Từ Văn Uyên ôm lấy y, cúi đầu chăm chú nhìn người trong lòng, khuôn mặt xem ra đã lộ vẻ vô cùng mệt mỏi, nhịn không được đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve, từ cái trán đến môi, ôn nhu nhẹ nhẹ vỗ về.
Sau một lúc lâu, hắn lẩm nhẩm nhỏ giọng nói: “Nhất Minh, em hẳn là đã thành thói quen đi?”
Đã thành thói quen ở cùng hắn một chỗ, đã thành thói quen được hắn ôm.
Kha Nhất Minh sớm đã mê man ngủ, lời của hắn, không biết y đang trong mộng có thể nghe được hay không.
*********************
Kha Nhất Minh tỉnh lại đã hơn tám giờ sáng, Từ Văn Uyên cùng y một chỗ đã sớm đi đến công ty. Từ Văn Uyên nói như thế nào cũng là Đại lão bản của một công ty danh tiếng, công tác hẳn là rất bận rộn, hắn cơ hồ mỗi ngày đều là đi sớm về trễ như vậy.
Mỗi lần khi Kha Nhất Minh tỉnh lại hắn cũng đã đi vắng, lúc y tan việc, hắn vẫn chưa trở về. Đôi khi cho dù về sớm, hắn cũng sẽ ở trong thư phòng của mình tiếp tục làm việc.
Trong ấn tượng của Kha Nhất Minh, Từ Văn Uyên vốn là loại người ỷ vào chính mình có tiền liền đùa giỡn với đời, tự cho là hoa hoa công tử. Trải qua một thời gian ngắn ở chung, y phát hiện Từ Văn Uyên trừ bỏ có điểm bá đạo, cường thế, ngoài bản thân là trung tâm, hắn có thể xem như là một người không tệ.
Về sinh hoạt hàng ngày, không có sở thích gì xấu, công việc xử lý đến ngay ngắn rõ ràng, chưa bao giờ lớn tiếng nói chuyện, mặc kệ ý kiến của đối phương sai hay đúng, hắn cũng đều kiên nhẫn nghe xong, hắn dường như là loại người ưu điểm quá nhiều hơn cả khuyết điểm, nếu không phải ngay từ đầu đối với hắn có thành kiến, hơn nữa những sự tình lúc trước hắn đối với y, có lẽ y sẽ vui vẻ mà cùng hắn một chỗ, bất quá, đây là quan hệ bằng hữu cùng một chỗ.
Vì cái gì y cảm thấy không thể cùng Từ Văn Uyên trở thành tình nhân chứ? Có lẽ là vì bọn họ đối với yêu cầu tình cảm bất đồng đi.
Bình thường thì chỉ muốn cuộc sống một mình bản thân, lúc cần thì tìm tình nhân chơi đùa.
Y nguyên tưởng rằng sẽ cùng Thiếu Hoa luôn bên nhau, nhưng mà quan hệ của bọn họ chỉ duy trì một năm, hơn nữa sau cùng nói tan liền tan. Chẳng lẽ thật sự như người khác nói? Tình cảm đồng giới không có yêu vĩnh viễn, chỉ có tìиɧ ɖu͙© mà thôi.
Nguyên nhân cùng Thiếu Hoa tách ra, ngay từ đầu y đem mọi lỗi lầm đổ lên trên người Từ Văn Uyên, sau lại mới biết được Từ Văn Uyên đóng vai trò chình là ngòi nổ. Y cùng Sở Thiếu Hoa nguyên nhân tách ra thực sự, là vì bọn họ trong lúc đó căn bản không có điểm công bằng. Ở trước mặt y, Sở Thiếu Hoa thiên lương, thuần chân chỉ là biểu hiện giả dối, Sở Thiếu Hoa chân chính lại phóng đãng, phóng túng, nhiệt tình, không an lòng với chỉ cùng một tình nhân. Cậu cần là tình cảm mãnh liệt, là loại cảm giác mới mẻ khi cùng nhiều nam nhân khác nhau lên giường.
Cuối cùng, lúc nghe được Sở Thiếu Hoa nói những lời này, y thật sự đã bị đả kích nhiều hơn là bị phản bội.
Sở Thiếu Hoa lúc chuyển khỏi gian phòng cùng y sống thì từng nói qua: “Nhất Minh, anh thật sự rất quan tâm bảo vệ em, em cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua nam nhân tốt như anh. Nhưng mà, với anh cùng một chỗ không có sự kí©ɧ ŧìиɧ, không có loại kɧoáı ©ảʍ khi ở trên giường, mà là những tình cảm nảy nở rất bình thường khi chung sống cùng một chỗ. Anh xác định là anh yêu em sao? Hay là bởi vì anh thầm nghĩ muốn tìm một người để yêu, để giảm bớt tịch mịch, để an ủi tâm tình trống vắng sợ hãi khi là đồng tính luyến ái bị thế nhân kỳ thị?”
Y vẫn cho rằng y yêu Thiếu Hoa, nhưng buổi nói chuyện hôm đó khiến y phải hoài nghi tình cảm của chính mình. Cùng Thiếu Hoa một chỗ thật sự y không nghĩ nhiều như vậy, nhưng vì sao phải suy nghĩ nhiều thứ, cùng một chỗ cảm thấy khoái hoạt không phải là được rồi sao?
