“Uy, ít nhất phải mặc một bộ y phục chứ?” Nhìn Từ Văn Uyên cũng một bộ dạng trần trụi ôm mình hướng đến trước cửa sổ, Kha Nhất Minh nhanh chóng nhắc nhở hắn.
“Vốn không cần.” Từ Văn Uyên hướng y cười một cái, không biết có phải hay không là ảnh hưởng tâm lý, Kha Nhất Minh tâm bỗng nhảy lên một chút, có dự cảm bất an.
Qủa nhiên, Từ Văn Uyên ôm Kha Nhất Minh ngồi vào chiếc ghế trước cửa sổ, để Kha Nhất Minh ngồi lên đùi hắn, lưng dựa vào mình, từ phía dưới tiến nhập vào trong thân thể y.
“Uy… A…”
Kha Nhất Minh hốt hoảng muốn từ trong ngực hắn đứng lên lại bị ôm chặt lấy, sau đó từ phía dưới liền bị xâm nhập kịch liệt.
“Em không phải muốn xem pháo hoa sao? Như vậy là có thể thấy được rồi nha.” Sau lưng, thanh âm Từ Văn Uyên tà ác truyền tới bên tai khiến Kha Nhất Minh tức giận đến phát run.
“Như vậy… Uhm… Còn có thể xem…”
Y hiện tại muốn nói một câu đầy đủ cũng vạn phần gian nan, còn tâm tư nào mà xem pháo hoa?
“Cứ như vậy xem a.”
Từ Văn Uyên rõ ràng là ý xấu, đã biết y ngay cả thắt lưng muốn thẳng dậy cũng không nổi, còn đem tay nắm lấy du͙© vọиɠ đã sớm cứng rắn của y.
“A a”
“Em sắp chịu không nổi sao?”
Vật cứng trong tay không ngừng run, Từ Văn Uyên xoa nhẹ vài cái, biết y cũng sắp không kiên trì nổi nữa, vì thế dừng trừu động trong cơ thể Kha Nhất Minh, chuyên tâm kí©h thí©ɧ phân thân của y, tính toán trước hết để y bắn một lần.
Từ Văn Uyên cắn lỗ tai y, dùng thanh âm trầm thấp nói: “Em nơi này, hình dạng kích cỡ cũng không tệ nha. Cùng Sở Thiếu Hoa trên giường thì có biểu hiện thoải mái như vậy không?”
“Anh đang ở đây… nói cái gì…”
Kha Nhất Minh bị du͙© vọиɠ mãnh liệt kí©h thí©ɧ, nhưng nghe hắn nói như vậy, vẫn là bướng bỉnh không chịu trả lời. Không có câu trả lời muốn nghe, Từ Văn Uyên ánh mắt chợt tắt, bỗng dưng ở trên tay dùng lực.
“A —— đau —— ”
Mắt thấy phân thân đã muốn sắp tới đỉnh lại bị bóp chặt, máu giống như trong nháy mắt nghịch lưu thẳng tắp xông vào não, Kha Nhất Minh nhất thời cảm thấy được trước mắt một mảnh hồng quang, thiếu chút nữa bất tỉnh.
“Trả lời tôi.”
Từ Văn Uyên ngữ khí lãnh đạm hướng y chất vấn,
“Trả lời cái gì…”
Kha Nhất Minh bị nắm đến khó chịu, y theo bản năng đưa tay muốn tháo đi trói buộc này, nhưng Từ Văn Uyên lại nắm càng chặt hơn, làm y thiếu chút nữa chịu không nổi mà khóc lên.
“Nói cho tôi biết, cùng Sở Thiếu Hoa trên giường, có biểu hiện thoải mái như vậy không?” Từ Văn Uyên lặp lại vấn đề của hắn. Kỳ thật không cần phải nói hắn cũng biết đáp án, hắn phi thường tin tưởng kỹ thuật của mình. Nhưng hắn chính là muốn chính tai nghe được câu trả lời của Kha Nhất Minh, thật sự muốn hỏi cũng chỉ vì tự tôn của nam nhân thôi.
Du͙© vọиɠ cùng thống khổ đan xen, giờ phút này cả đầu óc đều hét muốn được giải phóng. Vì có thể làm cho mình dễ chịu một chút, Kha Nhất Minh rất nhanh dùng lực gật đầu, cũng lớn tiếng nói: “Là anh, là anh… là anh a!”
Được câu trả lời vừa lòng, Từ Văn Uyên dùng sức ở trên bả vai y hôn một cái, mới buông tay mình ra, cũng tỉ mỉ vuốt ve du͙© vọиɠ của Kha Nhất Minh, rất nhanh, hắn khiến cho Kha Nhất Minh run rẩy mà xuất ra trong tay mình.
Sau khi bắn qua một lần, Kha Nhất Minh mệt mỏi dựa lên trên ngực hắn, cố gắng hút lấy không khí, Từ Văn Uyên hảo tâm để cho y nghỉ ngơi mấy phút đồng hồ mới bắt đầu di động du͙© vọиɠ đang chôn sâu trong cơ thể y.
“Uhm… A…”
Không phải trừu động thực kịch liệt, mà động tác thâm nhập vừa thong thả vừa sâu sắc, như là để cho y khắc sâu nhớ kỹ. Nhưng là hành động này lại làm cho Kha Nhất Minh không có kí©h thí©ɧ như vậy, mỗi khi dũng đạo bị chầm chậm ma xát thì thân thể giống như bị gió lạnh thổi qua mà rùng mình, bởi vì địa phương kia như là bị lông chim xẹt qua, nhẹ nhàng vuốt ve, lúc muốn nghĩ đạt được càng nhiều thì lại không được, khiến cho người ta thật rất khó chịu.
