Buổi sáng hôm nay Lý Tranh lập tức khai báo kết hôn, sau đó gọi điện thoại cho cha mẹ. Cần gì phải thông báo? Viện trưởng của anh, bây giờ còn có thêm thân phận cha vợ tương lai, lúc vừa nhìn thấy khai báo kết hôn của anh đã lập tức phun ngụm trà trong miệng ra, nhanh chóng liên lạc với lão già của nhà họ Lý bên kia. Tuy rằng đều cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng quả nhiên hai ông cụ đã đạt được nhận thức chung: Hôn sự này không tệ, con trai (con gái) cũng không còn nhỏ nữa, nhanh chóng kết hôn, chúng ta có thể sớm có cháu nội (cháu ngoại) để chơi cùng!
Cho nên viện trưởng vội vàng ký đồng ý, nhanh chóng gửi đi, buổi chiều cầm về đủ loại tài liệu.
“Lý Tranh, sáng mang làm thủ tục xong thì đưa Tiểu Hứa về nhà, vậy đi.” Lý Kiến Nghiệp nói xong thì cúp điện thoại, bỏ lại Lý Tranh ngơ ngác chưa kịp nói gì.
Vì vậy, vào một buổi sáng mùa xuân đầy nắng, Lý Tranh và Hứa Mộc Tình cầm giấy chứng nhận kết hôn đã làm xong ngơ ngác đứng đó một lúc lâu.
“Nửa đời còn lại của tôi cứ thế này sao?” Lý Tranh tỉnh lại trước tiên.
“Được rồi, cưới tôi cũng không thiệt thòi gì, đừng làm ra vẻ cô vợ nhỏ nữa, đi thôi, không phải cha anh gọi về ăn cơm sao?”
“Có ý thức của một người vợ một chút được không? Cha chúng ta.” Nói rồi khởi động xe.
Xe vừa chạy đến cổng lớn đã nhìn thấy Trịnh U – mẹ của Lý Tranh và Vương Quyên – mẹ của Hứa Mộc Tình đang nói cười ở sân trước nhà họ.
“Mẹ, sao hai người không đi vào trong chờ?” Lý Tranh xuống xe trước, bước đến hỏi.
Hứa Mộc Tình bên này cũng xuống xe, mỉm cười chào hỏi hai người lớn: “Chào dì, mẹ đến sớm vậy.”
“Đưa giấy chứng nhận kết hôn cho mẹ xem.” Hai người lớn đồng thanh nói, hai đứa cho rằng đang ở đây chờ hai đứa sao?
“Gấp cái gì, vào trong rồi xem.” Tuy nói như vậy, nhưng anh vẫn nhét hai quyển sổ nhỏ màu đỏ tươi vào trong tay hai người. Rồi kéo Hứa Mộc Tình vào trong trước.
“Bà Trịnh à, đây là thật đúng không? Không phải đang lừa chúng ta đâu nhỉ?”
“Tôi cũng không nhìn ra, khác với của chúng ta thời đó. Nhưng chắc là thật, chẳng phải chỉ được cấp giấy chứng nhận sau khi khai báo được phê duyệt sao?”
“Mẹ yên tâm đi, là thật đó, làm chứng nhận giả mất mười đồng, lấy chứng nhận thật chỉ có chín đồng, bọn con không ngốc, sao phải tốn nhiều tiền hơn đúng không?” Lý Tranh thật sự không nhìn nổi hai người lớn chí nhíu mày thì thầm với nhau, quay đầu lại nói với hai người.
Trên bàn ăn, bốn người lớn đều rất vui vẻ, Hứa Đạt Minh – cha của Hứa Mộc Tình vỗ vai Lý Tranh: “Con trai ngoan, con thật sự đã giải quyết được một chuyện lớn giúp cha, cha rất vui vẻ, hay là để cha về hưu sớm, cho con tiếp nhận vị trí này của cha?”
Lý Tranh cạn lời, còn có thể như vậy sao: “Viện trưởng uống nhiều rồi, đừng uống nữa, dạ dày của ngài không chịu nổi đâu.” Nói xong lập tức đè ly mà Hứa Đạt Minh chuẩn bị cầm lên xuống.
“Thằng nhóc xấu xa, chú Hứa của con vui vẻ như vậy thì để ông ấy uống nhiều một chút, bây giờ đã là gì, con không nhìn thấy tư thế oai hùng của ông ấy lúc ông ấy kết hôn đâu, toàn bộ những người đến kính rượu ông ấy đều không từ chối người nào, cuối cùng say như chết lăn vào động phòng, kết quả ngày hôm sau phải đi làm nhiệm vụ, vẻ mặt đen thui đó, ha ha ha~” Lý Kiến Nghiệp giống như vừa nhớ ra chuyện gì đó thú vị, bật cười đắc ý.
“Cha, cha cũng đừng uống nữa. Mẹ, cất rượu đi.” Lý Tranh quay đầu lại, nhíu mày nhìn mẹ mình.
“Con đừng quan tâm bọn họ, hôm nay là ngày vui của hai đứa, cha mẹ đều vui vẻ. Được rồi, hai đứa đều mệt rồi, về phòng trước đi, cha mẹ nói chuyện thêm một lát.”