sẽ thế nào đây.” Đây không phải uy hϊếp, mà là muốn để người đang trốn tránh một lý do không thể rút lui, để cho y nhìn thẳng vào vấn đề.
Từ Văn Uyên lời nói quả nhiên hiệu quả, Kha Nhất Minh ánh mắt ở chung quanh xao động vài cái, cuối cùng là chậm rãi dừng ở trên mặt hắn.
“Kêu đi.”
“A…” Nhìn thẳng kêu tên hắn, thật đúng là người ta khó xử.
“Nhất Minh.” Từ Văn Uyên mềm nhẹ thúc giục y.
Kha Nhất Minh nhìn Từ Văn Uyên, thấy biểu tình ôn nhu của hắn cùng ánh mắt mong chờ, nhớ tới tối hôm qua nghe lén lời nói của hắn, còn có chuyện ngày hôm nay, chút bất tri bất giác, y đã mở miệng, nhẹ nhàng gọi: “Văn Uyên.”
Từ Văn Uyên trầm mặc, hắn đắm chìm trong loại vui sướиɠ khác thường này. Lần đầu tiên, được người gọi tên lại làm hắn kích động như thế, tựa như có cái gì đó bị phong ấn trong lòng bởi một tiếng gọi này dễ dàng bị mở ra. Này, chính là một loại cảm xúc gọi là xúc động đi.
Dừng miệng, nhưng nghĩ nghĩ, y cuối cùng vẫn là gọi lên: “Văn Uyên.”
Biết y phải đấu tranh một hồi cuối cùng mới gọi được tên mình, thật sâu nhìn y một cái, Từ Văn Uyên chầm chậm đem môi kề sát y, sau đó hôn lên môi y.
Một nụ hôn thực ôn nhu, giống như là tình nhân thì thầm bình thường, như mộc thanh phong, rồi lại bao hàm hàng vạn hàng nghìn tình ý.
>>Hết chương 7<<
Sáng sớm một tuần sau, trời nhiều mây mấy ngày nay đã chuyển trời quang, mặt trời cao cao lơ lửng, ánh nắng tươi đẹp đem căn phòng sạch sẽ chiếu sáng rực rỡ, ngồi ở trong phòng như vậy, tâm tình đều trở nên sáng sủa.
Hai người đơn giản ăn qua bữa sáng, muốn thừa dịp thời tiết nắng ráo đem phòng hảo hảo thu thập một chút, Kha Nhất Minh liền giống như bà chủ gia đình không ngừng bận rộn. Từ Văn Uyên thì sau khi ăn xong bữa sáng, cầm qua mấy tờ báo, một bên hưởng thụ ánh mặt trời một bên nhàn nhã xem tin tức.
Nếu không phải hai người đều là nam nhân, bọn họ ở chung như thế này thật đúng là giống một đôi vợ chồng.
Nguyên bản Từ Văn Uyên coi như vẫn chuyên chú xem báo, sau tầm mắt của hắn lại bất tri bất giác chuyển qua trên người Kha Nhất Minh đang thỉnh thoảng từ bên cạnh hắn đã chạy tới chạy lui.
Đầu tiên là đem quần áo phải giặt ôm đến chỗ máy giặt, sau đó vào phòng ngủ mang chăn phóng tới trên ban công phơi nắng, tiếp theo bắt đầu thu thập phòng ở, cuối cùng là dùng máy hút bụi dọn dẹp tro bụi trên sàn nhà.
Từ Văn Uyên rất khó hình dung tâm tình giờ phút này, trước kia hắn ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua chuyện này. Trước khi Kha Nhất Minh đến đây, hắn rất ít ở trong căn phòng này, có đôi khi trở về cũng chỉ là ngủ một giấc sau đó liền ly khai, ở đây đã vài năm, hắn thậm chí không rõ ràng lắm trong phòng này có những thứ gì. Trước lúc Kha Nhất Minh tới, luôn mời người làm thêm giờ đến quét tước, cho nên mới thời khắc bảo trì sạch sẽ, sau khi Kha Nhất Minh đến ở, việc này liền đều do y phụ trách.
Không biết có phải hay không bởi vì Kha Nhất Minh luôn đem việc làm việc nhà thành công tác hạng nhất, mặc kệ công việc như thế nào bận rộn rồi cùng mình có bao nhiêu mệt mỏi, y đều nhất định mỗi ngày kiên trì quét dọn.
Lúc trước Kha Nhất Minh kiên trì muốn giao tiền thuê nhà cho hắn, Từ Văn Uyên vì ngăn loại ý niệm này trong đầu y liền thuận miệng nói tiền thuê nhà không cần trả, để y phụ trách quét tước phòng ở chuẩn bị bữa tối là được rồi. Kha Nhất Minh sau khi nghe xong không hề kiên trì ý định, nhưng mỗi ngày bắt đầu nghiêm túc hoàn thành hai chuyện này.
Tuy rằng chuyện đã trải qua là như vậy, nhưng mà bây giờ thấy thân ảnh Kha Nhất Minh vội vội vàng vàng, Từ Văn Uyên liền cảm thấy công việc thường ngày có người cẩn thận chuẩn bị thu xếp, vừa nghĩ tới chuyện này, nếu người này lại là người chính mình coi trọng, tâm tình có nghĩ cũng biết. Thật giống như hắn đồng dạng cũng được coi trọng.
Tầm mắt Từ Văn Uyên xuyên qua mép tờ báo nhìn về phía Kha Nhất Minh đang đẩy máy hút bụi đi vào trong phòng khách, đoán chừng là chuyên tâm dọn dẹp sàn nhà, Kha Nhất Minh hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt nóng rực của Từ Văn Uyên. Khi y đi đến trước sofa, chuẩn bị dọn dẹp sàn nhà dưới ghế thì không biết nhìn thấy gì lúc tùy tay cầm lấy đệm trên ghế lật qua vừa nhìn —
Lúc này ánh mắt Từ Văn Uyên càng trở nên u trầm hơn. Ở trong tầm mắt của hắn, Kha Nhất Minh đem đệm lật qua không biết thấy cái gì mà thân thể vốn cứng đờ, theo sau cả khuôn mặt cả cổ cả cái lỗ tai đều trướng đến đỏ bừng. Y có vẻ xấu hổ đem đệm thả lại chỗ cũ, vốn định làm bộ như không thấy, nhưng đang chuẩn bị tiếp tục dọn dẹp thì y tựa hồ cảm thấy như vậy không ổn, liền đỏ mặt không được tự nhiên cầm lấy đệm, dùng tốc độ nhanh nhất đem đệm tháo ra vỏ ngoài, sau đó vội vàng tiến vào trong phòng bỏ vào máy giặt.
Đợi cho sau khi đi ra, nghĩ đến không có bị ai phát hiện y như không có việc gì dùng máy hút bụi tiếp tục dọn nhà.
Đem tất cả chuyện này thu hết vào mắt Từ Văn Uyên gấp lại tờ báo trên tay, đặt trên bàn, sau đó khẽ ho một tiếng, gọi người đang bận rộn: “Nhất Minh.”