Chương 3

Cho dù cô thường lạnh lùng và kiêu ngạo như thế nào thì vẫn chỉ là một cô gái 17 tuổi.

Mặt Nam Hi đỏ lên, hai má nóng bừng, trên đường đến đây, cô đã nghĩ tới liệu mình có gặp các bạn cùng lớp hay không, nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng người mà cô dạy kèm là Cố Tư Viễn.

Nếu là người bên cạnh hắn, có lẽ ít nhiều cô cũng đã nghe qua tình hình nhà anh, nhưng trước giờ cô hoàn toàn không biết gì về Cố Tư Viễn.

Các loại suy nghĩ nhanh chóng lướt qua trong đầu, nghĩ đến tình huống ở nhà, Nam Hi rốt cục nhịn được không rời đi, gượng gạo nhìn chằm chằm vào cằm người kia một cách tự nhiên nhất có thể, nhẹ giọng nói: "Bố cậu mời tôi dạy cậu học bù. "

“Ồ,” Gu Siyuan không khỏi ngạc nhiên khi nghe thấy lời đó, anh mở cửa bước vào một chút, vừa đi vừa nói: “Vào đi.”

Nam Hi đi theo vào, mắt thấy hắn lướt qua phòng khách, đi vào trong phòng bắt đầu thay áo quần.

Cô thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống ghế sô pha, mở cặp chuẩn bị lấy sách giáo khoa ra, nhưng khi quay lại, cô lại nhìn thấy thứ mà lẽ ra cô không nên nhìn thấy.

Cô nhìn thấy một chiếc iPhone đời mới nhất trên ghế sô pha, màn hình phát sáng, một người phụ nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang bị một người đàn ông mạnh mẽ đè xuống, bộ ngực trắng như tuyết nhô cao, vẻ mặt vừa có vẻ hưởng thụ vừa đau đớn.

Nam Hi ngay lập tức hiểu ra những gì cô nghe thấy ngoài cửa, cả người cứng đờ, định tìm cớ rời đi thì đột nhiên, phía sau duỗi tới hai cái cánh tay, đem cô nhốt lại ở sô pha.

“Muốn xem không?”

Cố Tư Viễn nói, cũng không đợi cô trả lời, anh nhanh chóng nhấn nút phát.

Một giây tiếp theo, biểu cảm của người phụ nữ trên màn hình lập tức trở nên sinh động, mà người đàn ông nằm trên người cô cũng bắt đầu di chuyển.

Bộ ngực đầy đặn, đôi chân trắng như tuyết, nơi riêng tư kia bị người đàn ông khai phá, dươиɠ ѵậŧ thật xấu xí...

"Ưʍ..."

Tiếng rêи ɾỉ quyến rũ tận xương vang vọng khắp nhà, làm cô run lên sợ hãi

“Cố Tư Viễn, cậu…”

Biếи ŧɦái!

Cô định mắng câu này, nhưng điện thoại đã bị ngón tay mảnh khảnh của cậu nhấn tắt.

"Ha, tôi chỉ đang đùa cậu."

Nói xong, anh ta thu lại cánh tay dài, cười nói: “Được rồi, bắt đầu học đi.”

Nếu bỏ qua sự ngượng ngùng lúc đầu, công việc hôm nay của Nam Hi có thể gọi là suôn sẻ.

Từ kỳ nghỉ hè năm thứ 3 cấp hai đến nay, cô đã dạy bù cho nhiều người.

Có những trẻ nhỏ, cũng có những bạn đồng trang lứa giống cô.

Thông thường, nếu thuê gia sư dạy kèm tại nhà, trẻ hoặc có chỉ số thông minh thấp và tiếp thu chậm, hoặc ham chơi, không thích học.

Khi đối mặt với người vế trước, bạn cần đủ kiên nhẫn để lặp lại một câu hỏi cho đến khi người kia hiểu được.

