Chương 2

Trong một tuần liên tiếp, Nam Hi không nói một lời nào với Cố Tư Viễn.

Cô vẫn giống như trong hai năm qua, buổi sáng đến lớp trước năm phút , vội vàng rời đi ngay khi tiếng chuông báo hết giờ tan học.

Còn Cố Tư Viễn, thời gian đến lớp là không cố định, đôi khi sớm hơn cô, đôi khi muộn hơn.

Sau khi tan học, nhiều người thường đến nói chuyện anh.

Có những nhóm nam và nữ, tất cả đều là phú nhị đại và nổi tiếng ở trường trung học Anh Tài.

Họ vây quanh Cố Tư Viễn, thảo luận về một nhà hàng mới mở, hộp đêm nào thú vị, ai đã chia tay với ai ...

Nam Hi không quan tâm đến những chủ đề này, nhưng nó chỉ làm rõ một điều với cô, đó là cô không cần thiết phải làm quen với người bạn mới cùng bàn này.

Hàng ngày, cô chú ý theo dõi từng phút trên lớp để chăm chỉ học tập, chú ý lắng nghe trong giờ học và làm nhiều bài tập giữa các tiết học.

Mặt khác, Cố Tư Viễn lại thoải mái đến mức trông cậu ấy chẳng giống học sinh trung học(*) chút nào.

(*) tương đương cấp 3 ở Việt Nam

Mỗi ngày, cậu trông bình thường, trò chuyện và cười với một đám người, hoặc cúi đầu nghịch điện thoại.

Điểm giao nhau duy nhất giữa hai người là lúc cô đứng dậy đi vệ sinh.

Ghế của cô ở phía trong tường, còn Cố Tư Viễn thì ngồi ở bên ngoài. Bất cứ khi nào cô đứng dậy, anh đều có ý thức di chuyển ghế về phía trước để giúp cô ra vào dễ dàng hơn.

Có khi anh ngủ gục trên bàn rồi, do dáng người gầy cô mới lách qua một chút mới vào được

Nếu thời gian có thể tiếp tục trôi qua như thế này, dù có buồn tẻ, thì đó cũng là một loại hạnh phúc.

Nhưng, những điềm báo về cuộc đời luôn ẩn chứa đâu đó một cách vô hình.

Tối thứ sáu, Nam Hi nhận được cuộc gọi từ giáo viên Vương của lớp bổ túc: "Tiểu Hi, gần đây em có bận học không? Có người bên tôi giới thiệu một chỗ làm mới. Họ yêu cầu 200 tệ một giờ, hai ngày một tuần, mỗi ngày 3 giờ, em có hứng thú không?"

Gần như không cần suy nghĩ, cô trả lời: “Em không bận, em có thể đến.”

Còn một năm nữa cô sẽ vào đại học. Tiền học phí bốn năm, tiền sinh hoạt, tiền thuốc men của mẹ Nam đều hết, giờ cô rất cần tiền.

"Thầy đã gửi phiếu điểm của em cho bên kia xem, bên kia rất hài lòng. Lần này em dạy kèm cho một cậu cũng là học sinh cuối cấp 3 như em. Nếu không có vấn đề gì thì thầy sẽ gửi địa chỉ nhà bên kia sau. "

"Tốt quá, cám ơn thầy Vương."

---------------------------(cúc cu, tui là phân cách nhó)--------------------------------------------------------------------

1h50 chiều ngày hôm sau, Nam Hi xuất hiện trước cửa khu biệt thự số 18 khu Cẩm Tú Uyển theo thời gian đã thỏa thuận.

Gia đình cô thuê là một căn nhà trong một khu ổ chuột, đường sá chật hẹp, rác vứt lung tung, xe điện ngang nhiên đi khắp nơi.

Còn nơi đây chim hót hoa thơm, mười bước một cảnh, chẳng khác nào danh lam thắng cảnh cấp 5A (*)

(*) Các điểm tham quan du lịch được đánh giá AAAAA của Trung Quốc là danh sách các điểm tham quan du lịch được xếp hạng AAAAA (xếp hạng cao nhất) bởi Tổng cục Du lịch Trung Quốc. Các tiêu chí đánh giá bao gồm yếu tố chất lượng và quản lý như dễ dàng truy cập qua đường giao thông, an toàn, sạch sẽ, và cũng tính đến tính độc đáo của địa điểm đó.

Chuông cửa vang lên, ngay lập tức đã có người ra mở cửa.

“Xin chào, con là Nam Hi.”

“Xin chào, vào đi, dì lấy dép cho con."

Người mở cửa là một phụ nữ trạc 40 tuổi và 50 tuổi, hẳn là dì quản gia trong ngôi nhà này.

Dì trông có vẻ tốt bụng. Sau khi Nam Hi thay dép, dì ấy đưa cô đến phòng khách ở tầng một, ngồi xuống rót trà, đưa cô trái cây và mỉm cười nói, "Họ của dì là Trương, con có thể chỉ gọi dì là dì Trương. Ông chủ rất bận, đang đi công tác, con trai của ông ấy thường ở nhà một mình. "

Nam Hi gật đầu, bên kia không có nhắc tới nữ chủ nhà, nàng cũng không có hỏi.

Nhũng gia đình giàu có này, không thiếu nhất là bí mật, biết quá nhiều cũng không phải chuyện tốt.

Ngồi một lúc, cô ấy hỏi: “Còn ai ở nhà không ạ?”.

Cô ấy đang hỏi về học sinh của mình.

"À, tối qua cậu ấy về muộn mới ngủ vào buổi sáng, vừa ăn xong bữa trưa. Bây giờ anh ấy chắc là đang chơi game. Con đi thẳng lên lầu, đến cánh cửa đầu tiên ở bên phải cầu thang."

"Tốt. "

Nam Hi nghe lời, đứng dậy, cầm túi bước lên lầu.

So với căn nhà chật hẹp của cô, căn biệt thự này được trang hoàng lộng lẫy, giống như đang ở trong một tòa lâu đài cổ kính của châu Âu.

Đến cửa, cô lễ phép gõ cửa nhẹ nhàng.

Một lúc lâu cũng không nghe ai trả lời.

Giọng nữ yếu ớt phát ra từ bên trong quyến rũ và da diết, có vẻ như đang khóc, nhưng dường như không phải đang khóc.

Nam Hi khẽ cau mày, cô thầm hít sâu một hơi rồi gõ cửa mạnh hơn một chút. "Ai?"

Sau một lát, giọng nữ bên trong biến mất, còn có một giọng nam không kiên nhẫn, mơ hồ quen thuộc.

Một khuôn mặt điển trai lướt qua tâm trí Nam Hi, nhưng ngay sau đó, cô cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Những người trong lớp không bao giờ nghe lời như vậy, làm sao bọn họ lại thuê gia sư?

Khi cô đang suy nghĩ, cánh cửa chạm khắc kiểu cổ điển được kéo ra từ bên trong.

Phía sau cánh cửa, là một chàng trai cao gầy với những nét đẹp trai và mái tóc ngổn ngang trên trán.

Khuôn mặt trước mặt cô lập tức trùng lặp với khuôn mặt trong tâm trí cô vừa nãy.

Tuy nhiên, người trong tâm trí cô, cậu luôn mặc đồng phục học sinh xanh trắng, trong khi người trước mặt cô trần trụi, phía dưới chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ màu xám.

Lớp vải mỏng để lộ vật to dài giữa đũng quần

“Nam Hi?”

Cố Tư Viễn giọng trầm khàn, nhìn vào đôi mắt cô như có một tia sáng không thể giải thích được.