Thân thể không đạt được thỏa mãn trọn vẹn bắt đầu không yên mà vặn vẹo, nhưng lại bị ngăn cấm, tựa như muốn trừng phạt y, làm y kí©h thí©ɧ lại không cho y thỏa mãn.
“A… Không muốn…”
Rốt cuộc, Kha Nhất Minh kiềm nén không được mở miệng.
“Không muốn cái gì?”
Từ Văn Uyên thanh âm trầm thấp vang lên, dùng giọng điệu ngọt ngào dụ dỗ y.
“Không muốn như vậy…”
“Như vậy?” Từ Văn Uyên cố ý giả ngốc.
“Ô…” Đã mở miệng như thế hắn còn không hài lòng, Kha Nhất Minh ủy khuất khóc lên.
“Nghĩ muốn cái gì, em không nói, tôi làm sao biết được?”
“A…”
Thấy Từ Văn Uyên luôn giả ngốc, Kha Nhất Minh hiểu được nếu mình không nói ra, chuyện này chỉ sợ không dứt…
Du͙© vọиɠ nửa vời thế này, so với cái gì cũng đều khó chịu hơn.
“Nói nha.”
Từ Văn Uyên bắt đầu thúc giục, Kha Nhất Minh cắn chặt răng, nhẫn nhịn cuối cùng đành phải mở miệng.
“Tiến vào…”
“Ân?”
“Nhanh lên động… Tôi muốn anh, nhanh lên động…”
Đây là lời nói thực đáng xấu hổ, y phải ném cả tự tôn của mình mới có thể nói ra, nếu Từ Văn Uyên còn tiếp tục giả vờ ngốc, y liền…liền, liền…
“A.”
Như là nhìn ra được ý nghĩ của y, Từ Văn Uyên không tiếp tục buộc y trả lời, đem hai chân y nâng lên, tách hai chân ra, hắn đẩy nhanh động tác trừu động trong cơ thể Kha Nhất Minh.
Lúc này, bọn họ đã không có chút tâm tình nào mà thưởng thức pháo hoa đang liên tục nở rộ giữa bầu trời, hai thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ được ánh sáng pháo hoa chiếu rọi lên, làm cho sự kích cuồng nóng bỏng trong gian phòng mờ tối liên tục tăng cao.
“Bính!” một tiếng, một chùm pháo hoa đặc biệt lớn ở không trung tản ra, Kha Nhất Minh đồng thời khó nhịn cúi đầu kêu một tiếng. Bởi vì Từ Văn Uyên vào lúc đó cũng đem chất lỏng nóng rực xuất vào thân thể y.
Lúc sau, bọn họ ngồi trên ghế nghỉ ngơi, phân thân Từ Văn Uyên còn chôn sâu trong cơ thể Kha Nhất Minh. Kha Nhất Minh vì quá mức mệt mỏi, ngay cả khí lực mở to mắt cũng không có, chỉ có thể vô lực tựa vào lòng Từ Văn Uyên. Từ Văn Uyên sau khi nghỉ ngơi xong, hơi thở cuối cùng bình tĩnh trở lại, hắn nhìn thẳng hình ảnh pháo hoa rực rỡ phía trước.
“Nhất Minh.”
“Ân?” Từ Văn Uyên liên tục gọi ba bốn lần, Kha Nhất Minh mới nặng nề nâng đầu lên, mệt mỏi trả lời.
“Còn chưa chấm dứt nha.”
Từ Văn Uyên từ trong cơ thể Kha Nhất Minh rút ra phân thân, ôn nhu mà đem y đặt lên thảm lông trên sàn nhà, gác hai chân y lên, trực tiếp thẳng tiến vào trong.
Lúc bị sáp nhập, Kha Nhất Minh giãy dụa một cái, sau đó trợn mắt nhìn nam nhân đang áp trên người mình.
“Làm sao vậy?”
Thấy y kỳ quái, Từ Văn Uyên không khỏi hỏi.
Không nghĩ tới Kha Nhất Minh cũng lộ ra biểu tình kỳ quái, sau đó chậm rãi dời đi tầm mắt, nhỏ giọng nói: “Không có gì…”
Không có gì mới là lạ.
Từ Văn Uyên đương nhiên sẽ không tin tưởng, nhưng là không có hứng thú chất vấn y, hắn cúi đầu cắn lên phần bắp đùi non mềm của Kha Nhất Minh, ấn xuống từng đạo ấn ký rõ ràng.
Đáng tiếc hắn không tiếp tục truy vấn, bằng không hắn sẽ nhận được một đáp án làm hắn kinh hỉ.
Bởi vì một khắc đó, Kha Nhất Minh cảm thấy hắn thật sự phi thường đẹp, đẹp đến mức làm y không dời nổi ánh mắt.
Lúc đó, sau lưng Từ Văn Uyên có một chùm pháo hoa chợt nở rộ, mà hắn lại ở vào chính giữa đó. Tuy rằng hình dung như vậy rất kỳ quái, nhưng là một khắc đó, Từ Văn Uyên bị ánh sáng chiếu lên mặt thoạt nhìn thật đẹp, khiến Kha Nhất Minh trong lúc nhất thời nhìn đến ngây người.
“A!”
Thân thể bị dùng sức đẩy một cái, Kha Nhất Minh nhất thời từ trong suy nghĩ trở lại hiện thực.
>>Hết chương 6<<
Mấy buổi tối liên tục, Kha Nhất Minh đều không có biện pháp giống như bình thường về nhà đúng giờ, hơn nữa đều là sau khi Từ Văn Uyên về đã lâu mới về nhà, có đôi khi cho dù có về sớm, y cũng sẽ bận việc… sắp xếp hồ sơ.