Trong trường hợp sau, sẽ có chút đau đầu, cần phải làm mọi cách để đấu trí với chúng.

Nam Hi có tính cách lạnh lùng và không phải là người thích cười nói vui vẻ nên rất khó hòa đồng với những học sinh mà cô dạy kèm.

Trước đây không phải là chưa có tình huống đứa nhỏ nhất quyết không muốn nàng, cuối cùng lại thay đổi cô.

Không nghĩ tới, Cố Tư VIễn khác hẳn những người cô từng gặp trước đây.

Nam Hi đã giải thích một bài toán hai lần, cậu ấy liền đã hiểu.

Yêu cầu cậu làm một vấn đề tương tự cũng giải quyết nó rất nhanh chóng.

Vì vậy, cô ấy đã dạy những cái mới, nhưng không bao lâu sau khi anh ấy đóng sách lại, nói, "Tôi mệt rồi, ctrước nghỉ một lát đi."

Giờ nghỉ giải lao này là gần một tiếng.

Nam Hi nhìn hắn chơi liên tiếp mấy ván, rốt cục không nhịn được hỏi: "Cậu còn muốn nghỉ bao lâu?"

Cầm tiền của người ta phải nghiêm túc làm việc. Hắn như thế này, lúc đó cô sẽ giải thích với bố hăn thế nào?

"Nan Xi," Cố Tư Viễn cười khúc khích. Anh ngước lên khỏi điện thoại di động, nhìn cô và nói đùa, "Cậu thế này, trông như giáo viên chủ nhiệm."

Giống cái gì? Nhẹ nhàng khuyên bảo hay là cứng rắn?

Nam Hi từ nhỏ đã nghe nhiều câu còn khó nghe hơn thế này, cô không hề tức giận mà chỉ nhẹ nhàng nói: “Nếu cậu nghĩ tôi dạy không tốt, cậu có thể nói với Cố tiên sinh, để ông ấy đổi người. "

Lời nói của cô nhẹ nhàng, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, không vui vẻ cũng không tức giận, tuy rằng rất đơn giản, nhưng thực sự nghe không giống một cô gái mười bảy tuổi nên có.

Cố Tư Viễn nghe thấy những lời đó, nhìn cô chằm chằm từ đầu đến chân như người ngoài hành tinh.

Bạn cùng bàn, hoặc gia sư mới của anh ta, mặc một chiếc áo phông đen bình thường với quần jean và giày vải bên dưới, mái tóc của cô được buộc cao như khi cô ở trường.

Nếu không phải khuôn mặt xinh đẹp ấy, khó có thể tin rằng cô bằng tuổi anh.

Một lúc lâu sau, hắn nói: "Tôi hôm nay không muốn học. Nếu có việc gì, cậu có thể đi trước. Tiền vẫn là tính theo 3 giờ, cũng sẽ không thiếu."

Nam Hi nghe vậy, đứng dậy khỏi ghế và bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Đặt lại cuốn sách và vở vào túi, cô đơn giản thu dọn trên bàn, sau khi trả mọi thứ về vị trí ban đầu, cô nói với Cố Tư Viễn đang tiếp tục chơi trò chơi: "Vậy thì tôi về trước."

“Ừ.” Anh không nhìn lên, chăm chú nhìn vào màn hình.

Vào buổi tối cuối tháng 9, nhiệt độ không còn oi bức như giữa trưa.

Nam Hi đi dọc theo con đường lát đá cuội, ngửi hương hoa trong gió chiều, tâm trạng cô từ từ thoải mái hơn.

Nếu điều kiện không tốt như những người khác thì sao? Cô có thể phấn đấu cho những gì cô muốn bằng nỗ lực của chính mình.

Ít nhất thì cô ấy vẫn còn trẻ, còn có cái đầu thông minh và một cơ thể khỏe mạnh.

Đang định ra đến cửa, cô đột nhiên nhận được tin nhắn. "Ngày mai không cần tới."