Biết mình là đồng tính luyến, căn bản không có biện pháp đi thích nữ nhân, y thật sợ hãi muốn chết. Thật vất vả đi thừa nhận chuyện này, lúc đang đi thơ thẩn một mình ở một ngõ tối thì gặp cậu, thân thiết mà hướng cậu hỏi thăm, thấy sắc mặt cậu không tốt liền nhẹ nhàng hỏi nguyên nhân, sau đó lẳng lặng ngồi bên cạnh nghe cậu khóc lóc kể lể, cuối cùng còn an ủi khuyên bảo, lúc đó gặp được cậu y thực cảm thấy may mắn.
Yêu? Đúng vậy, y là muốn yêu, khi xác định chính mình là đồng tính luyến là y biết tình yêu không thuộc về mình. Thiếu Hoa xuất hiện làm cho y nghĩ rằng thứ tình yêu ấy đã thật sự xa xôi, nhưng y vẫn cố phủ nhận mà thôi.
Yêu? Cái gì mới là yêu? Y cũng bắt đầu mơ hồ.
Thế nhưng, y vĩnh viễn đều không quên được một năm cùng Thiếu Hoa một chỗ, một năm chua ngọt đắng cay, một năm tràn ngập vô số hồi ức.
Kha Nhất Minh cứ như vậy vừa nhớ lại, vừa rời giường xếp chăn, đánh răng rửa mặt thay quần áo, đến khi xong tốt mọi việc thì cũng đã 8h20 rồi. Giờ đi làm của y là 9h, vì không muốn đến muộn, y ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn, trực tiếp chạy tới công ty, nhưng lúc xoay người đi giày thì hông của y đột nhiên bị một trận đau nhức, cả người thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Cắn răng lấy tay chậm rãi nâng eo dậy, cùng lúc, nơi nào đó giữa mông truyền tới cảm giác khác thường, tuy rằng không có cường liệt như lúc đầu, nhưng cũng không có bình thường đến mức có thể làm cho người ta bỏ qua.
Cùng Từ Văn Uyên một chỗ gần một tháng, bọn họ cơ hồ mỗi đêm đều làm. nhưng hôm nay thắt lưng lại mệt mỏi như vậy tất cả đều là vì tư thế tối hôm qua phi thường mất tự nhiên, cơ thể giờ mới thành…
Nói cái gì sẽ thực thoải mái, sau đó dùng thanh âm dễ nghe gọi làm người khác chịu không nổi dụ dỗ, cuối cùng hồ đồ mà đáp ứng, đợi cho đến khi bị làm đến sắp bị bẻ gãy thiếu chút nữa khóc lên thì Từ Văn Uyên mới bằng lòng buông tha y.
“Thực thoải mái đi?”
Từ Văn Uyên một bên nhẹ nhàng không ngừng mát xa phần eo của y, một bên dùng thanh âm gợi cảm trầm thấp thì thầm nói. Lúc ấy y chỉ cảm thấy lỗ tai thực nóng, xấu hổ cực kỳ, thắt lưng đúng là rất đau, nhưng không thể phủ nhận, trong lúc đó y dù chưa có bất kỳ mơn trớn nào cũng liền bắn hai lần.
“Lần sau thử cách khác a.”
Nghe hắn nói như vậy thì thân thể y khó nén mà run lên một chút, không biết là sợ hãi hay là chờ mong.
Y vẫn cho rằng không yêu thì không có cách nào lên giường cùng nhau, nhưng hiện tại, cùng Từ Văn Uyên lúc ân ái, đạt được kɧoáı ©ảʍ thậm chí so với lúc cùng Sở Thiếu Hoa còn mãnh liệt hơn gấp mười lần, kịch liệt đến ngay cả y đều khó mà tin được.
Ngay từ đầu cho lo chống đỡ, bây giờ, đã dần sa vào loại kɧoáı ©ảʍ không cách nào kiềm chế này, thân thể đã thành thói quen, chỉ cần mỗi lần bị Từ Văn Uyên đυ.ng chạm liền bắt đầu nóng lên, bộ dạng dâʍ ɭσạи giống như bị người khác thao túng cơ thể mình.
Chẳng lẽ, đây là loại kí©h thí©ɧ mà Thiếu Hoa bọn họ luôn truy cầu sao?
Cả người trở nên như không còn là chính mình, ở thời điểm cao trào cái gì cũng đều quên, trong nháy mắt tựa như đến được thiên đường.
Không có bất kỳ điều gì có thể so sánh với kɧoáı ©ảʍ đặc biệt mạnh mẽ ấy.
Đến khi Kha Nhất Minh đang miên man suy nghĩ phục hồi lại tinh thần nhìn đồng hồ thì sắc mặt khẽ biến, lấy tốc độ nhanh nhất dùng thẻ từ mở cửa, như một trận gió chạy ra ngoài, cửa bị y đóng lại vang lên một tiếng.
>>Hết chương 5<<
Buổi sáng Kha Nhất Minh đến muộn gần 10 phút, cũng may lúc y tới công ty thì lão bản chưa tới, xem như là bình an vô sự. Chỉ là lúc buổi trưa, bởi vì nhất định phải xử lý xong một vài việc với khách hàng mới có thể trở về, y so với bình thường về muộn hơn một giờ. Khi trở về đã là 7h30, vì thông thường y đã chuẩn bị bữa tối trước khi Từ Văn Uyên về, Kha Nhất Minh sau khi buông cặp công văn liền chạy vào trong bếp bận rộn.
“Tôi về rồi.”
Sau khoảng 10 phút thì thanh âm của Từ Văn Uyên ở phía sau Kha Nhất Minh vang lên.